← Ch.433 | Ch.435 → |
Tuệ Nguyên cùng Tuệ Đạo đưa Minh Tính về sương phòng, đến bên trong song song buông tay, sau đó xoay người rời đi, căn bản không có ý nói xin lỗi với Minh Tính.
Minh Tính cũng vô cùng xấu hổ, mất mặt không dám gọi hai người Tuệ Nguyên lại. Đến khi bọn họ ra ngoài rồi mới đi tới chỗ Không Phàm thần tăng:
- Sư phụ, chúng ta không thể cứ mặc cho Nhất Giới muốn làm gì thì làm như vậy, tiếp tục như vậy cho dù ngày sau hai tự thống nhất, chỉ sợ cũng không coi người của Nam Thiếu Lâm chúng ta ra gì, nhất định phải tạo dựng uy vọng từ sớm.
- Tạo dựng uy vọng không sai, nhưng cũng không gấp chỉ một ngày, ngày mai sự tình sẽ rõ ràng, con cần gì nóng lòng nhất thời.
Không Phàm dứt lời, sai bước đi qua đi lại trong phòng một chút, sau đó lại nói:
- Vi sư nói qua cho bọn hắn thời gian một ngày thương lượng, chỉ cần ngày mai giờ này, nhất định Nhất Giới phải cho lão nạp một câu trả lời rõ ràng chắc chắn. Khi đó nếu câu trả lời của hắn không thể làm cho lão nạp hài lòng, hắn mới là khi sự diệt tổ.
Minh Tính gật đầu một cái, nhưng vẫn còn có chút do dự nói:
- Sư phụ, bọn người Nhất Giới này võ công rất cao, không nói đến người khác, chỉ riêng hai tên đồ đệ canh cửa của Nhất Giới cũng rất khó đối phó, cho dù là sư phụ chỉ sợ cũng phải phí chất công phu.
Không Phàm cũng gật đầu:
- Không sai, hai tên kia đã đến gần Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, quả thật khó giải quyết, bất quá con không cần lo lắng, chúng ta cũng không phải tới đánh nhau cùng bọn họ, chúng ta là tới giảng đạo lý.
- Nếu như bọn họ không chịu giảng đạo lý thì sao?
Không Phàm suy nghĩ một chút:
- Chuyện này quả thật có chút không ổn thỏa, như vậy đi, ngay bây giờ ta sẽ đi gặp Vô Danh trưởng lão, bảo lão vào thời khắc mấu chốt nói giúp chúng ta vài lời.
- Vô Danh là người bên bọn chúng, có thể nói giúp chúng ta hay sao?
- Cả đời này Vô Danh chỉ thiếu nợ một người, chính là Không Nhân sư huynh, chỉ cần lão nạp nhắc tới Không Nhân sư huynh, tin tưởng nhất định Vô Danh không cách nào cự tuyệt. Huống chi lão nạp cũng không phải muốn lão đối phó Nhất Giới, chỉ nói giúp vài câu là đủ.
- Được rồi, Thái Y tỷ, tỷ cũng đã chọc tức y không nhẹ, chuyện này coi như xong đi.
Bên trong Phương Thượng viện, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nhìn các nàng, bên cạnh Ninh Uyển Quân khuyên giải La Thái Y còn có vẻ tức giận.
La Thái Y còn có vẻ căm phẫn bất bình:
- Hòa thượng kia thật là đáng ghét, Hoắc Nguyên Chân, tại sao người còn không đuổi bọn họ đi?
Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thái Y, mọi việc không thể gấp gáp, trong lòng chuyện này bần tăng đã có tính toán, nàng không cần phải lo lắng gì cả.
Lúc này Ninh Uyển Quân hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, có từng nghe thấy tin tức phụ thân ta?
Hoắc Nguyên Chân lúc này mới nhớ lại, mình cũng chưa nói cho Ninh Uyển Quân chuyện liên quan tới Mạc Thiên Tà, vội vàng nói:
- Trước khi ta rời đi, Mạc giáo chủ đã từng tới đây.
- Cha ta đã tới ư, vì sao ta không biết?
- Mạc giáo chủ cũng là sợ nàng thương tâm khổ sở, lão nói cho ta biết lão đi Ba Tư, chừng ba tháng là có thể trở về, tính toán thời gian có lẽ cũng chừng hơn tháng nữa.
Mặc dù Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y ở tại Thiếu Lâm sống cuộc sống an nhàn, nhưng trong lòng cũng nhớ chuyện của Mạc Thiên Tà, hơn nữa Ninh Uyển Quân có thể nào không nhớ phụ thân. Hôm nay nghe thấy tin tức Mạc Thiên Tà, biết phụ thân tạm thời không việc gì trong lòng đã dễ chịu hơn một ít, nhưng lại nói:
- Đi Ba Tư rồi sao, chắc chắn là phụ thân đi tìm cứu binh.
