← Ch.454 | Ch.456 → |
Cũng không dám nói nhiều, những người này dắt dìu nhau trở lại trước mặt xích sắt, bắt đầu leo lên.
May nhờ còn có mấy cao thủ Tiên Thiên trạng thái hoàn hảo chống đỡ, những người này còn có thể trở về.
Nhìn những người này lục tục biến mất trên không trung, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức rời đi.
Sau khi hấp thu nội lực một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, bản thân Hoắc Nguyên Chân có thể lấy được một phần mười. Bắc Minh thần công vốn là Hậu Thiên trung kỳ lại tiến tới một quãng dài, ước chừng hấp thu hai ba người nữa là có thể tiến đến Hậu Thiên hậu kỳ.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới cảm nhận được ích lợi của Bắc Minh thần công, thủ đoạn hóa nội lực những người khác cho mình dùng quả thật là tuyệt diệu. Như vậy còn nhanh hơn bất cứ gia tốc tu luyện nào, nếu lần sau hấp thu một Tiên Thiên hậu kỳ, mình có thể giúp cho Bắc Minh thần công nhảy một cái trở thành Hậu Thiên viên mãn, thậm chí tiến vào Tiên Thiên hay không?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kích động, nhờ có quyết tâm lần trước bỏ đi Vô Tướng Thần Công, hiện tại tiền đồ của Bắc Minh thần công quả thật là vô lượng.
Mười người thừa kế, bây giờ còn lại chín, hắn đang phân vân không biết hiện Zại nên tiến vào sâu trong Đại Tuyết cốc tìm kiếm, hay là ở chỗ này chờ đợi những Là người khác xuống.
Suy tính một hồi, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy chờ đợi ở chỗ này không ổn, cần phải đi xem thử sâu trong Đại Tuyết cốc thế nào.
Mới vừa đi về phía trước không xa lắm, đột nhiên hắn thấy một con quái vật thân cao chừng hai thước rưỡi, toàn thân lông trắng như tuyết lảo đảo lắc lư đi tới.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nấp sau một gò tuyết, cẩn thận quan sát quái vật chưa từng thấy qua này.
Dáng dấp quái vật này không khác con người bao nhiêu, có vẻ như chỉ nhỏ hơn Đại Thánh một chút, mức độ khó coi lại chẳng kém gì.
Chân to của nó để lại trong tuyết một hàng dấu chân, sau khi đi tới nơi này chợt ngừng lại, mũi khẽ hít vài cái, dường như ngửi thấy mùi vị gì.
Thấy quái vật đang tìm kiếm xung quanh, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm lấy làm kỳ.
Thì ra thật sự có loại sinh vật trong truyền thuyết này, vật này hẳn là dã nhân mà kiếp trước hắn đã biết. Lúc ấy từng phát hiện tung tích chúng trong địa khu Thần Nông, không ngờ rằng trong thế giới này cũng có, hơn nữa là bên trong Đại Tuyết cốc.
Hoặc giả ở chỗ này nó không gọi là dã nhân, mà là phải gọi là người tuyết.
Người tuyết này có thể cảm ứng được khí tức con người, động tác cùng càng lúc càng nhanh. Chỉ một lúc sau nó đã chạy tới gần xích sắt, nhưng người ở đó đã đi hết, không còn ai nữa.
Người tuyết tìm một hồi không có kết quả, nơi xa lại truyền tới một trận thanh âm quái dị.
Người tuyết này cũng phát ra hai tiếng kêu quái dị, sau đó lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân đợi đến khi người tuyết đi xa, mới từ phía sau gò tuyết đi ra.
Khó trách nói trong Đại Tuyết cốc sẽ có nguy hiểm, xem ra số lượng người tuyết nơi này không ít. Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân quan sát thấy người tuyết này lực mạnh vô cùng, giống như người tuyết vừa rồi e rằng cao thủ cảnh giới Tiên Thiên phổ thông cũng không thể ngăn cản.
Một khi vật này xuất hiện với số lượng nhiều, chắc chắn sẽ là phiền phức không nhỏ.
Nhưng hôm nay Hoắc Nguyên Chân là độc hành hiệp, cũng không quá quan tâm những người tuyết hành động chậm chạp này, Trường Hồng Quán Nhật cùng Càn Khôn Đại Na Di nơi tay, trong thiên hạ nơi đâu cũng có thể tới được.
Dựa theo bản đồ Mạc Thiên Tà đưa cho, mục tiêu lần này là một huyệt động sâu trong Đại Tuyết cốc.
Hoắc Nguyên Chân suy đoán, truyền thừa Hóa Huyết Ma công cũng sẽ tiến hành bên trong huyết động đó.
