← Ch.447 | Ch.449 → |
- Không sai, Vong Tình hoa, loại hoa này không có hiệu quả đối với người thường nhưng có một công hiệu đặc thù, chính là không thể động tình, càng động tình, càng đau tim. Thu Vũ cũng là vì động tình đối với người, cho nên mới đau tim không ngừng, chuyện cho tới bây giờ đã không cách nào cứu chữa.
Hoắc Nguyên Chân càng nghe càng tức, nói với An Như Sương
- Lúc ấy là bần tăng cùng Thu Vũ đồng thời trúng Sinh Tử Phù, vì sao bần tăng lại không có sao? Tại sao lúc ấy nàng lại không nói?
- Lúc ấy trúng độc rất cạn, nội lực của người lại khắc chế Sinh Tử Phù, hơn nữa dường như ngươi không úy kỵ độc tố, cho nên ngươi không có sao, nhưng Thu Vũ không được. Lúc ấy ta cho là có thể hóa giải độc Vong Tình hoa này, nhưng không nghĩ tới Tuyệt Tình Thảo sống cùng Vong Tình hoa trong sân cũng khô héo, cho nên.... Không có cách nào trị liệu.
- Tuyệt Tình Thảo!
Hoắc Nguyên Chấn giật mình, mình quay thưởng vừa rồi đã gặp được Tuyệt Tình Thảo kia, nhưng mình cũng không biết vật kia có tác dụng gì, cũng không nhắm vào, không nghĩ tới lại là dược vật có thể trị cho Mộ Dung Thu Vũ.
Nhất thời trong lòng Hoắc Nguyên Chân có chút hối hận, vì sao có chuyện trùng hợp như vậy...
Nói tới chỗ này, An Như Sương lại bổ sung:
- Nếu như Thu Vũ không động tình với người, như vậy nó cũng sẽ bình an vô sự, nhưng nha đầu này càng lún càng sâu, đau tim phát tác nhiều lần, lần sau lợi hại hơn lần trước. Hiện tại tới nước này, độc tố đã lưu chuyển toàn thân, chỉ sợ là không sống được bao lâu.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới mở ra, nói với An Như Sương:
- Không có chút hy vọng trị liệu nào sao?
An Như Sương thở dài nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không có phương pháp, một phương pháp là tìm được Tuyệt Tình Thảo hay sống bên cạnh Vong Tình hoa chế biến thành thuốc, sau khi uống xong có thể hóa giải hoa độc. Nhưng cỗ kia đã chết, trên thế gian này không thể có gốc thứ hai.
- Còn có những phương pháp khác hay không?
- Còn có một phương pháp khác, chính là dùng nội lực chí dương tuyệt cao trợ giúp Thu Vũ chống chọi hoa độc, nhưng phương pháp này cũng là trị ngọn không trị gốc, trì hoãn được một thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, nói với An Như Sương:
- Bần tăng muốn đơn độc xem thử Thu Vũ, xin nàng đi ra ngoài trước một chút đi.
An Như Sương trong lòng áy náy, gật đầu rời đi, lúc đi tới cửa tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại không nói ra.
Hoắc Nguyên Chân không có nhìn An Như Sương, mà là đi tới mép giường Mộ Dung Thu Vũ, cúi người nhìn xuống.
Gương mặt xinh đẹp ngày nào hiện tại vô cùng tiều tụy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mềm mại đỏ mọng không có chút huyết sắc, lông mi thật dài cũng rũ xuống, cánh mũi khe khẽ phập phồng, chứng tỏ nàng còn có một chút hô hấp.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo một cánh tay Mộ Dung Thu Vũ, đặt tay lên mạch nàng cảm nhận một chút. Mạch nàng nhảy rất yếu, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Hoắc Nguyên Chân cũng không biết bắt mạch, nhưng bằng vào cảm giác cũng biết sinh mệnh lực Mộ Dung Thu Vũ yếu ớt, bị căn bệnh hành hạ lâu dài, cả người nàng mỏi mệt, không ăn uống, thể chất cực kỳ suy yếu. Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhẹ nhàng nói với Mộ Dung Thu Vũ hôn mê:
- Thu Vũ, nàng không cần phải lo lắng, sư phụ nàng nói có hai loại phương pháp có thể trị được, nhất định ta có thể tìm được Tuyệt Tình Thảo cho nàng ta cũng có nội lực chí dương, nhất định nàng sẽ khá hơn!
Khi Hoắc Nguyên Chân cố gắng rót nội lực chí dương mình vào trong cơ thể Mộ Dung Thu Vũ, lại phát hiện một vấn đề, chính là nội lực Mộ Dung Thu Vũ tự động bảo vệ kinh mạch nàng, chống cự nội lực từ bên ngoài vào.