- Ba Tư có cứu binh gì?
- Nguyên Chân ngươi không biết, Thanh Hỏa giáo nhất mạch vốn chính là truyền từ Ba Tư, các đời giáo chủ cũng có quan hệ rất tốt với tổng đàn Ba Tư, cho đến đời Đinh Bất Nhị. Bởi vì Đinh Bất Nhị võ công quá cao, hơn nữa dã tâm cực lớn, cũng không nể mặt tổng đàn Ba Tư, tổng đàn Ba Tư bên kia cũng không làm gì được lão, lúc này mới cắt đứt liên lạc.
- Sau lão mất tích, giáo chủ kế vị mới từ từ khôi phục liên lạc cùng Ba Tư, cha ta cũng quan hệ không tệ với bên Ba Tư. Bây giờ bọn Lý Dật Phong cường chiếm tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn, nhất định là phụ thân đi Ba Tư tìm người hỗ trợ.
Ninh Uyển Quân vừa nói chuyện vừa lộ vẻ vui mừng, nếu Mạc Thiên Tà đã đi tìm cứu binh, không có nắm chắc vậy chắc chắn sẽ không trở lại, trở lại là có thể đoạt lại quyền khống chế Thánh Hỏa giáo, khi đó có lẽ thiên hạ thái bình.
Nghe thấy lời của Ninh Uyển Quân, Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu lia lịa. Hắn cũng hy vọng Mạc Thiên Tà có thể nắm Thánh Hỏa giáo trong tay, dù sao Mạc Thiên Tà nắm giữ Thánh Hỏa giáo tốt hơn nhiều so với bọn Lý Dật Phong, tối thiểu cũng không phải là địch nhân.
Nói tới chỗ này vốn là cũng không có chuyện gì, nhưng La Thái Y đảo mắt mấy vòng, đột nhiên lại hỏi:
- Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Tình rất đẹp phải không?
Vừa đưa ra câu hỏi này, Ninh Uyển Quân cũng giường đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Hoắc Nguyên Chân, rất muốn nghe thấy câu trả lời của hắn.
Thì ra đây mới là mục đích các nàng tới.
Đối với vấn đề này, Hoắc Nguyên Chân không có do dự chút nào, lúc này do dự tuyệt đối không phải là cử chỉ sáng suốt, chẳng qua là cười nói:
- Quả thật Đông Phương Tình rất đẹp.
La Thái Y chu đôi môi nhỏ nhắn:
- Ta cũng biết, nếu không xinh đẹp, người sẽ không ở Hồ Điệp cốc liều mình tương trợ.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Thái Y nói gì vậy chứ, lúc các nàng có chuyện, không phải là bần tăng cũng liều mình tương trợ hay sao?
- Chúng ta làm sao có thể giống như nàng ta! La Thái Y không cam lòng nói một câu, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Không giống ở chỗ nào?
- Chúng ta cùng ngươi... Ngươi.... Ta không nói.
La Thái Y chuyển ánh mắt sang bên, trong lòng lại âm thầm suy tính lời của Hoắc Nguyên Chân.
Rất rõ ràng, trong lời của Hoắc Nguyên Chân có vẻ như ủng hộ Đông Phương Tình, điều này làm cho La Thái Y sinh lòng cảnh giác. Nhưng nàng cũng không có thể nói gì, bởi vì theo nàng biết, đến trước mắt vẫn chưa có định ra quan hệ rõ ràng với Hoắc Nguyên Chân.
Bất quá thoạt nhìn, giữa Hoắc Nguyên Chân cùng Đông Phương Tình tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Các nàng cũng không cần suy đoán nữa, nhiều nhất ngày mai Đông Phương Tình sẽ đến Thiếu Lâm, khảo sát chuyện Thiếu Lâm chúng ta trở thành môn phái nhất đẳng.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y đều lộ ra vẻ quan tâm, sau khi nói mấy câu cùng Hoắc Nguyên Chân liền trở về hậu sơn, cũng không biết vừa đi vừa nói nho nhỏ gì đó.
Ban đêm là thời gian Hoắc Nguyên Chân rất thích, bởi vì yên tĩnh, hắn có thể toàn tâm toàn ý tu luyện.
Dưới gia tốc gấp mười ba lần, thành quả tu luyện của Hoắc Nguyên Chân trong khoảng thời gian này là rất lớn. Khoan nói đã củng cố vững chắc Đồng Tử Công cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn tiến bộ một bước dài, luồng khí màu vàng đường kính một thước trước kia đã đạt đến gần một thước mốt.
