← Ch.396 | Ch.398 → |
- Các ngươi muốn cho ta chết, ta cho các ngươi chết trước!
Năm đại cao thủ đã bay đến trước đài, Đông Phương Minh đột nhiên hung hăng cắn môi một cái, nàng còn có khả năng, nàng còn có thể tiếp tục chiến đấu, để xem năm cao thủ tuyệt đỉnh các ngươi có thể giết được Đông Phương Minh ta hay không!
Chân năm người Triệu Vô Cực vừa chạm tới đài, đột nhiên Đông Phương Minh giơ tay đánh mạnh xuống.
Bàn tay thon thả nhỏ bé bất ngờ đánh vỡ đài, trong tiếng nổ to lớn đài cao lay động, dưới chân năm người nhất tề xuất hiện một khe nứt.
Năm người đứng không vững, cùng nhau bay lên không, lăng không đánh tới Đông Phương Minh.
Trong tay Triệu Vô Cực là một thanh kim đao, chưởng môn Võ Đang là kiếm, bang chủ Cái Bang là đả cầu bổng, chưởng môn Thiên Sơn cũng là kiếm, mà môn chủ Đường môn lại phát ra vô số ám khí dày đặc như mưa, giống như sao băng đầy trời.
Ám khí ở phía trước là kiềm chế Đông Phương Minh, bốn người phía sau mới thật sự là sát thủ.
Năm cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ, thậm chí không thiếu hậu kỳ đỉnh phong liên thủ đối phó một người. Cảnh tượng này chỉ có vào trăm năm trước giết Đinh Bất Nhị mới xuất hiện qua, không nghĩ tới hôm nay dùng đối phó một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân công lực hao tổn kịch liệt.
Đối mặt công kích của đối phương, Đông Phương Minh cũng không có vẻ sợ hãi chút nào. Mặc dù nàng trở nên nhu nhược nhưng vẫn là người hết sức kiêu ngạo, thậm chí chưa hề nghĩ tới chuyện chạy trốn, nàng muốn ăn miếng trả miếng.
Hai cánh tay run lên, đột nhiên một cỗ bạch khí bay lên, khí thế của Đông Phương Minh tăng vọt, cỗ bạch khí kia cuồn cuộn quét ra, ám khí của Môn chủ Đường môn bị quét trúng lập tức rơi xuống đất.
- Các ngươi cũng nếm thử một chút ám khí của ta!
Tay nàng vung lên ngân quang lóe lên đầy trời, bắn về phía bốn người đang xông tới.
Bốn người bị ngân châm Đông Phương Minh công kích, trong lúc nhất thời không làm gì được nàng. Ai nấy múa may vũ khí, lăng không đánh rơi từng mũi ngân châm, phát ra vô số tiếng leng keng.
Những người này cũng không phải là kém cỏi như những kẻ trước đó, không phải là mấy mũi ngân châm là có thể dễ dàng đánh chết.
Đông Phương Minh cũng biết rõ điểm này, sau khi phát ra ngân châm đột nhiên múa may song chưởng, lăng không vỗ ra mấy chiêu phách không chưởng.
Phách không chưởng của Đông Phương Minh từng được xưng là chưởng pháp uy lực mạnh nhất trên giang hồ, sau khi tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, ngân châm cùng phách không chưởng trở thành thủ đoạn nàng thường dùng nhất. Năm đó đánh một trận chặn đường sơn cốc, chính là hai chiêu này ép ba ngàn người không cho ra khỏi cốc, có thể thấy được uy lực bất phàm.
Vốn bọn Triệu Vô Cực thấy Đông Phương Minh sử xuất phách không chưởng đang muốn né tránh, nhưng bang chủ Cái Bang bởi vì xông tới quá gần đã không thể nào né tránh, chỉ có thể cũng sử dụng phách không chưởng chạm nhau một chưởng cùng Đông Phương Minh.
Hai đạo nội lực giao kích trên không trung, thân thể bang chủ Cái Bang lay động rơi xuống đất, nhưng cũng không bị chấn bay ngược ra sau như đoán trước.
Thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng mấy người hiểu rõ, Đông Phương Minh vì tán công cùng tiêu hao quá lợi hại đã chân chính đến mức nó mạnh hết đà, không đáng để lo nữa.
