← Ch.450 | Ch.452 → |
Thấy Mộ Dung Thu Vũ hô hấp đều đặn, Hoắc Nguyên Chân cảm giác hết thảy đều xứng đáng, đặt nàng nằm xuống, sau đó đứng dậy rời đi phòng nàng.
Vừa ra khỏi cửa mới phát hiện An Như Sương vẫn ở bên ngoài cửa, ánh mắt mông lung không mục đích, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Cho đến khi Hoắc Nguyên Chân kêu một tiếng An Các chủ, An Như Sương mới từ trong hoảng hốt tỉnh lại, thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức nói:
- Phương trượng, thế nào? Thu Vũ còn có thể cứu được không?
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Thu Vũ tạm thời không sao, bất quá bây giờ vẫn không thể tỉnh lại, chờ thêm chừng hai mươi ngày nữa bần tăng trở lại Thiên Nhai Hải Các, sớm muộn sẽ hoàn toàn chữa khỏi cho Thu Vũ, xin An Các chủ yên tâm.
An Như Sương như một trận gió vọt vào bên trong phòng, đi thăm Mộ Dung Thu Vũ.
Hoắc Nguyên Chân rời khỏi phòng một mình, hôm nay đã là Ba Mươi tháng Mười Một, ngày mai sẽ là mồng Một tháng Mười Hai, chính là kỳ hạn đã ước định với Mạc Thiên Tà cùng đi Ma giáo, nhất định hắn phải tranh thủ thời gian.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân còn phải trở về Thiếu Lâm tự, chẳng những hắn muốn dẫn theo Nhất Đăng cùng đi Thiên Sơn, còn muốn về Thiếu Lâm lấy vài thứ.
Hôm nay học được Đạt Ma kiếm pháp, Hoắc Nguyên Chân muốn lấy Long Tuyền Kiếm ra, còn phải mang theo mặt nạ da người, đi Thiên Sơn không thể lấy thân phận phương trượng Thiếu Lâm tới đó được.
Tin tức Mộ Dung Thu Vũ chuyển biến tốt rất nhanh truyền khắp Thiên Nhai Hải Các, một lát sau những nữ tử kia đều chạy đến.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên tâm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên An Như Sương từ phòng của Mộ Dung Thu Vũ đi ra, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
- An Các chủ, bần tăng muốn rời đi, nàng còn có chuyện gì sao?
An Như Sương do dự một chút, sau đó mới nói:
- Phương trượng Nhất Giới, hôm nay ngươi cũng là người rất có địa vị ở trên giang hồ, Thiếu Lâm cũng là đại phái, không phải Thiên Nhai Hải Các chúng ta có thể so sánh, ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện.
- An Các chủ có chuyện gì xin cứ nói rõ.
- Giúp ta hỏi thăm tung tích một người tên là An Mộ Phong.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, mấy ngày trước mới nghe Mạc Thiên Tà nhắc qua cái tên này.
Trong lòng như có sở ngộ, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, lên tiếng nói:
- An tỷ tỷ yên tâm...
Nói tới chỗ này lại ngừng lại, Hoắc Nguyên Chân lúng túng cười một cái:
- Bần tăng cáo từ.
An Như Sương cũng cười:
- Phương trượng Nhất Giới hai lần không kìm được gọi ta tỷ tỷ, chẳng lẽ chúng ta thật có duyên phận tỷ đệ sao?
- Ha ha, chuyện này... Ai mà biết được, bần tăng cáo từ.
Hoắc Nguyên Chân xấu hổ không dám tiếp tục lưu lại, gọi Kim Nhãn Ưng một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của An Như Sương nhảy lên một cái, bay thẳng tới chân trời.
Lúc Hoắc Nguyên Chân trở về Thiếu Lâm tự, còn cách tháng Mười Hai đã chỉ và có vài giờ nữa.
Sau khi trở về, đầu tiên là Hoắc Nguyên Chân mang theo mặt nạ da người lão nhân.