An Như Sương nói với Hoắc Nguyên Chân, nội lực chí dương có thể giúp Mộ Dung Thu Vũ chống đỡ độc tố, nhưng tình huống Mộ Dung Thu Vũ hôm nay hiển nhiên tệ hại hơn lời An Như Sương nói.
Tình huống An Như Sương nói là vào lúc Mộ Dung Thu Vũ tỉnh táo, nhưng hiện tại nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê, suy đoán không có ngoại lực hoặc là dược lực gì to lớn ảnh hưởng, sợ là không tỉnh lại.
Mộ Dung Thu Vũ công lực không cao, bây giờ chỉ là Hậu Thiên viên mãn, nhưng chính là chút nội lực yếu ớt không đáng kể gì của nàng lại trung thành bảo vệ chủ nhân mình, bởi vì ý thức bản thân nàng không tỉnh táo.
Ý thức được vấn đề này khó giải quyết, chân mày Hoắc Nguyên Chân liền cau lại.
Nếu như bây giờ Mộ Dung Thu Vũ có ý thức, như vậy mình còn có thể dùng Tam Phân Chân Dương Khí trợ giúp nàng chống đỡ độc tố. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân muốn thử một chút, Cửu Dương chân kinh bách độc bất xâm có thể hoàn toàn đuổi ra độc tố trong cơ thể nàng không.
Dù là không thể đuổi hoàn toàn, mình tạm thời trì hoãn tính mạng của nàng, sau đó chờ cơ hội quay trúng Tuyệt Tình Thảo, đây cũng là một hy vọng.
Nhưng nàng bất tỉnh, chuyện này cũng có chút phiền phức.
Hắn lại thử lần nữa, vẫn là không được, Hoắc Nguyên Chân không thể chọn lựa thủ đoạn cường công. Thân thể Mộ Dung Thu Vũ quá yếu, nếu lúc này dùng nội lực cưỡng ép tiến vào kinh mạch nàng, sợ rằng sẽ khiến cho nàng lập tức tử vong.
Suy tính nửa ngày không có biện pháp, Hoắc Nguyên Chân lại tìm An Như Sương, nói với nàng tình huống này.
An Như Sương cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống này, rất là đau lòng nói:
- Nếu là như vậy, hẳn không cứu được Thu Vũ. D
Sau khi nói xong, khóe mắt An Như Sương cũng có hơi ươn ướt:
- Đáng thương cho hài tử này, thích một người lại thích tới mức ngay cả mạng cũng không cần, chuyện này đều tại ta, tại ta cả.
Ngồi ở mép giường kéo tay Mộ Dung Thu Vũ, nước mắt An Như Sương không nhịn được rơi xuống.
- Nếu như lúc này Thu Vũ tỉnh táo, sẽ tán công cho nàng, như vậy thì quá tốt. Hiện tại chút nội lực yếu ớt của nàng lại trở thành một cây đinh, muốn chạm vào cũng không được.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, cũng bất đắc dĩ thở dài.
Một lúc sau, Mặc Lan cùng một đám nữ tử Thiên Nhai Hải Các cũng đi vào, xúm lại ở mép giường Mộ Dung Thu Vũ, các nàng cũng biết Mộ Dung Thu Vũ sợ là không cứu được, rối rít rơi lệ khóc thút thít.
Hoắc Nguyên Chân cũng là khó chịu trong lòng, cảnh tượng sinh ly tử biệt này cho dù là cao tầng chân chính chỉ sợ cũng rất khó khám phá.
Chậm rãi thối lui ra khỏi căn phòng của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân một mình đi ra bờ đảo.
Hôm nay gió không nhỏ, trên mặt hồ sóng vỗ mãnh liệt, từng trận gió lạnh thổi tới gây ra bọt sóng trắng xóa, có vẻ hơi se sắt.
Hoắc Nguyên Chân nhìn nước hồ, trong lòng nhớ lại những cảnh tượng mình chung đụng cùng Mộ Dung Thu Vũ.
Tính mạng thiếu nữ phơi phới như hoa sắp sửa điêu linh, quả thật khiến cho hắn hết sức không cam lòng.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người, lúc mình tới đây cũng đã kết thúc quay thưởng, mình không hề nghĩ tới Tuyệt Tình Thảo kia, nếu không hiện tại cũng không tới nông nỗi này.
Đến lần quay thưởng kế tiếp phải sang tháng Mười Hai, sợ là Mộ Dung Thu Vũ không kiên trì được một tháng.
Thậm chí nửa tháng cũng không thể, mười ngày tám ngày đã coi như không tệ.
Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?
Hoắc Nguyên Chân đi một hồi, đi tới một gốc cây ngồi xuống, tựa lưng vào thân cây, nhưng trong lòng vẫn không hề từ bỏ hy vọng, vẫn miên man suy nghĩ làm thế nào mới có thể cứu được Mộ Dung Thu Vũ.
Một trận gió lạnh thổi tới, rung động thân cây xào xạc, những chiếc lá vàng rơi xuống lưa thưa, đã cuối mùa thay lá.
Một chiếc lá cây rơi xuống trước mắt Hoắc Nguyên Chân, lượn lờ mấy cái, dường như muốn rơi xuống tay hắn.
Hoắc Nguyên Chân theo bản năng giơ tay lên, muốn bắt lấy chiếc lá này.
Nhưng đột nhiên hướng gió chuyển một cái, lá cây chợt bay sang một bên, giống như bị thứ gì đột nhiên hút đi vậy.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, trong lòng tựa hồ có lãnh ngộ.
Sau khi ngẩn người một lúc Hoắc Nguyên Chân đột nhiên thoáng động trong lòng. Đúng rồi!
Hấp thu, hút lấy, nếu như có thể hấp thu sạch sẽ nội lực trong cơ thể Mộ Dung Thu Vũ, như vậy kinh mạch nàng sạch sẽ, cũng sẽ không có gì chống lại lực lượng bên ngoài tiến vào, như vậy mình sẽ có thể thẳng tay thi triển.
Hấp thu... Hấp Tinh đại pháp! Bắc Minh thần công!
Nghĩ tới điểm này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên vô cùng cảm tạ mình tính trước. May là hai ngày trước tu luyện Bắc Minh thần công, hơn nữa hôm nay Bắc Minh thần công cũng đã mọc rễ trong cơ thể, đặc tính của Bắc Minh thần công chính là hấp thu nội lực người khác sử dụng cho mình.
Chẳng qua nội lực Bắc Minh thần công trong cơ thể mình vẫn chỉ là một tia yếu ớt, sợ rằng không thể dùng để cắn nuốt nội lực Mộ Dung Thu Vũ.
Nếu như lúc này mình nắm được Hấp Tinh đại pháp thì hay biết mấy.
Nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lập tức có hai biện pháp, một là bây giờ lập tức mang Mộ Dung Thu Vũ trở về Thiếu Lâm, sau đó mình lợi dụng gia tốc tu luyện gấp mười ba lần, nhanh chóng tu luyện Bắc Minh thần công, đến lúc đó dùng nội lực Bắc Minh hóa giải nội lực Mộ Dung Thu Vũ.
Loại thứ hai chính là mình có thể nắm giữ bí quyết Hấp Tinh đại pháp rất nhanh, sau đó hút ra hết thảy nội lực Mộ Dung Thu Vũ.
Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về loại thứ hai hơn, bởi vì nếu mang Mộ Dung Thu Vũ trở về Thiếu Lâm, nguy hiểm quá lớn, thời gian mình tu luyện cũng quá dài, nói không chừng giữa chừng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Vẫn nên cố gắng tu luyện Hấp Tinh đại pháp có vẻ tốt hơn, để xem trong thời gian ngắn mình có thể nắm giữ chân nghĩa Hấp Tinh đại pháp hay không.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân liền lấy ra bí tịch Bắc Minh thần công, lật tới bộ phận Hấp Tinh đại pháp.
Hoắc Nguyên Chân biết vào lúc này lòng không thể có tạp niệm. Cho dù là vì bệnh tình Mộ Dung Thu Vũ, lúc này cũng không thể suy nghĩ nhiều, tâm phải bình tĩnh, nếu không sẽ không cách nào thành công.
Cho nên hắn dứt khoát đi tìm một địa phương cực kỳ tĩnh lặng hoang vu trên đảo nhỏ, cũng không có thông báo bất cứ kẻ nào, cứ như vậy ngồi xuống, bắt đầu một lần khổ tu khẩn cấp.
- Trăm sông hướng Đông chảy về biển, bao giờ trở lại phía trời Tây... Bắc Minh thần công giống như Bắc Minh chi hải mênh mông, không gì là không thể hấp thu, không gì là không thể hóa giải. Hấp Tinh đại pháp là một loại thủ đoạn đặc thù của Bắc Minh thần công chủ động áp sát, hấp thu nội lực địch nhân cho mình sử dụng, có cùng hiệu quả thần kỳ như Hóa Công đại pháp.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng xem bí tịch, chậm rãi đưa tay ra ngoài, nhắm vào một bụi cỏ nhỏ cách đó không xa.
Hắn lặng lẽ vận chuyển khẩu quyết, chộp ra một trảo về phía bụi cỏ ngoài xa.