Cho nên hắn không tính toán tiếp tục ở lại đây chờ, mà đi thẳng tới huyệt động kia, chờ người có thể thừa kế y bát của Huyết Ma tới, tới tên nào thu thập tên đó, kiên quyết không để cho âm mưu Đinh Bất Nhị được như ý.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân thấy được phía trên xích sắt truyền xuống chuyển động khe khẽ, lại có người từ phía trên đi xuống.
Chẳng lẽ lại có một người thừa kế đến sao?
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ núp ở gần đó, nếu như là đúng, hắn sẽ tuyệt không khách sáo, hấp thu công lực không thương lượng.
Một lúc lâu sau, phía trên có một người xuống. Hoắc Nguyên Chân không nói nửa lời, giơ tay ra thi triển Hấp Tinh đại pháp, bao trùm lấy người này.
Vừa thi triển, cảm nhận lực chống cự của đối phương biết được người này cũng là một Tiên Thiên sơ kỳ, ở trước mặt mình căn bản không có sức đề kháng gì.
Nhưng không nghĩ tới người này bị lăng không hút lấy, bất ngờ thân thể chuyển hướng giữa không trung, một đạo hàn quang thoáng hiện trong bóng tối.
Trong một sát na, kiếm khí tung hoành, người này khẽ hô một tiếng:
- Khởi Kiếm Thức!
Kiếm quang xoay tròn, một kiếm sắc bén đâm thẳng tới đầu vai Hoắc Nguyên Chân.
- Độc Cô Cửu Kiếm!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cả kinh, Độc Cô Cửu Kiểm là kiểm pháp, nếu như không sử dụng Kim Chung Tráo, chỉ bằng vào Thiết Bố Sam trước mắt không cách nào hoàn toàn chống đỡ.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không e ngại, đối phương chỉ là một Tiên Thiên sơ kỳ, cho dù mình không sử dụng những công phu Thiếu Lâm kia, cũng sẽ không bại bởi người có thực lực như vậy.
Thị triển một chiêu Càn Khôn Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân biến mất ngay tại chỗ, chiêu kiếm người kia trật đích. Chỉ trong khoảnh khắc, Hoắc Nguyên Chân đã xuất hiện ở sau lưng y, một tay phất lên, một Đại Từ Đại Bi Chưởng quyết chữ Nhu, một tay phát lực ân người kia từ giữa không trung xuống đất.
Lực lượng nhục thể của Hoắc Nguyên Chân cực lớn, cơ hồ không gặp phải chống đỡ, lập tức đè người này vào trong tuyết, chỉ còn lại đôi chân giãy giụa giữa không trung.
Sau khi có Hấp Tinh đại pháp, Hoắc Nguyên Chân cũng lười động thủ, lăng không chộp hờ vào chân người này, một tay xách bổng lên.
Người kia thấy được thủ đoạn Hoắc Nguyên Chân cũng biết lợi hại, lập tức lớn tiếng cầu xin tha thứ:
- Tiền bối, tiền bối tha mạng, tiểu nhân bất quá là một kẻ vô danh lãng tích giang hồ, trên người không có tiền cũng không có bí tịch, chỉ có sáu đồng cùng một bầu rượu, tiền bối thích cứ việc cầm đi, chỉ cần để lại kiếm cho tiểu nhân là được rồi.
Nghe thấy thanh âm này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, bàn tay lộn một cái, người này liền quay lại, Hoắc Nguyên Chân nhìn kỹ, không khỏi cả kinh:
- Ngươi là Khâu Hồ Trung!
Người này nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, cũng vội vàng quan sát lão nhân công lực cực cao này, nhưng nhìn một hồi lại không quen biết, không khỏi nghi hoặc nói:
- Tiền bối biết vãn bối ư?
Người này chính là Khâu Hồ Trung lúc trước Hoắc Nguyên Chân gặp trên Hoa Sơn, nghĩa tử của chưởng môn Hoa Sơn Khấu Chính Dương.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân tính toán lập tức hút lấy nội lực của y, nhưng giờ khắc này ngược lại không tiện hạ thủ. Dù sao người này lòng dạ ngay thẳng, ấn tượng của Hoắc Nguyên Chân với y rất tốt, nếu phải hút hết nội lực của y, thật sự không hạ thủ được.
Lúc trước gặp y ở Hoa Sơn, y còn là một Hậu Thiên viên mãn, hôm nay đã là cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa thời gian tiến vào Tiên Thiên tựa hồ không ngắn, thực lực tiến bộ không nhỏ.
← Ch. 454 | Ch. 456 → |