Đối chiến một trận phách không chưởng, Đông Phương Minh liên tục đối chưởng cùng nhiều người, chẳng những không thể chấn mấy người này rơi xuống đài ngược lại bị đả kích. Sau khi phun ra một búng máu tươi thân hình lay động, thối lui một mạch tới bảo tọa, chộp lấy tay vịn bảo tọa mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Năm đại cao thủ thi nhau rơi xuống đất, nhất tề cười như điên. Triệu Vô Cực cười lạnh nhìn về phía Đông Phương Minh:
- Đông Phương cô nương, người còn muốn giãy dụa vô ích sao? Hiện tại ngươi đã không còn chịu nổi, chớ nói chúng ta năm người, cho dù là một đổi một, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng, nên bó tay chịu trói đi.
- Hừ...
Đông Phương Minh phun ra một cái, nhổ ra toàn là máu, ánh mắt hết sức lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy người trước mặt:
- Đám chuột nhắt các ngươi cùng một giuộc, cho là như vậy là có thể làm cho ta khuất phục sao, đừng có nằm mộng.
- Ngươi không khuất phục thì có thể làm gì được?
Triệu Vô Cực cũng cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi còn là Đông Phương Minh vô địch trước kia sao? Ngươi không phải, bây giờ ngươi chỉ là một nữ nhân thôi, nữ nhân phải có giác ngộ nữ nhân, ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân cầu xin ta tha thứ. Để cho Triệu mỗ xem thử mị lực mỹ nhân ngươi có thể làm động lòng ta hay không, ta thấy dáng vẻ này của người có khả năng thành công rất lớn.
Đông Phương Minh khinh thường cười một tiếng:
- Lão vĩnh viễn không có cơ hội này.
- Vậy sao, nhưng vấn đề là nàng sắp sửa tấn công, hiện tại không thể xông ra khỏi vòng vây của chúng ta. Ngân châm cùng phách không chưởng ngươi cũng không thể tạo thành uy hiếp, chỉ cần chúng ta hàn huyên một chút cùng ngươi ở chỗ này, một hồi ngươi sẽ hoàn toàn tán công, chính là một người bình thường. Đến khi đó, ta sẽ có thể làm cho ngươi muốn chết cũng không được.
- Sau này người hãy ngoan ngoãn làm thị nữ của Triệu mỗ, ta sẽ không tha ngươi đi, cũng sẽ không giết người. Ta còn muốn để người ở lại Hồ Điệp cốc, để cho mỗi người đi tới Hồ Điệp cốc đều có thể thấy được, mỹ nữ vui vẻ trong lòng ta chính là Đông Phương Minh chủ uy danh hiển hách một thời, ha ha!
Triệu Vô Cực càng nói càng hưng phấn, lại nói:
- Triệu mỗ còn có mấy phòng thê thiếp, không biết đến lúc đó Đông Phương mỹ nhân chúng ta có ghen tuông với các thê thiếp phàm tục kia hay không? Bất quá ngươi cũng nên cẩn thận, sau khi tán công người sẽ trở thành loại nữ nhân yếu ớt nhất, cẩn thận đến lúc đó bị các bà nương kia đánh, ha ha ha. Nhất định đó là cuộc sống vô cùng tốt đẹp, suy nghĩ một chút cũng làm cho Triệu mỗ cảm thấy hưng phấn!
Triệu Vô Cực nói một câu, sắc mặt của Đông Phương Minh lại tái đi một phần, rốt cục trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nếu có ngày đó, thà rằng nàng xuống địa ngục.
Nhưng nếu phát triển theo tình huống hiện tại, nói không chừng lời của Triệu Vô Cực sẽ biến thành sự thật, bởi vì thời gian càng kéo dài, nàng càng không có sức chống cự.
Ra sức vịn bảo tọa, Đông Phương Minh đứng thẳng người, cách màn mưa trước mặt nhìn mấy người đối phương, chậm rãi bước về trước một bước.
Nàng vừa cất bước, không ngờ rằng những người này không kìm được lui về phía sau một bước.
Lui về sau, bọn họ cảm giác có hơi mất thể diện, Đông Phương Minh đã đến trình độ này, còn có cái gì đáng sợ.
Đông Phương Minh bước tới trước thêm một bước, bọn họ không lui nữa, mà là hết sức khinh thường nhìn nữ tử đang cố gắng kiên trì này, không hiểu nàng kiên trì làm gì nữa.
Rốt cục khoảng cách giữa hai bên còn không đầy ba thước, đột nhiên Đông Phương Minh nở một nụ cười:
- Các ngươi cho rằng mình thật sự thắng chắc rồi sao?
- Đây là tự nhiên, hết thảy đã nằm trong tầm khống chế của Triệu mỗ. Đông Phương mỹ nhân, thời của người đã kết thúc, ngoan ngoãn tới đây, để cho Triệu mỗ nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi... A!
← Ch. 396 | Ch. 398 → |