← Ch.465 | Ch.467 → |
Những người này không một ai không phải là nhân vật đứng đầu trên giang hồ, có thể nói trừ Tiên Thiên viên mãn ra, gần như những cao thủ lợi hại nhất đều ở nơi này.
Nếu như bọn họ đồng tâm hiệp lực trợ giúp Đông Phương Thiếu Bạch đón nhận truyền thừa Hóa Huyết Ma công, như vậy sau khi Đông Phương Thiếu Bạch thành công, tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ trước mắt.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân nóng nảy, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, tốc độ Hắc Bạch Vô Thường cũng rất nhanh, Khắc Tang bổng cũng hùng mạnh, hắn đã dần dần có vẻ không thể chống đỡ được.
Mau chóng quơ múa hai kiếm, lúc này Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía Hoa Đóa, hét lớn một tiếng với nàng:
- Hoa Đóa, nơi đây không thích hợp ở lâu, nàng nên mau mau bỏ chạy thoát thân đi!
Hoa Đóa vẫn ở chỗ này không đi nghe thấy vào lúc này Hoắc Nguyên Chân còn bảo mình chạy trối chết, không khỏi ngẩn người một chút, âm thầm cắn răng, rốt cục quyết định, hướng về phía bên trong phòng kêu một tiếng:
- Khô Mộc, Niệm Từ, tới trợ giúp phương trượng Thiếu Lâm
Nàng cũng biết Nguyên Giáp này chính là phương trượng Thiếu Lâm, giờ phút này bất ngờ lệnh cho hai người Khô Mộc cùng Niệm Từ đi ra.
Bên trong phòng hai bóng người chớp động, Khô Mộc hòa thượng cùng Niệm Từ thần ni cùng xuất hiện ở cửa, gia nhập vòng chiến, chặn lại hai người Hắc Bạch Vô Thường.
Đồng thời bọn họ cũng có chút oán giận nhìn về phía Hoa Đóa:
- Thiếu chủ nhân, vì sao lúc này bại lộ chúng ta, truyền thừa còn chưa bắt đầu kia mà, ôi...
Giọng Hoa Đóa như chém định chặt sắt:
- Đã không quản được nhiều như vậy, mau mau trợ giúp phương trượng Thiếu Lâm, nếu không Hắc Bạch Vô Thường đánh chết hắn, không cần các ngươi bọn họ cũng đủ tám người.
Khô Mộc Niệm Từ đột nhiên gia nhập, lập tức giải phóng cho Hoắc Nguyên Chân. Hắn vội vàng lắc mình qua một bên, nhanh chóng nghỉ ngơi khôi phục một chút, chiến đấu như vậy, khôi phục trong cơ thể đã không đủ.
Mà lúc này, bọn Lý Dật Phong lần nữa đi tới cửa.
Lý Dật Phong cười lạnh nhìn về phía Khô Mộc cùng Niệm Từ:
- Rốt cục bại lộ, đã sớm biết các ngươi thông đồng một giuộc, bất quá bây giờ các ngươi cũng không có tác dụng gì, có Mạc huynh tương trợ, bây giờ có thể đưa các ngươi xuống địa ngục được rồi.
Cho dù không có hai người Khô Mộc cùng Niệm Từ, cũng còn có Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ vẫn còn đủ tám người.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân dùng ánh mắt hy vọng nhìn về phía Mạc Thiên Tà, nếu như bây giờ Mạc Thiên Tà trở mặt, trở lại trợ giúp bên mình, như vậy so sánh thực lực của hai bên sẽ phát sinh biến hóa.
Mười Tiên Thiên hậu kỳ năm đấu với năm, cộng thêm mình chính là sáu đấu với năm, Hoắc Nguyên Chân đã thấy có hy vọng ngăn cản Đông Phương Thiếu Bạch lấy được truyền thừa.
Hiện tại phải xem thái độ của Mạc Thiên Tà.
Nghe xong lời của Lý Dật Phong, Hoắc Nguyên Chân vội vàng đưa mắt dừng lại trên người Mạc Thiên Tà, vội vàng lên tiếng nói:
- Mạc giáo chủ, bây giờ chính là cơ hội, lão cùng hai vị La Sát tiền bối tới đây, cộng thêm Khô Mộc cùng Niệm Từ chúng ta đã có sáu người, đủ để đối kháng năm người bọn họ.
Khô Mộc cùng Niệm Từ cũng vô cùng hy vọng nhìn Mạc Thiên Tà, lão và hai vị La Sát ngang trời xuất thế, trực tiếp ảnh hưởng tới cục diện phát triển chuyện này.
Mạc Thiên Tà là nhân vật đủ để chống lại chính diện Lý Dật Phong, dựa theo chiến lực so sánh, chỉ cần Mạc Thiên Tà chặn lại Lý Dật Phong, như vậy Khô Mộc Niệm Từ cũng có thể ngăn cản Hắc Bạch Vô Thường.
Tu La Sát cũng có thể đối kháng Bất Tử Đạo Nhân, bên này còn có Ngọc La Sát cùng Nhất Giới cũng đủ để đối phó Lý Lưu Vân.
Cho nên bọn họ đều thấy được hy vọng, vốn là một vấn đề nan giải khó khăn, bây giờ coi như đã được giải khai.
Bên kia Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân đứng sóng vai, hai người lộ vẻ hài hước nhìn Mạc Thiên Tà, chờ lão đưa ra câu trả lời.
Mạc Thiên Tà nhìn bọn Lý Dật Phong, lại nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, chuyện này ta không thể đáp ứng ngươi, người ta phải giữ chữ tín, nếu ta đã đáp ứng bọn Lý huynh để cho Đông Phương Thiếu Bạch lấy được truyền thừa, như vậy sẽ phải làm xong chuyện này.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cảm giác như bị sét đánh, sững sờ nhìn Mạc Thiên Tà:
- Mạc giáo chủ, lão.... .
Mạc Thiên Tà lắc đầu nói:
- Các ngươi cũng quá coi thường Tả Hữu Kiếm Thị của Đinh giáo chủ, Độc Cô Cửu Kiếm, song kiếm hợp bích, chính là vô địch dưới Tiên Thiên viên mãn, chuyện này ngay cả Mạc Thiên Tà ta cũng nghe nói qua, chẳng lẽ hai người Khô Mộc Niệm Từ các ngươi quên mất chuyện này rồi sao?
Nói tới chỗ này, sắc mặt Khô Mộc cùng Niệm Từ cũng trở nên tái nhợt.
Đúng là có chuyện này, chỉ bất quá từ trước tới nay Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vẫn chưa từng sử dụng song kiếm hợp bích trước mặt bọn họ, hơn nữa trăm năm trôi qua, thậm chí bọn họ đã quên đi chuyện này.
Bây giờ mới nhớ tới, thì ra hai người này kinh khủng như vậy, nếu như truyền thuyết là thật, như vậy chỉ cần bọn họ bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ giết chết người phản đối bọn họ.
Buồn cười hai người mình còn tưởng rằng ở lại chỗ này có thể chế ước bọn Lý Dật Phong, bây giờ suy nghĩ một chút thật là ngu xuẩn đường nào.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có cách nào, thì ra hai người Lý Dật Phong có thực lực kinh khủng như thế, như vậy phe mình có thêm một người cũng không phải là ưu thế gì.
Lúc này Lý Dật Phong cũng bật cười ha hả:
- Mạc giáo chủ vẫn là người thông minh, lão phu cũng thích giao thiệp với người thông minh, như vậy tốt lắm, theo Mạc huynh bây giờ chúng ta nên lập tức thu thập mấy người này, hay là trước hết để cho Đông Phương Thiếu Bạch tiếp nhận truyền thừa?
Mạc Thiên Tà lên tiếng nói:
- Chỉ sợ trì hoãn một hồi nữa, thời gian truyền thừa tốt nhất sẽ trôi qua. Chỉ bằng vào mấy người này, ta không tin bọn họ còn có can đảm quấy rối.
Khô Mộc cùng Niệm Từ đều lui về phía sau mấy bước, đi tới bên người Hoắc Nguyên Chân cùng Hoa Đóa.
Bọn họ quả thật đã không dám đối kháng cùng những người này, Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân, Mạc Thiên Tà, thực lực ba người này quá kinh khủng, không phải là bọn họ có thể đối kháng.
Chuyện cho tới bây giờ, vẫn nên cân nhắc làm thế nào giữ được tánh mạng.
Nghe Mạc Thiên Tà nói xong, Lý Dật Phong liếc mắt nhìn vào trong phòng, gật đầu một cái:
- Không sai, đã sắp tới thời gian, cho đám nhãi nhép các ngươi sống thêm một hồi, không nên cố gắng tới quấy rối nữa, như vậy sẽ làm cho các ngươi chết rất khó coi.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn Hoa Đóa một cái:
- Đa tạ cô nương vừa rồi tương trợ, nhưng bây giờ tình huống nơi này đã thay đổi, các ngươi nên rời đi.
Khô Mộc cùng Niệm Từ cũng gật đầu một cái, nói với Hoa Đóa:
- Thiếu chủ nhân, chúng ta nên đi thôi, tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.
Lần này Hoa Đóa cũng chần chờ, kế hoạch trước đây của nàng bị làm rối loạn, Khô Mộc cùng Niệm Từ bại lộ quá sớm, nàng đã không cách nào hoàn thành nhiệm vụ.
Không nghĩ tới bọn Lý Dật Phong này lợi hại như thế, xem ra vẫn còn xem thường bọn họ.
Hoa Đóa có chút do dự nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi là phương trượng Thiếu Lâm tự sao?
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục hóa trang đã không còn ý nghĩa, dứt khoát tháo tóc giả cùng mặt nạ lộ ra thật sự diện mục của hắn.
- Không sai, bần tăng chính là Nhất Giới, nếu như lấy diện mục thật sự vào nơi này là không thể, cho nên không thể làm gì khác hơn là hóa trang tiến vào.
Hoa Đóa thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, chúng ta đều thất bại.
Bên cạnh Khô Mộc cùng Niệm Từ nói với Hoa Đóa:
- Thiếu chủ nhân, muốn đi phải đi cho mau, cho dù Đông Phương Thiếu Bạch thành công, chúng ta cũng chưa chắc sợ bọn họ, nhưng nhất định phải đi bây giờ, chậm một chút sẽ rất nguy hiểm.
Nói xong, hai người nhấc Hoa Đóa lên, một tả một hữu, xoay người chạy trở về đường cũ.
Trước khi đi Hoa Đóa nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng rốt cục không nói nửa lời, theo hai người Khô Mộc Niệm Từ rời đi rất nhanh.
Nhìn bọn họ đi rồi, Hoắc Nguyên Chấn lần nữa dừng ánh mắt lại ở cửa địa điểm truyền thừa.
Bọn Lý Dật Phong cũng không động, vẫn nhìn hai người Khô Mộc Niệm Từ rời đi, Lý Dật Phong mới coi như yên tâm. Dù sao hai người này ở lại chỗ này cũng là một mối uy hiếp, hiện tại chỉ còn lại một mình Thiếu Lâm tự Nhất Giới, cũng không có gì đáng sợ.
Bên trong phòng Bất Tử Đạo Nhân kêu một tiếng:
- Truyền thừa sắp sửa sẽ bắt đầu, tới đây.
Lý Dật Phong vội vàng xoay người đi vào trong phòng, Lý Lưu Vân cũng đi theo vào, sau đó Hắc Bạch Vô Thường, hai người Tu La Sát, Ngọc La Sát cũng đi theo vào.
Mạc Thiên Tà đi cuối cùng, quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, lạnh lùng nói:
- Còn không đi?
Hoắc Nguyên Chân có thể nào cam tâm nhìn Đông Phương Thiếu Bạch lấy được truyền thừa, nếu là như vậy, sau khi Đông Phương Thiếu Bạch đi ra chỉ sợ cũng sẽ mang lại hủy diệt cho Thiếu Lâm tự.
Tám người này trợ giúp y đột phá, sợ rằng sau khi Đông Phương Thiếu Bạch đi ra, Vô Danh cũng chưa chắc là đối thủ.
Hoắc Nguyên Chân không cam lòng nói:
- Ta tuyệt đối sẽ không đi.
Mạc Thiên Tà đột nhiên đổi sắc mặt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Cứng đầu khó dạy!
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà đột nhiên khoát tay, một đạo hàn quang bắn thắng tới Hoắc Nguyên Chân.
Tốc độ ám khí cực nhanh, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không kịp tránh né, chẳng qua là miễn cưỡng tránh thoát bộ vị chí mạng, đã bị món ám khí kia bắn trúng vào vai.
Kêu lên một tiếng, Hoắc Nguyên Chân ngã nhào, lực lượng ám khí rất lớn, đẩy thân thể hắn trượt trên mặt đất một đoạn dài mới có thể ngừng lại.
Lúc này Lý Dật Phong ghé đầu ra ngoài liếc mắt nhìn, sau đó giơ ngón tay cái ở lên với Mạc Thiên Tà:
- Mạc giáo chủ quả nhiên cao minh, ngón công phu ám khí này cũng hết sức lợi hại.
Mạc Thiên Tà bật cười ha hả:
- Một pháp thông, trăm pháp đều thông, tài nghệ ám khí ta không phải là cao, nhưng đối phó phương trượng Thiếu Lâm này cũng đã đủ dùng.
Sau khi nói xong hai người không để ý tới Hoắc Nguyên Chân nữa, mà là vào bên trong phòng.
Truyền thừa Huyết Ma vô cùng náo nhiệt, rốt cục giờ phút này bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân ngã xuống đất, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng từ từ bị hồng quang bao phủ, một cỗ huyết khí lan tràn ra, rốt cục truyền thừa bắt đầu.
Không nghĩ tới ám khí Mạc Thiên Tà cũng lợi hại như vậy, khoảng cách quá gần, Hoắc Nguyên Chân nhất thời không đề phòng bị đánh trúng.
Bất quá may là thân thể của hắn vô cùng cường hãn, có một loạt võ công như Thiết Bố Sam, có Cửu Dương, có Long Tượng, có Bắc Minh vẫn vận gia trì, thân thể Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là dễ dàng bị tổn thương như vậy.
Cho nên ám khí này chẳng qua là làm cho Hoắc Nguyên Chân bị chút thương nhẹ, vận chuyển Cửu Dương một hồi là có thể trị xong.
Chịu đựng đau đớn rút ám khí trên vai xuống, vốn hắn muốn tiện tay vứt bỏ, những thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống trong cơ thể đột nhiên
- Phát hiện Thanh Hỏa lệnh, bên trong ẩn chứa võ công, túc chủ có lựa chọn học tập hay không?
Hoắc Nguyên Chân kinh ngạc cầm ám khí trong tay nhìn lại, mới phát hiện thì ra đây lại là một chiếc Thánh Hỏa lệnh.
Thì ra Mạc Thiên Tà dùng Thánh Hỏa lệnh làm ám khí bắn ra.
Cũng không kịp lo nghĩ chuyện gì khác, Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Trong này ẩn chứa võ công gì?
Hệ Thống mau chóng phân tích, một hồi cho ra kết luận:
- Bên trong Thánh Hỏa lệnh ẩn chứa Hàn Băng chưởng, một trong Hàn Băng Liệt Hỏa chưởng, kiểm tra thấy nội công Bắc Minh thần công tác chủ có thể phối hợp với Hàn Băng chưởng.
- Hàn Băng Liệt Hỏa chưởng?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, dường như hắn từng nghe nói qua võ công này ở đời trước, là một môn võ học cường hãn vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn bị Lang Tình Thiếp Ý kiếm cùng Gian Phu Dâm Phụ kiếm liên thủ giết chết.
Cho dù như vậy, cũng không ảnh hưởng tới chuyện đây là một môn võ học cường hãn.
- Hàn Băng Liệt Hóa chưởng là võ học cao cấp ư?
Hệ Thống phân tích một hồi mới nói:
- Chỉ riêng Hàn Băng chưởng là võ học cao cấp, Liệt Hỏa chưởng không kiểm tra được, trước mắt không thể xác định học tập hai loại chương pháp có phải là võ học cao cấp hay không.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, chỉ riêng Hàn Băng chưởng là võ học cao cấp, như vậy Liệt Hỏa chưởng khẳng định cũng là võ học cao cấp. Về phần sau khi học được hai loại chương pháp, nên phân chia cấp bậc thế nào cũng không biết được. Có thể khẳng định một điểm, ít nhất Hàn Băng Liệt Hỏa chưởng cũng là võ học cao cấp, nhưng có thể coi là võ học siêu cấp hay không, vẫn không biết được.
Tình huống trước mắt cho dù học được Hàn Băng chưởng, Hoắc Nguyên Chân cũng không cho là có thể thay đổi càn khôn, nhưng trước mắt mình đang thiếu sót một môn võ học chương pháp cao cấp, học được Hàn Băng chưởng nhất định là hữu dụng.
- Học tập Hàn Băng chưởng cần có thời gian bao lâu?
- Cần mười hai canh giờ.
Hoắc Nguyên Chấn thở dài một tiếng, cũng không biết thừa kế Hóa Huyết Ma công cần bao lâu, Hàn Băng chưởng này cần một ngày, dù sao bây giờ mình cũng vô lực can thiệp chuyện thừa kế, còn không bằng đi ngay tìm một chỗ học tập Hàn Băng chưởng trước.
Đứng lên, Hoắc Nguyên Chân có chút không cam lòng liếc mắt nhìn địa điểm truyền thừa, hắn có hơi không rõ tại sao Mạc Thiên Tà nhất định phải trợ giúp Đông Phương Thiếu Bạch.
Chẳng lẽ lão không hiểu trợ giúp Đông Phương Thiếu Bạch cũng đồng nghĩa với trợ giúp bạn Lý Dật Phong, kết quả cuối cùng chỉ có thể làm cho bọn Lý Dật Phong thêm phách lối, chỉ sợ sau này trên giang hồ cũng không có ai có thể ước thúc bọn chúng được nữa.
Cầm Thánh Hỏa lệnh, Hoắc Nguyên Chân xoay người đi vào một thông đạo băng tuyết, vòng vo ở bên trong một hồi, tìm tới tìm lui không tìm được địa phương tốt. Cuối cùng hắn dứt khoát tung người nhảy lên một cái, lên trên nóc huyệt động.
Hắn phất tay đánh ra một lỗ trên băng, sau đó khoanh chân chui vào bên trong.
Ở độ cao này không cần lo lắng sẽ bị những người tuyết kia ảnh hưởng, hẳn là an toàn.
Bất kể thế nào cũng phải học tập Hàn Băng chưởng, cục diện hôm nay đã dần dần mất khống chế, cũng không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Hoắc Nguyên Chân cần làm hết sức đề cao thực lực của mình, để tương lại có thêm một phần năng lực tự vệ.
Cũng không lo tới chuyện truyền thừa bên kia, Hoắc Nguyên Chân bắt đầu toàn tâm toàn ý tu luyện.
← Ch. 465 | Ch. 467 → |