← Ch.422 | Ch.424 → |
Nghe thấy đối thoại của nữ tử nghi ngờ là An Như Huyễn cùng một nữ tử khác bên dưới, Hoắc Nguyên Chân không khỏi kinh hãi trong lòng.
Đầu tiên hắn biết, Hoàng đế không phải là chết bởi Triệu Nguyên Thành ám toán, mà là chết bởi Triệu Nguyên Khuê ám toán.
Bởi vì Hoàng đế đã không có khả năng tỉnh lại, Triệu Nguyên Khuê thắng tay quyết đoán, độc chết Hoàng đế, sau đó lại độc chết một tiểu thái giám mà Triệu Nguyên Thành an bài, như vậy coi như giá họa cho Triệu Nguyên Thành.
Dù sao Hoàng đế tồn tại cũng không có giá trị gì, làm như thế còn có thể gia tăng một ít tiếng xấu cho Triệu Nguyên Thành, để cho Triệu Nguyên Khuê tức vị có thể được người ủng hộ nhiều hơn.
Y còn có thể mượn cơ hội này nói rằng mình phải báo thù cha vân vân...
Mà trên thực tế y cũng làm như thế, Hoàng đế lão tử của y vừa chết, Triệu Nguyên Khuê liền khóc rống lên, thề bất cộng đái thiên cùng Triệu Nguyên Thành, phải trả thù này.
Hơn nữa Triệu Nguyên Thành cũng vẫn không xuất hiện, vừa đúng gánh lấy mối oan trong chuyện này.
Nghe thấy những lời này, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy lạnh toát trong lòng, quả nhiên Hoàng gia bất chấp nhân tính, vì đế vị có thể làm được cả chuyện táng tận thiện lương.
Nhưng mình đã lên thuyền Triệu Nguyên Khuê, quyết định trợ giúp cho y, lúc này đã không tiện xuống thuyền.
Còn có một việc, chính là người phía dưới có phải là An Như Huyễn hay không, điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân rất là lo lắng.
Nếu như là đúng, vậy rất rõ ràng An Như Huyễn đã gia nhập phe Triệu Nguyên Thành, hơn nữa thời gian Triệu Nguyên Thành phát động lần cuối chính là vào sáng ngày Triệu Nguyên Khuê tảo mộ.
Nhiệm vụ An Như Huyễn là phụ trách kiềm chế mình.
Nếu quả thật là như vậy, Hoắc Nguyên Chân không thể không nói nàng thật sự có thể thành công, bởi vì An Như Huyễn hiểu rất rõ mình, quen thuộc với đường lối võ công của mình.
Hoắc Nguyên Chân không sợ gì cả, chỉ sợ những người hiểu quá rõ mình, cố tình đối phó mình.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không dám tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng An Như Huyễn sẽ vì trợ giúp Triệu Nguyễn Thành mà đối phó mình.
Trong lòng đau nhói từng trận, nhưng hắn cũng cố nén kích động, ở nóc phòng tiếp tục quan sát người phía dưới.
Nữ tử ẩn thân trong tối vẫn không xuất hiện, sau khi hai người nói chuyện với nhau một hồi bèn cáo từ, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, nữ tử kia rời đi.
Hoắc Nguyên Chân không có theo dõi, hắn cũng không muốn đi theo, hắn phải ở lại chỗ này, xem thử nữ tử ở lại trong phòng có phải là An Như Huyễn hay không.
Một lát sau, nữ tử áo đen bên trong phòng cởi bỏ áo khoác, lại tháo khăn che mặt xuống, đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân ngồi trên một băng ghế ở mép giường.
Một mái tóc đen giống như thác nước rũ xuống, dài tới thắt lưng, nhìn mái tóc này Hoắc Nguyên Chân cảm thấy chính là An Như Huyễn.
Lại một lát sau, trong sự mong chờ vô hạn của Hoắc Nguyên Chân, rốt cục nữ tử này cũng quay người lại, tới cạnh giường.
Rốt cục nhìn thấy mặt nàng, Hoắc Nguyên Chân như bị một quyền giáng vào ngực thật mạnh.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, như vui như giận, tựa tiên tử cung Hằng kia, không phải là An tỷ tỷ của mình còn ai nữa...
Không ngờ rằng nàng đi tới Hoàng cung, hơn nữa lại tới lãnh cung, là tới trợ giúp Triệu Nguyên Thành.
Nàng biết mình ở chỗ này, cũng biết đối thủ của nàng chính là mình, nhưng nàng không có xuất hiện, không có tìm đến mình, mà là lựa chọn một mình ở lại lãnh cung, chỉ vì ngày mai đánh một trận cùng mình sao?
