Vay nóng Homecredit

Truyện:Phương Trượng - Chương 409

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 409: Phá Kén Thành Bướm
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


- Bắt đầu từ khi đó, ta đổi tên là Đông Phương Minh (Minh: tiếng). Vốn định gọi là Minh (sáng), bởi vì lúc ta ra đời cũng là lúc trời sáng, nhưng sự phụ cho ta là Minh (tiếng), hy vọng có một ngày ta sẽ giống một tiếng chuông làm kinh người, hoàn toàn thoát khỏi vận mạng của mình.

Đông Phương Minh, không, bây giờ phải gọi là Đông Phương Tình, nói tới đây, Hoắc Nguyên Chân nhìn nàng một cái thật sâu. Tuy rằng nàng không nói đã xảy ra chuyện gì cụ thể, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết có thể làm cho một nữ tử phát triển theo phương diện nam nhân, nhất định đó là một chuyện vô cùng đau khổ, không khéo có thể khiến cho lòng người sụp đổ.

Lúc này Đông Phương Tình tiếp tục nói:

- Ta cũng không biết làm sao mình qua được hơn hai mươi năm qua, từ ban đầu thương tâm tuyệt vọng, về sau có một chút hy vọng, đến sau chậm chạp không cách nào thành công trở nên chết lặng. Đến bây giờ rốt cục phá vỡ vận mạng trói buộc, ta đã trải qua toàn bộ quá trình từ thiên đường tới địa ngục, lại từ địa ngục trở lại thiên đường, Hoắc Nguyên Chân, ngươi có thể hiểu được cảm giác này không?

- Mặc dù ta không hiểu quá rõ ràng, nhưng ta biết nhất định rất đau khổ.

Hoắc Nguyên Chân an ủi một câu, tiếp tục nghe Đông Phương Tình kể lể.

- Rất nhiều chuyện cũng thay đổi, ta trở nên bất nam bất nữ như vậy là do một nữ nhân khác ban tặng, vốn ta là tính toán tranh bá võ lâm, trở thành Minh chủ, lợi dụng lực lượng võ lâm tìm nàng trả thù. Nhưng sau đó ta phát hiện, chuyện này căn bản cũng không thực tế. Dần dần ta bỏ qua ý niệm này, bắt đầu toàn tâm chuyên nghiên cứu Quỳ Hoa Bảo Điển, đây là hy vọng cuối cùng sư phụ cho ta. Sư phụ nói chỉ cần tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển tới đại thành là có thể đi vào Tiên Thiên viên mãn, là có thể hoàn toàn khôi phục thân nữ nhi của ta.

- Phải chăng là sư phụ của nàng tên Nhiễm Đông Dạ?

- Vì sao ngươi biết?

Đông Phương Tình kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng thật không dám tin tưởng Hoắc Nguyên Chân biết Nhiễm Đông Dạ là sư phụ của mình.

Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:

- Thiếu Lâm ta có một đệ tử, gọi là Giác Viễn, trước khi y xuất gia gọi là Chư Viễn, chẳng hay Đông Phương cô nương còn nhớ y chăng?

- Tiểu sư đệ!

Đông Phương Tình ngây người, cười một chút, đột nhiên vui vẻ nói:

- Tiểu sư đệ lại trở thành đệ tử Thiếu Lâm các ngươi, thật là...

- Không sai, y nói cho ta biết một ít chuyện, cũng nhắc tới nàng.

- Đúng vậy, lúc tiểu sư đệ nhập môn, chuyện ảnh hưởng cả đời ta đã xảy ra, khi đó, ta cũng không gọi là Đông Phương Tình nữa. Cho nên trong ấn tượng tiểu sử đệ, ta hoàn toàn chính là một nam nhân, một nam nhân dáng dấp rất dễ nhìn, đây cũng là cái nhìn của người trong thiên hạ đối với ta.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, đây đúng là cái nhìn của tất cả mọi người, mọi người đều nói như vậy.

Lúc này Đông Phương Tình buông lỏng ra tay của Hoắc Nguyên Chân, lười biếng trở mình ở trên giường, hoàn toàn không có phong thái võ lâm Minh chủ, chỉ còn lại phong tình như bao thiếu nữ bình thường.

Mái tóc dài như nước xõa ra trên giường, Đông Phương Tình nói:

- Hiện tại rất tốt, rốt cục ta đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn, đã có năng lực đi tìm nữ nhân kia báo thù. Bất quá đột nhiên hiện tại ta lại không muốn đi nữa, chờ sau này hãy nói.

Thấy tâm trạng Đông Phương Tình càng ngày càng tốt, Hoắc Nguyên Chân cũng cao hứng vô cùng, chủ động mở miệng hỏi:

- Lúc bỏ phiếu nhập minh, phải chăng là nàng cố ý ném quả cầu vào chậu xanh?