Bởi vì hắn cho là, nếu giả làm sứ giả Ba Tư Thánh giáo, như vậy nhất định phải là một lão nhân, quá trẻ tuổi sẽ không giống.
Đổi lại một thân tục gia hắc bào, trên lưng đeo Long Tuyền Kiếm, đeo tóc giả, mặt nạ lên, Hoắc Nguyên Chân soi gương xem thử, bản thân hắn cũng không nhịn được cười.
Trên mặt nạ lão nhân này còn có một vết sẹo, cho người ta có cảm giác đăng đằng sát khí, khác nhau như trời với vực với hình ảnh cao tăng của hắn.
Thay xong y phục, sau đó Hoắc Nguyên Chân liền tìm Nhất Đăng tới.
Sau khi Nhất Đăng đi tới Hoắc Nguyên Chân Phương Trượng viện, thấy Hoắc Nguyên Chân thiếu chút nữa lập tức động thủ, may nhờ Hoắc Nguyên Chân lấy mặt nạ xuống, lúc này mới tránh khỏi đồng môn tương tàn.
Hoắc Nguyên Chân căn dặn rõ ràng chuyện đi Thiên Sơn cho Nhất Đăng, sau đó nói cho lão biết chuyện cần chú ý.
Đầu tiên không thể gọi lẫn nhau là sư huynh, bần tăng, nhất định phải có một cái tên, bất quá tên gọi là gì, chờ gặp Mạc Thiên Tà rồi hãy nói.
Đối với chuyện đi Thiên Sơn, Nhất Đăng không có dị nghị gì, phương trượng nói gì lão cứ nhắm mắt làm theo là được.
Nhất Đăng không giống Hoắc Nguyên Chân, lão không cần vũ khí. Dù sao từ trước tới nay Lục Mạch Thần Kiếm chưa từng xuất hiện qua trên giang hồ, dù lão tận tình thi triển cũng không ai có thể nhìn ra vấn đề.
Về phần hóa trang cho Nhất Đăng đơn giản hơn nhiều, chỉ cần lấy một bộ tóc giả đội lên cho lão, Nhất Đăng lập tức hóa thành một lão nhân khác, lão cũng hiếm khi lộ diện trên giang hồ, không ai nhận ra.
Hai người hóa trang xong, Hoắc Nguyên Chân lại tìm bọn Tuệ Nguyên tới, căn dặn qua một chút chuyện Thiếu Lâm, sau đó cho gọi Kim Nhãn Ưng trên trời xuống, chuẩn bị rời khỏi Thiếu Lâm tự.
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được một vấn đề, chính là trên lưng của Kim Nhãn Ung thật sự là không đủ rộng, hai người ngồi có vẻ khó khăn.
Trước kia mang theo nữ hài tử ngồi Kim Nhãn Ưng không có vấn đề, ôm nhau mà đi, bất kể sinh lý hay là tâm lý cũng không có áp lực. Nhưng hôm nay đi chung với một lão già như Nhất Đăng, cho dù là ai ôm ai cũng là chuyện không thể nào chấp nhận.
Suy nghĩ nhiều lần, hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng trên lưng Kim Nhãn Ưng.
Ai nấy công lực thâm hậu, đứng cho đến khi tới Thiên Sơn cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tiêu hao chút công lực chống đỡ cuồng phong trên không là được.
Đành chịu cực một chút vậy, ai bảo Thiếu Lâm không có cao thủ phái nữ.
Kim Nhãn Ưng mang theo hai người bay lên không, bay thẳng tới phương hướng Thiên Sơn.
Từ Thiếu Lâm đến Thiên Sơn đường xá không gần, Kim Nhãn Ưng bay chừng hơn nửa đêm, đến lúc sắc trời sáng lên mới đi tới ngọn núi phía trước ở gần tổng đàn Ma giáo Thiên Sơn.