Đến đây Hoắc Nguyên Chân đã đi được hơn một phần ba con đường từ Tiên Thiên sơ kỳ tới Tiên Thiên trung kỳ, được gần một nửa.
Tăng trưởng tốc độ cao không có trở ngại chút nào như vậy, càng làm cho động tu luyện của Hoắc Nguyên Chân gia tăng mười phần. Hôm nay đã là hai mươi mấy tháng Mười, có lẽ đến sang năm, Đồng Tử Công của hắn có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, tốc độ này là cực kỳ kinh người.
Vốn định tu luyện Bắc Minh thần công, kết quả bị Vô Danh cắt đứt, khoảng thời gian này Hoắc Nguyên Chân cũng không có tiếp tục nghiên cứu Bắc Minh thần công, trước hết tranh thủ thời gian tu luyện, gia tăng công lực mới là phải đạo.
Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào lại có tuyết rơi, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi nhỏ nhẹ xào xạc vang lên trong giác quan bén nhạy của Hoắc Nguyên Chân, làm cho tâm thần yên tĩnh.
Cũng không biết đến giờ nào, Hoắc Nguyên Chân mới vừa hành công xong một chu thiên, chuẩn bị một chu thiên nữa, đột nhiên thanh âm của Vô Danh vang lên bên tai hắn:
- Phương trượng, ở trong Phương Trượng viện chớ có ra, có cường địch tới Thiếu Lâm tự! D
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cả kinh, đây là lần đầu Vô Danh nói chuyện với mình như vậy.
Có thể để cho Vô Danh hình dung là cường địch, Hoắc Nguyên Chân suy đoán chỉ sợ khắp cả thiên hạ cũng không có người nào, trừ Đinh Bất Nhị ra chỉ còn lại Đông Phương Tình, thậm chí cấp bậc như Mạc Thiên Tà cũng không thể được Vô Danh cho là cường địch.
Chẳng lẽ là Đông Phương Tình nửa đêm tới?
Trong lòng vội vàng liên lạc Kim Nhãn Ưng, lệnh cho Kim Nhãn Ưng quan sát tình huống bên ngoài.
Nhờ có mắt Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân thấy Vô Danh hóa thành một đạo lưu quang, từ Tàng Kinh các chạy như bay ra, chạy thẳng tới phương hướng cửa chùa.
Tốc độ Vô Danh rất nhanh, cực nhanh, phải nhanh hơn Hoắc Nguyên Chân rất nhiều, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy tốc độ Vô Danh cũng không nhanh bằng Đông Phương Tình.
Đương nhiên dù lão nhanh tới mức nào cũng không bằng Kim Nhãn Ưng trên trời. Kim Nhãn Ưng giương cánh theo ở phía sau, đi theo Vô Danh bay thẳng ra cửa chùa.
Vô Danh đi tới cửa chùa không dừng lại chút nào, trực tiếp phi thân ra khỏi chùa, tiến xuống chân núi.
Thấy tình cảnh như thế, Hoắc Nguyên Chân trong lòng thất kinh, chẳng lẽ lúc người tới vẫn còn ở bên ngoài núi Ngự Trại, Vô Danh đã phát hiện rồi sao, công lực như vậy quả thật là quá mức kinh khủng.
Kim Nhãn Ưng tiếp tục theo dõi, Vô Danh nhanh chóng đi tới, mãi cho đến quan đạo chân núi, ước chừng ngoài mười dặm, Vô Danh mới ngừng lại.
Thông qua đôi mắt Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thấy tình huống của nơi này.
Cách đó không xa trên ngọn một cây đại thụ, Đông Phương Tình một thân bạch y đứng trên ngọn cây, đang nhìn Vô Danh xa xa chạy như bay đến.
Cách ngọn cây còn có chừng ba mươi thước, Vô Danh ngừng lại, nhìn nữ tử bạch y trên ngọn cây giống như tiên nữ, lạnh lùng lên tiếng nói:
- Ngươi là Đông Phương Tình?
Lúc này Đông Phương Tình cũng nhìn về phía Vô Danh, quan sát trên dưới vài lượt, đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Ta còn tưởng cao thủ Tiên Thiên viên mãn Thiếu Lâm tự là ai, đây không phải là Đô lão quái sao, không nghĩ tới lão cũng có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn, thật là người không thể nhìn bề ngoài.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng:
- Đông Phương Tình, ngươi cũng dám nói chuyện cùng lão nạp như thế sao? Lúc lão nạp biết sư phụ ngươi, mẫu thân người còn chưa có xuất thế.
Sắc mặt Đông Phương Tình vụt trở nên lạnh lẽo:
- Đỗ lão quái, đừng tưởng rằng lão lớn tuổi là có thể ngông cuồng ở trước mặt bản Minh chủ, giữa Tiên Thiên viên mãn cũng phân ra mạnh yếu.