- Dĩ nhiên, chẳng lẽ người cho rằng mình may mắn như vậy sao?

Đông Phương Tình liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, thân thể mềm mại lật trở lại. Giường này quá rộng, cho dù là nàng lăn qua lộn lại thế nào cũng không rơi xuống đất.

- Vậy vì sao ở đầm nước, nàng lại không nói với ta lời nào?

- Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển này sẽ bức ra một ít thứ trong cơ thể ta, làm cho ta ói máu đen, sau khi ói hết máu đen ta sẽ hoàn toàn khỏe lại, khi đó cũng đạt tới đại thành. Nhưng sau mỗi lần ói máu đen ra, thanh âm lại thay đổi, trở nên rất giống giọng nam nhân, đương nhiên không thể nói chuyện với người được.

- Thì ra là như vậy.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:

- Tứ Tiểu Danh Kiếm là nàng giết sao?

Đông Phương Tình ngẩn người một chút, sắc mặt có hơi trắng bệch:

- Ngươi trách ta giết bốn người bọn họ sao?

Hoắc Nguyên Chân không có mở miệng, nói thật cũng có hơi trách, nhưng hắn lại không nói ra. Thật ra Đông Phương Tình giết chết bọn họ cũng không sai, bởi vì chính là bọn họ uy hiếp Đông Phương Thiếu Bạch, bắt y hạ Bách Hoa Độc cho Đông Phương Tình. Nếu không phải độc kia, bằng vào công lực tuyệt đỉnh của Đông Phương Tình, bọn Triệu Vô Cực quả thật không phải là đối thủ.

Cho nên trời xui đất khiến, Đông Phương Tình trong lúc vô tình coi như báo thù cho nàng.

Thấy Hoắc Nguyên Chân không nói gì, càng ngày Đông Phương Tình càng có vẻ khổ sở:

- Ngươi chớ có trách ta, vốn là ta không muốn giết bọn họ, bởi vì mấy năm qua ta rất ít khi xuất thủ. Vốn đêm đó, ta đi tới đầm nước phát hiện một cây vải, ta bèn hái thử, không ngờ rằng chính là vải mà trước kia ngươi từng cho ta. Trước kia nơi đó không có vải, cho nên chắc chắn là do người trồng. Lúc ấy ta ở dưới tàng cây, kết quả phát hiện một con chim lớn bay trên không, ta vội vàng núp vào, thấy bọn họ từ trên lưng chim xuống.

- Lúc ấy nàng có biết bọn họ là Tứ Tiểu Danh Kiếm hay không?

- Biết, bởi vì ngày đó trong cốc đang truy bắt bọn họ, nhưng ta không muốn để ý tới, bọn họ muốn chạy thì cứ chạy. Lúc đầu quả thật ta không muốn động thủ, nhưng không ngờ bọn họ lại hái vải, ta đùng đùng nổi giận, bèn cho bọn họ mỗi người một châm.

Đông Phương Tình vừa nói vừa lặng lẽ quan sát Hoắc Nguyên Chân.

Nhìn một hồi, thấy hắn tựa hồ cũng không tỏ ra tức giận, Đông Phương Tình mới yên tâm, ở bên cạnh lặng lẽ vuốt vuốt ngực, dường như lo lắng Hoắc Nguyên Chân sẽ nổi tam bành.

Động tác của nàng làm cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy đau lòng.

Mặc dù Đông Phương Tình nói hời hợt, nhưng Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, những năm qua Đông Phương Tình sống vất vả nào.

Vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, kết quả thay đổi bất nam bất nữ, cuộc sống hai mươi năm qua của nàng chính là địa ngục. Nàng phải sống trong ánh mắt coi thường của người khác, khiến cho nàng không thích tiếp xúc với mọi người, mà mọi người cũng hiểu lầm nàng. Cuộc sống như vậy nếu đổi lại là người bình thường, e rằng đã sụp đổ từ lâu. D

Hoắc Nguyên Chân đã nghe qua Đông Phương Tình nói chuyện trong phòng, khi đó vốn tưởng rằng nàng là một người khác, bây giờ mới biết, thì ra đó chỉ là những lời lẩm bẩm của nàng.

Có thể nói tính cách của Đông Phương Tình có hơi thay đổi. Vốn là nữ nhân, kết quả thay đổi giống như nam nhân, làm nam nhân lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tâm lý nam nhân, mà bản thân lại là nữ nhân. Cuộc sống hai tính cách như vậy khiến cho tâm lý nàng có hơi không bình thường, thỉnh thoảng lẩm bẩm một mình như vậy không có gì là kỳ quái.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-738)