Địa phương ước hẹn cùng Mạc Thiên Tà chính là cửa vào tổng đàn Ma giáo. Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Đăng từ trên lưng Kim Nhãn Ưng xuống, hoạt động chân tay có hơi tê dại một chút, sau đó quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng người nào khác.
Chẳng lẽ Mạc Thiên Tà còn chưa tới... Không thể nào, lão đã rời đi trước chừng mấy ngày, lúc này hắn phải sớm trở lại.
Đợi một hồi, phía Đông đã xuất hiện thần quang, trong lúc Hoắc Nguyên Chân đang chờ đợi lo lắng, đột nhiên phát hiện cách đó không xa phía sau một tảng đá lớn, có một bóng người đang thập thò quan sát.
- Là ai?
Hoắc Nguyên Chân lập tức cất tiếng quát hỏi, người kia thấy bị phát hiện, xoay người muốn bỏ chạy.
Hoắc Nguyên Chân vốn đang muốn niệm Phật hiệu, đột nhiên nghĩ đến hôm nay mình đã là thân phận khác, không thể lấy diện mục phương trượng xuất hiện nữa, dứt khoát cười lớn một tiếng:
- Ở trước mặt lão phu còn muốn trốn, đến đây đi.
Hữu chưởng hắn duỗi ra một cái, thi triển Hấp Tinh đại pháp bao phủ người kia.
Hôm nay nội lực Hoắc Nguyên Chân cũng hùng mạnh phi thường, Cửu Dương chân kinh cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong đã có thể so với Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, lại thêm Đồng Tử Công cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, cho dù so sánh với cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ trung đẳng cũng không kém chút nào.
Người kia bất quá là một Hậu Thiên hậu kỳ, làm sao chống cự được Hấp Tinh đại pháp của Hoắc Nguyên Chấn, cả người liền bị Hoắc Nguyên Chân lăng không hút lại. Bị hút tới cách Hoắc Nguyên Chân chừng hai thước, lúc này hắn mới thu hồi công lực, khiến cho người này ngã nhào trên đất.
Nhất Đăng thấy cảnh tượng này vô cùng kinh ngạc, lộ vẻ khó lòng tin được, phương trượng biết loại công phu thần kỳ này từ lúc nào vậy?
Người này không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lợi hại như thế, chỉ cho là đụng phải một lão ma lánh đời, sợ tới nỗi hồn bất phụ thể, dập đầu lia lịa nói:
- Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!
Hoắc Nguyên Chân mang mặt nạ này vào, cho dù là không lộ vẻ gì cũng đã hết sức dữ tợn, vết sẹo trên đó thỉnh thoảng giật giật, khẽ mỉm cười cũng là cười gằn.
- Hắc hắc, tiểu bối, ngươi là người phương nào? Ở chỗ này làm gì? Mau mau nói thật, bằng không đừng trách lão phu hút người thành thấy khô
- Tiền bối, tiểu nhân chẳng qua là một tên tiểu đệ tử Thánh Hỏa giáo.... Tiểu nhân chẳng qua là ở chỗ này chờ người, tuyệt đối không có ý theo dõi tiền bối.
Thấy lão quái vật kinh khủng như thế, người này sợ hai chân run lên, lắp bắp nói.
- Ngươi ở nơi này chờ đợi người nào?
- Ta... Ta đang đợi một hòa thượng.
Hoắc Nguyên Chân lập tức hiểu ra, sợ rằng chuyện có biến, đây là người Mạc Thiên Tà an bài.
- Phải chăng là Mạc Thiên Tà bảo người chờ ở chỗ này?
- Đúng vậy, tiền bối... làm sao tiền bối biết được?
- Lão phu chính là sư phụ hòa thượng kia, người có chuyện gì cứ nói với lão phu đi.