Bụi cỏ vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Nguyên Chân cũng không nản chí, nếu lần đầu tiên thử đã có thể thành công, mình sẽ không phải là Hoắc Nguyên Chân nữa.
Điều động tia nội lực Bắc Minh kia, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu thử lần thứ hai.
Tia nội lực Bắc Minh này giống như một cái chìa khóa, là mấu chốt để mở ra cánh cửa Hấp Tinh đại pháp. Nếu không có tia nội lực này, Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn không cách nào tu luyện thành Hấp Tinh đại pháp.
Nhưng cho dù là có chìa khóa nơi tay cũng không phải để tu luyện như vậy, một môn võ học cao cấp, không dễ dàng nắm giữ như vậy. Nếu có duyên có thể lãnh ngộ trong nháy mắt, nếu ngu độn, e rằng mấy chục năm cũng không thể tiến thêm được một bước.
Hoắc Nguyên Chân không phải là thiên tài, nhưng sau khi tu luyện Dịch Cân Kinh tuyệt đối cũng không phải ngu xuẩn, có thể lãnh ngộ hay không phải trông vào vận may.
Sau khi thử nhiều lần, Hoắc Nguyên Chân vẫn không thành công, đã trôi qua hơn nửa ngày.
Bây giờ thời gian cũng là vấn đề, nếu như có thể nhanh chóng ổn định tình huống Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân còn tính toán lập tức đi Thiên Sơn trợ giúp Mạc Thiên Tà một phen, để lấy Thánh Hỏa lệnh thứ hai, tu luyện Trường Hồng Quán Nhật.
Cảm giác như mình làm không tốt ở chỗ nào đó, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên lặng tính toán, nhớ lại trận chiến cùng Chu Cẩn trước đây.
Chu Cẩn học được Hấp Tinh đại pháp, bất quá cũng không hiểu Bắc Minh thần công, cho nên một khi mình luyện thành Hấp Tinh đại pháp, tuyệt đối sẽ vượt qua Chu Cẩn.
Vừa nhớ lại tình huống Chu Cẩn, vừa yên lặng suy diễn quá trình tu luyện Hấp Tinh đại pháp.
Bắt đầu hết thảy đều không sai, chuyển đổi vận hành chân khí, sau đó chân khí ngưng tụ vào lòng bàn tay, vận chuyển dựa theo khẩu quyết trong bí tịch, phóng ra ngoài, thu về....
Trong một lần suy diễn tỉ mỉ, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân ý thức được vấn đề chỗ nào, thì ra là nằm trên phương diện chuyển đổi nội lực.
Quá trình của mình không sai, nhưng bởi vì nội lực Bắc Minh quá mức ít ỏi, cho nên cần Tam Phân Chân Dương Khí tiến hành thúc giục cuối cùng. Cứ như vậy trong lúc chuyển đổi nội lực xuất hiện chút ngưng trệ, lúc này quá trình vận chuyển như nước chảy mây trôi đã bị cắt đứt, tự nhiên cuối cùng không thể nào hút được cái gì.
Nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, Hoắc Nguyên Chân lại không cách nào tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.
Bây giờ nội lực Bắc Minh yếu ớt, không cách nào phóng xuất Hấp Tinh đại pháp hoàn chỉnh, sau khi chuyển đổi thành Tam Phân Chân Dương Khí, trong đó lại có vấn đề, không cách nào làm được đến mức tốt nhất.
Làm thế nào mới có thể làm cho Tam Phân Chân Dương Khí cùng chân khí Bắc Minh chuyển đổi đạt tới trình độ hoàn mỹ?
Bởi vì chậm chạp không cách nào tìm được biện pháp giải quyết, thậm chí Hoắc Nguyên Chân còn nghĩ tới, nếu như mình có thể tổ hợp ba loại nội lực khác biệt là Bắc Minh thần công cùng Đồng Tử Công, Cửu Dương chân kinh thành Tam Phân Chân Dương Khí thì hay quá. Lúc ấy nội lực Bắc Minh thần công sẽ thay vào chỗ nội lực Vô Tướng Thần Công, hoặc có thể nói là dứt khoát bỏ Vô Tướng Thần Công đi.
Vô Tướng Thần Công thuộc về tâm pháp nội công trung cấp, sau khi Cửu Dương cùng Đồng Tử Công ngày càng hùng mạnh, Hoắc Nguyên Chân dần dần cảm thấy Vô Tướng Thần Công có vẻ tụt lại phía sau.
Có lẽ nếu quay trúng Vô Tướng Thần Công Tuyển kế tiếp, để cho Vô Tướng Thần Công đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, còn có thể duy trì một thời gian.
← Ch. 447 | Ch. 449 → |