- Ngươi nói không sai.
Vô Danh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tình:
- Mặc dù lão nạp tiến vào Tiên Thiên viên mãn thời gian cũng không dài, nhưng dù gì cũng trước ngươi, bất quá hôm nay lão nạp không nói chuyện này với ngươi. Nửa đêm ngươi tới chân núi Thiếu Lâm ta, ý muốn làm gì?
Đông Phương Tình khẽ phất tay áo trắng, nở nụ cười như hoa:
- Thiên hạ to lớn, nơi nào bản Minh chủ không thể đi được? Tới cũng đã tới rồi, lão muốn thế nào?
- Lão nạp biết người tới khảo sát chuyện Thiếu Lâm trở thành môn phái nhất đẳng, nhưng hy vọng ngươi có thể tuân theo quy củ, lúc nào nên tới thì tới, chớ có tới nửa đêm canh ba, tránh cho đưa tới hiểu lầm.
Lúc Vô Danh ra khỏi chùa cũng không biết người tới là Đông Phương Tình, hiện tại thấy là Đông Phương Tình, cũng không có địch ý gì, chỉ nói vài câu, lão cho rằng thái độ của mình không tệ.
Nhưng Đông Phương Tình là ai? Là võ lâm Minh chủ, coi anh hùng thiên hạ như vô vật, hôm nay trở thành Tiên Thiên viên mãn, mặc dù ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân hết sức ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trước mặt những người khác, ngạo khí của nàng cũng không thể nào giấu được.
Mặc dù giọng của Vô Danh không phải là quá đáng, nhưng lọt vào tại Đông Phương Tình lại cảm thấy không vui. Nàng nhẹ nhàng vung ông tay áo, đôi tay nhỏ bé chắp sau lưng:
- Đỗ lão quái, bản Minh chủ tới Thiếu Lâm không phải là tìm lão, lão làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này làm vướng tay vướng chân.
Vô Danh ở trước mặt người khác tính khí rất tốt không nói lời nào, bởi vì người khác không có tư cách nói chuyện ngang hàng cùng lão, hôm nay gặp Đông Phương Tình, tính tốt của lão cũng không còn nữa:
- Ngươi là Tiên Thiên viên mãn, nửa đêm vào Thiếu Lâm ta, sợ rằng sẽ sinh ra =y hiếp với Thiếu Lâm chúng ta, cho nên lão nạp nhất định phải ngăn cản ngươi. Nếu như muốn tới, ngày mai xin tới sớm!
- Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Hai tay Đông Phương Tình chắp ở sau lưng, dáng người đứng thẳng, cằm nhỏ hất lên đầy kiêu ngạo như mọi khi, từ trên cao nhìn xuống Vô Danh bên dưới, cũng không xem cao thủ tiến vào Tiên Thiên viên mãn trước mình này ra gì.
Vô Danh thấy thần thái coi rẻ của Đông Phương Tình vô cùng khó chịu, hừ lạnh một tiếng:
- Trước hết người xuống nói chuyện cùng lão nạp đi!
Nói xong tay khẽ nhấc, một đạo kim long từ trong lòng bàn tay Vô Danh giương nanh múa vuốt bay ra ngoài, chạy thẳng tới cho cây đại thụ Đông Phương Tình đang đứng.
- Giáng Long Thập Bát Chưởng!
Ánh mắt Đông Phương Tình hơi nheo lại một cái, cũng không nhúc nhích, mặc cho đạo kim long kia cắt đứt đại thụ dưới chân mình.
Đại thụ ùng ụng ngã xuống, Vô Danh cười nhìn Đông Phương Tình, chờ đợi nàng từ trên không rơi xuống.
Không ngờ mặc dù đại thụ ngã xuống rồi, Đông Phương Tình vẫn đứng trên độ cao bằng với ngọn cây trước đó, nhìn Vô Danh với thái độ coi thường, toàn thân lơ lửng giữa không trung.
- Chuyện này... không thể nào...
Vô Danh há to miệng, khó có thể tin nhìn Đông Phương Tình trên cao, thậm chí lão thấy Đông Phương Tình giơ chân lên cất bước đi giữa không trung.
Quả thật lão không thể nào tin được cảnh tượng diễn ra trước mắt. Vị võ lâm Minh chủ xinh đẹp này cứ như vậy trôi lơ lửng trong hư không, thậm chí còn bước về phía trước một bước trong hư không.
- Không! Tuyệt đối không thể nào, ngươi không thể nào đạt tới trình độ Hư Không Mạn Bộ!
Vô Danh tuyệt đối không tin chuyện trước mắt là thật, nhưng trên thực tế, đúng là Đông Phương Tình đi trong hư không về phía trước.
← Ch. 433 | Ch. 435 → |