← Ch.397 | Ch.399 → |
Những lời trêu đùa của Triệu Vô Cực còn chưa kết thúc, đột nhiên Đông Phương Minh run hai cánh tay lên, nhẹ quát một tiếng:
- Quỳ Hoa Hướng Nhật!
Một cỗ sóng khí hùng mạnh hơn trước gấp mấy lần cuồn cuộn bắn ra, đánh thật mạnh về phía năm người trước mặt.
Giữa sóng khí vô số ngân quang chớp động, đây là một đòn cuối cùng của Đông Phương Minh.
Nàng đã thi triển gần hết khí lực toàn thân, nội lực còn lại không nhiều lắm đều dùng cho một đòn cuối cùng này.
Quỳ Hoa Hướng Nhật chính là võ học chí cao của Quỳ Hoa Bảo Điển, lấy nội lực xung kích, uy lực không thể địch nổi.
Nhưng hiện tại công lực Đông Phương Minh hao tốn quá lớn, đã không phát huy ra uy lực mạnh nhất của Quỳ Hoa Hướng Nhật, chỉ có thể ẩn giấu ngân châm trong sóng khí, cho đối phương một đòn bất ngờ cuối cùng.
Cho nên nàng mới chậm rãi đến gần, hy vọng có thể thi triển ở khoảng cách gần.
Nhưng nàng còn đánh giá thấp năng lực đối phương, bây giờ nàng không phải là thời kỳ toàn thịnh, mặc dù đòn này hung hãn sắc bén, nhưng uy lực đã không phải mạnh như vậy nữa, cũng không đủ để đánh chết năm đại cao thủ trước mắt.
Năm người nhanh chóng lăn tròn hoặc nhảy lên, phóng xuất nội lực ra ngoài hộ thân, năm người liên thủ rốt cục ngăn cản được sóng khí xung kích của Đông Phương Minh.
Mặc dù trên thân mỗi người đều trúng mấy cây ngân châm, nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng, những nơi mấu chốt yếu hại đã bị bọn họ ngăn cản hay né tránh.
Cho dù như vậy, bọn họ cũng bị ngân châm đâm trúng đau thấu tâm can.
- A... Đông Phương Minh! Ngươi thật là chết cũng không hối cải, bây giờ lão phu sẽ xé nát y phục người xem thử rốt cuộc nữ nhân này có đáng cho lão phu thu nhận hay không?!
Triệu Vô Cực bởi vì cách quá gần, bên cổ trúng một châm, máu chảy đầm đìa. Lão đã mất hết kiên nhẫn, muốn lăng nhục Đông Phương Minh tại trường để báo thù đã nhiều năm bị đè ép.
Đòn cuối cùng không thể thành công, Đông Phương Minh nở một nụ cười xinh đẹp mà thê lương, rốt cục cũng đã tới lúc kết thúc.
Tay nắm mũi ngân châm cuối cùng, đây là nàng chuẩn bị cho mình.
Thà bị chết cũng sẽ không bị bắt làm nhục, đây là ý chí của nàng.
Lúc này công lực đang giảm sút rất nhanh, nàng không còn thời gian nữa.
Đôi mắt đẹp nhìn vòng quanh nhân gian lần cuối cùng, vẫn không thấy thân ảnh của hắn, chuyện mình muốn hỏi, cuối cùng vẫn không thể hỏi được.
Cuối cùng không có thành công, còn kém một bước cuối cùng, Đông Phương Minh có quá nhiều tiếc nuối, nhưng hết thảy đã không thể vãn hồi.
Đối diện Triệu Vô Cực giương nanh múa vuốt nhào tới, Đông Phương Minh cũng đưa ngân châm tới lồng ngực của mình, chỉ cần khẽ động, ngân châm có thể đâm thủng tim nàng.
Âm thầm tụ tập chút nội lực cuối cùng, Đông Phương Minh chuẩn bị thi triển ngân châm.
Đúng lúc này, trên bầu trời nổ vang một tiếng rất lớn, một đạo hỏa quang sáng lên trong ánh mắt của Triệu Vô Cực đối diện.
Đông Phương Minh cùng Triệu Vô Cực đã gần trong gang tấc, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vô Cực rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt của Triệu Vô Cực, một ngọn lửa đang bừng bừng cháy! Không phải là ảo giác, là lửa thật!
Có thể nhìn thấy trong mắt người nổi tức giận, có thể thấy được tâm trạng kích động đau buồn, vui mừng... cũng có thể nhìn ra khi nổi giận muốn phun lửa, nhưng chắc chắn không thể nào xuất hiện lửa thật trong đôi mắt.
Mặc dù Đông Phương Minh đã đến mức không còn sức lực chống đỡ, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Triệu Vô Cực ngọn lửa thật kia đang dần dần tới gần sau lưng mình.