Mặc dù người này có lòng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy lão nhân này đáng sợ như thế cũng không dám giấu giếm, nói với hắn:
- Mạc giáo chủ căn dặn tiểu nhân, nếu như có một hòa thượng tới hãy chuyển lời, sự tình có biến, hôm nay bên trong Thánh giáo cao thủ đông đảo, Mạc giáo chủ quyết định sửa đổi kế hoạch, lặng lẽ lẻn vào Thánh giáo, không cường công chính diện. Bảo hòa thượng kia tới đây lặng lẽ tiến vào Thánh giáo, đến Đại Tuyết hậu sơn Thánh giáo tìm giáo chủ.
Dứt lời, người này giao cho Hoắc Nguyên Chân một tấm bản đồ.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy bản đồ xem thử, đây chính là bản đồ cặn kẽ Thiên Sơn Ma giáo, địa hình bên trong rắc rối phức tạp, ở cuối tổng đàn Ma giáo có một Đại Tuyết cốc, phía trên còn khoanh một vòng tròn, cũng không biết là địa phương nào.
- Ngươi là đệ tử Ma giáo ư?
- Đúng vậy, tiểu nhân đang ở bên trong Thánh giáo làm việc vặt.
Tthấy người này mở miệng ra gọi Ma giáo là Thánh giáo, Hoắc Nguyên Chân âm thầm gật đầu, chỉ có như vậy mới đúng là đệ tử Ma giáo, từ trước tới nay đệ tử Ma giáo chân chính đều gọi Thánh giáo.
- Lão phu hỏi ngươi, hôm nay bên trong Ma giáo có những cao thủ nào đáng cho Mạc giáo chủ sửa đổi kế hoạch?
- Tiền bối, kể từ sau khi Mạc giáo chủ phát ra tin tức uy hiếp, Lý Dật Phong lập tức bắt đầu tìm kiếm trợ thủ. Hôm nay không riêng Lý Dật Phong cùng Bất Tử Đạo Nhân đang ở trong giáo, thương thế Chu Cẩn cũng khá hơn nhiều, hôm nay cũng ở trong giáo. Ngoài ra còn có Tịnh Niệm Thiện Tông Khô Mộc Đại sư, còn có Từ Hàng Tĩnh Trai Niệm Từ thần ni, đều ở bên trong giáo.
- Ủa, rốt cuộc hai môn phái này cũng đã tới sao?
Trong ấn tượng Hoắc Nguyên Chân, Tăng cùng Ni trong Tăng Đạo Ni này tựa hồ không cùng đường với bọn Lý Dật Phong, bọn Lý Dật Phong đã tái xuất giang hồ lâu như vậy, cũng không có thấy bọn họ tới, vì sao lần này lại tới?
Không nghĩ tới người kia dùng một chút lại nói tiếp:
- Dường như... dường như huynh đệ Lý Dật Phong là Lý Lưu Vân cũng tới, nhưng không ai thấy lão, chẳng qua là nghe đồn lão tới, cho nên lúc này Mạc giáo chủ mới thay đổi chủ ý.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe cũng không khỏi có chút nhức đầu, khó trách Mạc Thiên Tà thay đổi chủ ý, thì ra lão ma Lý Lưu Vân này cũng tái xuất giang hồ. Như vậy có thể nói là bên trong Ma giáo cao thủ tụ tập, mười thủ hạ trước đây của Đinh Bất Nhị, ngoại trừ ba người đã chết, sáu người còn lại đều ở trong Ma giáo.
Nếu như mình là Mạc Thiên Tà cũng phải cân nhắc vô cùng cẩn thận, bằng không rất có thể chuyện không thành, cuối cùng còn nạp mạng bên trong Ma giáo.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn cảm thấy chuyện này mơ hồ có chút không đúng, những lão ma này tề tụ Ma giáo tựa hồ cũng không phải là đơn giản như vậy, hơn nữa Khô Mộc hòa thượng cùng Niệm Từ lão ni cô cũng ở đây, chuyện này đáng để suy nghĩ cẩn thận một phen.