Chẳng lẽ nàng đã quên mất những lời nàng từng nói với mình, quên khoảng thời gian hai người cùng sống với nhau trong lãnh cung này, quên mất khoảng thời gian sống chung trong ngôi nhà nhỏ bên bờ biển?
Vì sao lại xảy ra hết thảy chuyện này, chẳng lẽ vì trợ giúp Hoàng gia tranh chấp ngôi vị Hoàng đế mà không cần hết thảy hay sao?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân lạnh như băng, ngơ ngác nhìn An Như Huyễn phía dưới, nàng nằm nghiêng trên giường, thân thể mềm mại đường cong man diệu lả lướt.
Hoắc Nguyên Chân thật sự nhớ rõ thân thể của nàng, mỗi một chỗ đều hiện rõ trong đầu xua mãi không đi, nhưng không ngờ rằng chủ nhân của thân thể này lại đi theo con đường đối lập với mình.
Có vẻ chán chường ngồi thừ ra trên nóc phòng, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu ô nhìn trời, sắc trời mờ tối.
Đã đến gần trung tuần tháng Mười, khí trời giá rét, khí trời này không phải là một ngày thật tốt để tảo mộ, hy vọng sẽ không có tuyết rơi.
Hoắc Nguyên Chân không gặp mặt An Như Huyễn, không phải là không muốn gặp, mà gặp dưới tình huống này cũng là lúng túng, có lẽ nàng có điều gì khó xử, nếu như miễn cưỡng gặp nhau, có lẽ càng làm cho nàng thêm khó.
Ngồi một lúc lâu, đèn bên trong phòng cũng tắt, Hoắc Nguyên Chân quan sát lần nữa, An Như Huyễn trên gường đã hô hấp đều đều, cũng không biết là ngủ hay là đang giả vờ ngủ say.
Có lẽ nàng có thể ngủ rất ngon trên chiếc giường này.
Hoắc Nguyên Chân nhảy một cái rời khỏi nóc phòng, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, cũng không biết ngày mai nên làm cái gì mới phải.
Niềm tin kiên định bảo vệ Triệu Nguyên Khuê, bởi vì Triệu Nguyên Khuê lạt thủ vô tình cùng An Như Huyễn đột nhiên xuất hiện làm cho rối loạn.
Triệu Nguyên Khuê cùng Triệu Nguyên Thành cũng không phải là một mẹ sinh ra, mẹ Triệu Nguyên Khuê chết có hơi sớm. Bất quá Triệu Nguyên Khuê là đứa con rất hiếu thuận với mẫu thân, hiện tại còn chưa ngồi lên ngôi Hoàng đế đã muốn đi tảo mộ mẫu thân trước, nói cho mẫu thân biết mình sắp làm Hoàng đế.
Chuyện này Hoắc Nguyên Chân đã sớm biết, cũng từng nhắc nhở Triệu Nguyễn Khuê, nhất định phải chú ý tảo mộ vào thời điểm an toàn.
Khi mẫu thân y còn sống cũng rất được Hoàng đế sủng ái, cho nên được an táng trong hoàng lăng, Triệu Nguyên Khuê chính là muốn đi Kinh Giáo hoàng lăng tảo mộ, tế bái mẫu thân.
Ngày hôm sau, sắc trời mờ tối, sáng sớm trên bầu trời liền xuất hiện bông tuyết li ti, đây là trận tuyết đầu trong năm nay.
Trên thực tế đã có rất nhiều người gọi Triệu Nguyên Khuê là Hoàng đế, chỉ còn thiếu một nghi thức lên ngôi.
Mà Triệu Nguyên Khuê cũng đã tự xưng Hoàng đế, lúc ra cửa khí độ đế vương mười phần, ánh mắt coi rẻ thương sinh, làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chân không thích.
Đến lúc này Hoắc Nguyên Chân đã không có lựa chọn khác, mặc dù Triệu Nguyên Khuê hạ thủ tương đối tàn nhẫn ác độc, nhưng so sánh với Triệu Nguyên Thành bán nước cầu vinh, Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về phía Triệu Nguyên Khuê làm Hoàng đế.
Đã không có nhân tuyển khác, nhất định phải có Hoàng đế.
Thái độ Triệu Nguyên Khuê đối đãi Hoắc Nguyên Chân coi như tốt, còn chưa bắt được Triệu Nguyên Thành, an toàn tính mạng của y còn phải dựa vào Hoắc Nguyên Chân bảo đảm, cho nên đối xử với Hoắc Nguyên Chân có vẻ khách sáo hơn nhiều so với người bình thường.
Cỗ kiệu mang tới, Triệu Nguyên Khuê mời Hoắc Nguyên Chân cùng nhau ngồi kiệu.
Có ý khách sáo, cũng có ý để cho Hoắc Nguyên Chân ở bên trong kiệu bảo vệ mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, lên kiệu với Triệu Nguyên Khuê.
Màn kiệu phủ xuống, đại kiệu ra cửa, cấm vệ quân mở đường, một đoàn đội thành vệ quân bốn ngàn binh mã đi theo, dọc theo đường cấm chỉ dân chúng đến gần, đi thẳng tới Kinh Giáo hoàng lăng Trường An.
Trên cỗ kiệu, Hoắc Nguyên Chấn hỏi Triệu Nguyên Khuê:
- Điện hạ, ngươi không cảm thấy giờ phút này khua chiêng gióng trống đi tảo mộ mẫu thân sẽ dễ dàng dẫn thích khách tới hay sao?
Triệu Nguyên Khuê cười nói:
- Dĩ nhiên biết, bất quá có thân nhân như Đại sư ở bên cạnh trẫm... bản vương, tự nhiên ta không có gì phải sợ, không cần biết tới bao nhiêu thích khách, chắc chắn là có đi không về.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Điện hạ thật sự tin tưởng bần tăng nhất định có thể hộ vệ người chu toàn?
- Cái này tự nhiên bản vương tin tưởng, hơn nữa không dối gạt Đại sư.
Triệu Nguyên Khuê dứt lời nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân một chút, thấp giọng nói:
- Bản vương đã sớm bày ra thiên la địa võng chờ bọn nghịch tặc Triệu Nguyên Thành kia tới đây. Hôm nay là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như Triệu Nguyên Thành có hành động khẳng định chính là ở hôm nay, bản vương tảo mộ bất quá là làm dáng một chút, trên thực tế là dẫn xà xuất động.
- Ủa, điện hạ còn có bố trí khác ư? Là đoàn đội thành vệ quân này sao?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Triệu Nguyên Khuê cười ha hả thật to, dương dương đắc ý tựa lưng vào thùng xe, vẻ tự đắc lộ ra hết sức rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chấn quan sát cẩn thận Triệu Nguyên Khuê, lên tiếng nói:
- Bần tăng đột nhiên phát hiện, từ trước tới nay bần tăng vẫn đánh giá thấp điện hạ, điện hạ thông minh tài trí thật sự là ngoài ý liệu bần tăng, không ngờ rằng có thể nghĩ ra có tảo mộ thi triển một chiêu dẫn xà xuất động. Chiêu này thật độc, cho dù biết rõ là kế, chỉ cần Triệu Nguyên Thành kia còn có dã tâm đối với ngôi vị Hoàng đế, vậy không thể không mắc câu.
- Ha ha! Đại sư khen quá lời, khen quá lời!
- Không! Không có quá lời!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên mở miệng cắt đứt Triệu Nguyên Khuê cười to, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Điện hạ, giang sơn xã tắc cố nhiên quan trọng, nhưng lòng người cũng phải ngay thẳng, há có thể mưu đồ đen tối.
Triệu Nguyên Khuê ngẩn người một chút, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư nói thế là ý gì?
- Điện hạ làm chuyện gì tự mình rõ ràng, phụ hoàng người chết thế nào?
Chuyện này để ở trong lòng của Hoắc Nguyên Chân làm cho hắn khó chịu, hắn biết, hắn rất rõ ràng, chỉ cần mình giả bộ hồ đồ, mắt nhắm mắt mở chuyện này sẽ qua, sẽ không có ai truy cứu. Triệu Nguyên Khuê vẫn rất coi trọng Thiếu Lâm tự, chỉ cần y lên ngôi, ích lợi với Thiếu Lâm tự trong tương lai nhiều không kể xiết.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không cách nào dễ dàng tha thứ, chính là không nhịn được, nhất định hắn phải nói ra.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, sắc mặt Triệu Nguyên Khuê trong nháy mắt sa sầm, ánh mắt lập tức trở nên âm lãnh.
Hoắc Nguyên Chân hừ lạnh một tiếng:
- Điện hạ, bây giờ bần tăng còn gọi người một tiếng điện hạ, bần tăng khuyên ngươi một câu, người đang làm, trời đang nhìn. Tội nghiệt của ngươi sớm muộn gì cũng phải trả, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Ngày mai người sẽ lên ngôi Hoàng đế, bần tăng không cầu người dập đầu trước Phật ba cái, thắp lên một nén nhang, chỉ cầu ngươi có thể không phụ thiên hạ lê dân, làm cho thiên hạ thái bình, không có loạn trong giặc ngoài, làm Hoàng đế cho thật tốt, như vậy mới có một ngày bần tăng cam lòng gọi người một tiếng bệ hạ.
Sắc mặt Triệu Nguyên Khuê tái xanh:
- Đại sư, nói như vậy, bây giờ ngài không gọi ta là bệ hạ hay sao?
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu:
- Bây giờ người còn chưa xứng!
Không khí bên trong xe ngựa nhất thời trở nên căng thẳng.
Triệu Nguyên Khuê nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, y không biết Hoắc Nguyên Chân làm thế nào nhận được tin tức là mình giết chết tiên đế. Hơn nữa y cho là đến lúc này rồi, cho dù có một ít người biết chân tướng cũng không sao cả, mình sắp sửa lên làm Hoàng đế, thiên hạ đều là của mình, còn ai dám soi mói chuyện của mình?
Nhưng trong lúc y đang xuân phong đắc ý, hòa thượng đối diện mà y tin tưởng nhất bất ngờ giáng cho một gậy vào đầu. Không để ý tới thể diện của Hoàng đế mình, dùng lời nói thẳng vạch trần, thậm chí sẽ không gọi mình là bệ hạ.
Hòa thượng này điên rồi, hắn điên rồi!
Đây là ý tưởng trong lòng Triệu Nguyên Khuê hiện tại.
Mà giờ phút này, gương mặt Hoắc Nguyên Chân đối diện tỏ ra vẫn đậm phong khinh, nhưng trong lòng cũng bừng bừng cảm khái.
Mình thật ngu xuẩn, thật đần, thật vô não, thậm chí là thật não tàn. Sống yên ổn không chịu, lại muốn đi đâm thọc Hoàng đế, đây không phải là tự gây khó cho mình sao?
Nhưng như vậy... thật sự là quá đã...
Đời người ta có mấy ai không làm vài chuyện ngu xuẩn, giờ phút này trong lòng Hoắc Nguyên Chân không hề hối hận, hắn bằng lòng chịu đựng hết thảy hậu quả về những lời này của mình. Binh tới tướng đỡ, mình cũng chưa chắc phải sợ Hoàng đế.
Triệu Nguyên Khuê có chút tức giận nhìn Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn y.
Hắn không chút hối hận hành động của mình, Triệu Nguyên Khuê không thể làm gì hắn, tuy rằng y là Hoàng đế, nhưng một khi người trong giang hồ lợi hại đến trình độ nhất định, bất cứ ai cũng phải thối lui ba phân.
Không giáng cho y một gậy vào đầu, y sẽ muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên.
Hoắc Nguyên Chân cho là mình làm như vậy rất tốt, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho Triệu Nguyên Khuê có chút sợ hãi mình trong lòng, mà không phải đơn thuần bởi vì ân tình. Xây dựng hữu nghị bởi vì ân tình, chắc là sẽ không lâu dài được.
Chỉ có làm cho y kính mình, sợ mình, y mới có thể tôn trọng mình lâu dài.
- Điện hạ, chẳng lẽ bần tăng nói không đúng sao?
Hoắc Nguyên Chân nhìn ánh mắt của Triệu Nguyên Khuê, hỏi một câu nữa.
Triệu Nguyên Khuê tức giận cắn môi, hòa thượng này có chút quá đáng, lại còn chất vấn mình.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra Triệu Nguyên Khuê tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Điện hạ, bần tăng hy vọng người hiểu một chuyện, trong đời người ta, thứ đáng để coi trọng không riêng chỉ có quyền thế.
Triệu Nguyên Khuê lạnh lùng nói:
- Có quyền thế rồi, cái gì cũng sẽ có.
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Lời của điện hạ, bần tăng không dám tán đồng, bần tăng cho là người nên coi trọng tánh mạng của người hơn.
Triệu Nguyên Khuê nghe lời của Hoắc Nguyên Chân, nhất thời sửng sốt, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Đến nước này rồi, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cứ việc nói thẳng:
- Điện hạ, bần tăng là người xuất gia, Phật môn ta chú trọng phổ độ chúng sanh, nhưng chúng sanh cần Phật môn ta hay là cần một minh quân hơn? Có lúc bần tăng nghĩ Phật độ kẻ hữu duyên, nhưng đa số người cũng không phải là có Phật duyên, người xuất gia chúng ta vất vả cả đời, có thể độ được mấy người?
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Triệu Nguyên Khuê hơi có chút kinh ngạc, xem ra tựa hồ hòa thượng này không có ý định ra tay đối với mình.
- Cho nên bần tăng cho là, chuyện mà một Hoàng đế hợp cách có thể làm được lớn hơn xa so với một giáo phái. Ngươi vì tranh đoạt đế vị, làm ra chuyện gì bần tăng bất kể, nhưng bần tăng chỉ hy vọng ngươi có thể làm tốt địa vị Hoàng đế, nếu không chẳng những người sẽ mất đi quyền thế của mình, còn mất đi thứ quan trọng hơn so với quyền thế.
← Ch. 422 | Ch. 424 → |