Hơn nữa Triệu Vô Cực rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất thời Đông Phương Minh vui mừng trong lòng, ngân châm sắp đâm vào lồng ngực cũng dừng lại.
Hắn vẫn không có xuất hiện, lúc này xảy ra bất ngờ, phải chăng là hắn tới...
Vốn lòng đã tuyệt vọng hiện tại lại dấy lên hy vọng, Đông Phương Minh không quay đầu lại, lập tức tránh sang bên.
Triệu Vô Cực người trên không trung, ra sức giãy dụa thân thể, cũng liều mạng tránh né.
Lúc này thanh âm của vách tường sau lưng sụp đổ vang lên, bảo tọa Đông Phương Minh cũng bị đánh nát bấy. Một gốc cây cực lớn bốc cháy bừng bừng mang theo uy thế không thể ngăn cản đang hùng hổ quét tới.
Cây có thể cháy trong mưa to như vậy, Đông Phương Minh ngửi thấy mùi dầu nồng nặc. Hiển nhiên trên cây này đã được tẩm đầy dầu, cho nên nó mới có thể cháy mạnh như vậy, trong thời gian ngắn ngay cả mưa gió cũng không thể dập tắt.
Nhìn thấy cây lửa bên cạnh quét tới, rốt cục Đông Phương Minh cũng nhìn thấy mặt người cầm cây.
Người này một thân áo đen, mày rậm mắt to, râu quai nón, ánh mắt kiến nghị, tay cầm một gốc cây sáu bảy trượng đang cháy bừng bừng. Sau khi nhìn thấy nàng, chợt nở một nụ cười:
- Người ta phải cầu sinh mới được.
Bất ngờ có một người xa lạ tới cứu mình, Đông Phương Minh lại không có mừng rỡ bao nhiêu, đó cũng không phải điều nàng muốn.
- Ngươi là ai?
- Lục bình trôi giạt không có rễ, thiên nhai du tử quân mạc vấn, tên cũng không quan trọng, nếu như cần có một danh hiệu, vậy Đông Phương cô nương gọi tại hạ là Quân Mạc Vấn đi.
Thanh âm người xung Quân Mạc Vấn này hơi khàn khàn, có vẻ kỳ lạ, mái tóc thật dài dính bết vào gương mặt râu ria xồm xoàm trong mưa gió, nhìn qua có vẻ tức cười.
- Quân Mạc Vấn?
Đông Phương Minh thì thầm một câu, lại hỏi:
- Vì sao người lại cứu ta?
Quân Mạc Vấn vung đại thụ mấy trượng trong tay vài cái, ngọn lửa bừng bừng ép cho bọn Triệu Vô Cực không thể không lui về phía sau mấy bước, mới nói với Đông Phương Minh:
- Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, tại hạ không ưa những chuyện mà những người này làm, cho nên mới tới đây, chỉ bất quá hơi muộn một chút. Gốc cây này không dễ tìm, bởi vì chỉ có cây to như vậy mới có thể cháy trong thời gian dài. Còn có Hồ Điệp cốc của các ngươi không có chút xăng nào cả, cho nên ta chỉ có thể tìm dầu bình thường thay thế. Mười chum dầu lớn tưới lên cây này, nàng không cần lo lắng nó sẽ bị nước mưa dập tắt.
Đông Phương Minh không có truy cứu xăng kia là cái gì, thầm nghĩ chắc cũng là một loại dầu.
- Ta là một ma đầu, những kẻ đối diện đều là nhân vật lãnh tụ bạch đạo đại phái, ngươi thật sự là không cần thiết làm như thế.
Thân thể Đông Phương Minh lắc lư mấy cái, tay nắm bảo tọa có vẻ yếu ớt vô lực, thân thể dán sát bảo tọa, tuột xuống mềm nhũn, ánh mắt ảm đạm vô thần. Cho dù là nàng được người này cứu, bất quá chỉ là trì hoãn thêm một chút cuộc sống vô vị, huống chi lòng nàng đã chết, sống tiếp còn có nghĩa gì.
- Không phải là tất cả mọi người đều bị mấy tên này che mắt, chuyện của Võ Lâm Minh các ngươi, từ đầu tới cuối tại hạ biết rất rõ ràng, có thể phân rõ ai đúng ai sai, há có thể ngồi yên không lý đến.
- Ngươi là một người tốt, nhưng hết thảy đã chậm.
Bị Đông Phương Minh phán cho một câu người tốt, Quân Mạc Vấn xoa xoa lỗ mũi, lẩm bẩm một câu:
- Người tốt cũng sẽ có lúc làm chuyện sai lầm, sai lầm rồi sẽ phải chuộc tội! Đông Phương cô nương chỉ cần yên tâm ở tại chỗ này. Hãy nhớ có tại hạ ngăn trước mặt cô nương, trước khi tại hạ ngã xuống, không ai có thể làm tổn thương đến cô nương.
Lúc này, rốt cục Triệu Vô Cực đứng vững thân hình, nhìn về phía Quân Mạc Vấn trước mắt đột nhiên xuất hiện, cầm đại thụ cháy bừng bừng hết sức khoa trương quát lớn:
- Con bà nó, tên điên này từ đầu chui ra vậy?
Quân Mạc Vấn giơ chưởng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Vô Cực trước mặt:
- Tại hạ không có điên, chính là bởi vì ta không điên mới có thể hiểu chân tướng của chuyện này, thì ra hết thảy bất quá là do Triệu Vô Cực lão một tay đạo diễn. Lão phí biết bao tâm huyết bày ra âm mưu bỉ ổi như vậy, tác phong còn kém cả Ma giáo. Chẳng lẽ không biết trên đầu ba thước có thần linh, muốn bị trời phạt sao?!
- Điên rồi, ngươi thật sự điên rồi! Ngươi có thấy tại trường đã chết bao nhiêu người hay không? Bao nhiêu võ lâm hiệp sĩ bị nữ ma đầu này giết chết, nếu ngươi dám đứng về phía ả, ngươi chính là địch nhân chung của toàn bộ bạch đạo giang hồ!
Quân Mạc Vấn cười một tiếng:
- Hiệp sĩ giang hồ, thật là buồn cười, nếu như nói hiệp sĩ giang hồ đều có đức hạnh như vậy, giang hồ này cũng có thể chấm dứt được rồi. Một Võ Lâm Minh như vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, về phần làm địch nhân các ngươi lại càng đơn giản hơn. Quân Mạc Vấn ta đã hiện thân giang hồ, sớm muộn gì cũng sẽ là địch nhân của các ngươi, bất quá chi là sớm muộn một ngày mà thôi, có bản lãnh thì cứ việc thúc ngựa qua đây.
Sắc mặt Triệu Vô Cực trở nên âm trầm:
- Xem ra người cố ý đối địch cùng bản Minh chủ, bản Minh chủ sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói ra xuất thân lại lịch của ngươi, dưới đạo bản Minh chủ không giết quỷ vô danh. Hơn nữa ngươi cũng phải xem rõ tình thế, nếu nhất định ngươi muốn cứu nữ nhân này, chỉ sợ nơi đây chính là chỗ táng thân của ngươi!
- Anh hùng chở có hỏi xuất xứ, ta không nói cho lão, lão tới cắn ta đi!
Thái độ của Quân Mạc Vấn hết sức ngông cuồng kiêu ngạo, không coi Triệu Vô Cực ra gì.
Nói xong một câu, sau đó lại nói:
- Triệu Vô Cực, về phần có cứu Đông Phương cô nương hay không, tại hạ đã cầm cây gậy lớn như vậy để dạy dỗ lão, lão còn phải hỏi lời này sao? Tại hạ tin rằng gặp chuyện bất bình rống lên một tiếng, lúc nên xuất thủ thì xuất thủ, sau khi xuất thủ chớ quay đầu lại, nửa đường bỏ cuộc không phải là tính cách của tại hạ, hôm nay không phải là lão chết chính là ta sống.
Sắc mặt Triệu Vô Cực xanh mét:
- Ngươi đang nằm mơ đó sao, ta chết? Ngươi sống? Được được, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cho người làm người không làm, vậy thì làm quỷ đi!
Triệu Vô Cực lại còn chưa dứt, môn chủ Đường môn bên cạnh đã không kịp đợi.
- Triệu Minh chủ, nói nhiều với tên râu rậm này làm gì, ta thấy hai người bọn chúng đã sớm có gian tình. Lão cũng đừng dòm ngó Đông Phương Minh nữa, tới tay cũng là một chiếc giày rách mà thôi, hãy để cho lão phu đưa bọn họ một đoạn đường, xuống dưới hoàng tuyền làm một đôi uyên ương đồng mệnh đi thôi.
Sau khi nói xong, lão nhân này run tay lên, lưu tinh lóe lên đầy trời, ập về phía Quân Mạc Vấn và Đông Phương Minh.
Lúc này Đông Phương Minh đã ngã ngồi xuống đất lần nữa, trong tay của nàng vẫn nắm cây ngân châm kia, đây là một cây độc châm, là nàng đã chuẩn bị xong từ sớm. Dù là nàng không còn gì cả cũng nhất định sẽ cất giữ cây độc châm này, trên đó đã bôi không biết bao nhiêu loại kỳ độc, đâm vào tim sẽ chết ngay tức khắc. Cho dù là đâm rách da cũng không thể nào cứu được, đây chính là chỗ dựa cuối cùng của nàng, giúp cho nàng vĩnh viễn không rơi vào tay người khác.
Mặc dù người này tới cứu nàng vào thời khắc tối hậu, nhưng lúc này đã chậm, từ khoảnh khắc nàng bị mùi hoa kia bao phủ đã trễ, dù hắn lợi hại như thế nào đi nữa, cũng sẽ không phải là đối thủ của năm người này.
Sớm muộn gì cũng phải chết, Đông Phương Minh cũng không cầu chấp nữa, cứ như vậy ngã ngồi trên đất, cảm thụ kia nội lực còn lại không nhiều lắm đang chậm rãi thất thoát bên trong thân thể mình, cảm thụ thương thế bên trong cơ thể dần dần tăng thêm, ánh mắt nhìn Quân Mạc Vấn đang nghênh đón ám khí của môn chủ Đường môn.
Quân Mạc Vấn cũng không rõ ràng lắm của tình huống Đông Phương Minh, thấy ám khí môn chủ Đường môn đánh tới, hắn không né tránh, bởi vì Đông Phương Minh ở phía sau hắn.
Nhưng hắn cũng không có ngành kháng, người có thực lực như vậy phát ra công kích, không phải ngạnh kháng là có thể chịu đựng được.
Hắn có vũ khí, thật lâu mới lấy được vũ khí ra.
Cây gậy lửa trong tay hắn vung lên, từ dưới mà lên, một thức Cử Hỏa Thiêu Thiên chợt quét mạnh ra ngoài.
Cây gậy này quá lớn, Quân Mạc Vấn dùng một cánh tay cắp cây đại thụ này vào ngực, thân cây còn to hơn cả thân người, từ dưới quét lên, chỉ một nhát đã đánh rơi tất cả ám khí của môn chủ Đường môn, tạo ra một khoảng trống.
Một gậy chặn ám khí lại, Quân Mạc Vấn không dừng lại chút nào, gậy lửa quét ngang, Hoành Tảo Thiên Quân quét về phía môn chủ Đường môn. Người này biết dùng ám khí, uy hiếp đối với mình cùng Đông Phương Minh lớn nhất, tuyệt đối không thể để cho lão tùy ý thi triển.
Những môn chủ Đường môn cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, mặc dù không có đạt đến đỉnh phong nhưng cũng coi là cao thủ, thấy đại côn Quân Mạc Vấn quét tới biết không cách nào địch lại, thân thể nhảy lên một cái, vừa kịp nhảy qua khỏi gậy lửa quét ngang.
Nhưng lão ngàn vạn lần không nghĩ tới, gậy lửa mới vừa quét qua đã lập tức quét trở lại, dường như tên râu rậm này cầm trong tay không phải là một cây đại thụ, mà là một cây gậy gỗ nho nhỏ, có thể lui tới tự nhiên.
Thân trên không trung, lão đã vô lực tránh né cây đại côn này, ám khí của lão càng không thể nào ngăn được cây gậy. Gậy chưa quét tới gần, ánh lửa nóng rực đã thiêu cháy cả râu ria lông mày của lão.
- Cứu ta!
Một chiêu tính sai, lập tức nguy tới tánh mạng, môn chủ Đường môn lớn tiếng kêu cứu.
Ở bên cạnh lão chính là bang chủ Cái Bang cùng chưởng môn Thiên Sơn.
Hai người này thấy lão gặp nguy hiểm, muốn cứu viện đã không còn kịp nữa.
Nhưng cứu viện không còn kịp, bọn họ còn có một chiêu khác, chính là vậy Ngụy cứu Triệu.
Bang chủ Cái Bang hai tay cầm đá cẩu bổng, một chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu trực tiếp đánh tới đỉnh đầu Quân Mạc Vấn.
Mà chưởng môn Thiên Sơn lại thi triển ra một chiều Kiếm Nhược Độc Long, đâm thẳng vào cổ họng Quân Mạc Vấn.
Quân Mạc Vấn còn chưa tránh né, không thèm nhìn công kích của đối phương, đại côn trong tay không có dừng lại chút nào, quét mạnh vào thân thể môn chủ Đường môn giữa không trung giống như tấm bia sống.
Không có thanh âm gãy xương đứt gân vang lên, chỉ có một tiếng bịch thật mạnh. Môn chủ Đường môn đường đường Tiên Thiên hậu kỳ, một chiêu tính sai bị đại côn nặng quá ngàn cân này đánh trúng, thân thể cháy khét bay ra ngoài giống như đạn pháo. Sau khi bay ra ngoài trăm thước đập mạnh xuống sân, thân thể lại trượt thêm về phía trước mấy chục thước mới có thể dừng lại.
Đây là một đòn khiến cho người ta trông thấy phải rét lạnh trong lòng, gậy lửa uy lực như vậy càn quét, bất kỳ võ công cao tới mức nào đều bất lực, đây không phải là lực lượng của con người nữa rồi.
← Ch. 397 | Ch. 399 → |