Chẳng lẽ chỉ là vì chống đỡ Mạc Thiên Tà uy hiếp sao? Tựa hồ có vẻ hơi vô lý.
Hơn nữa những người đó đều ở bên trong Ma giáo, Mạc Thiên Tà còn cố ý lặng lẽ lẻn vào, chẳng lẽ lẻn vào như vậy là có thể đạt thành mục đích, không cần đối mặt với những người này sao?
Chưa diệt trừ hoặc là đuổi những người này đi, Mạc Thiên Tà sẽ không cách nào nắm Ma giáo trong tay, đây là một vấn đề thực tế không thể tránh né.
Có thể tưởng tượng được, tựa hồ Mạc Thiên Tà che giấu mình chuyện gì đó.
Ý niệm đầu tiên của Hoắc Nguyên Chân là xoay người rời đi, trở lại Thiếu Lâm tự, không nhúng vào vũng nước đục này nữa.
Nhưng hắn chưa kịp nói chuyện, người kia cứ tiếp tục nói:
- Mạc giáo chủ nói, nếu như hòa thượng kia đến, bảo tiểu nhân giao cho hắn một món đồ, nếu ngài là sư phụ hòa thượng kia, như vậy giao cho ngài cũng được.
Sau khi nói xong, người này móc trong lòng ngực ra một vật, đưa cho Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy, chỉ thấy đó là Thánh Hỏa lệnh thứ hai. Trong lòng vui mừng, nhận lấy Thánh Hỏa lệnh, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Mạc giáo chủ còn nói gì nữa?
- Mạc giáo chủ còn nói, vị Đại sư kia đến, mời hắn tiến vào Ma giáo, đi Đại Tuyết cốc tìm kiếm Mạc giáo chủ. Chỉ cần Đại sư chịu đi, sau khi chuyện thành công Mạc giáo chủ sẽ có trọng tạ, dường như... dường như còn có Thánh Hòỏa lệnh thứ ba đưa cho Đại sư.
- Còn có Thánh Hỏa lệnh nữa sao?
- Đúng vậy, giáo chủ nói Thánh Hỏa lệnh thứ hai này cùng Thánh Hỏa lệnh thứ nhất thật ra có liên hệ mật thiết với Thánh Hỏa lệnh thứ ba. Bên trong ba Thánh Hỏa lệnh này mới ẩn chứa một môn võ công đầy đủ. Nếu muốn tu luyện môn võ công này tới mức cao nhất, như vậy phải có được ba chiếc Thánh Hỏa lệnh, lão nhân gia đã nói rõ ràng như vậy.
Hoắc Nguyên Chân chìm vào trầm tư, lời của Mạc Thiên Tà rất có thể là thật.
Mình lấy được Thánh Hỏa lệnh thứ nhất, bên trong ẩn chứa thân pháp Đại Na Di, bên trong Thánh Hỏa lệnh thứ hai, cũng là chiếc hiện ở trong tay này ẩn chứa khinh công Trường Hồng Quán Nhật, hai thứ này có thể nói là một công.
Nếu như bên trong Thánh Hỏa lệnh thứ ba cũng là khinh công, như vậy đây chính là một môn khinh công hoàn chỉnh.
Có lẽ lấy được toàn bộ ba chiếc Thánh Hỏa lệnh này vào tay là có thể lấy được một bộ khinh công hoàn chỉnh, khinh công như vậy có thể tưởng tượng được mới thật sự là giang hồ tuyệt đỉnh.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không lập tức quyết định, hắn nói với người kia:
- Đại Tuyết cốc nằm chỗ nào ở hậu sơn Ma giáo?
Người này vội vàng nói:
- Đại Tuyết cốc là một sơn cốc to lớn, các ngọn núi Thiên Sơn bao quanh, thật ra bên trong rất lớn, là địa phương lạnh nhất Thiên Sơn, bất quá tiểu nhân chưa từng tới đó, nơi đó là cấm địa.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |