← Ch.466 | Ch.468 → |
Tu luyện cùng phân chia hoàn cảnh, tu luyện Hàn Băng chương trong hoàn cảnh là này tương đối dễ dàng, nếu như tu luyện Hàn Băng chương dưới trời nắng chang chang, chỉ sợ cũng rất khó đạt được thành công.
Lúc Hoắc Nguyên Chân bắt đầu tu luyện, bên người liền bắt đầu có hàn khí ngưng tụ. Theo thời gian trôi qua, thậm chí trên người hắn bắt đầu kết sương, bao trùm lông mày, lông mi của hắn, thậm chí trên y phục cũng bắt đầu ngưng sương.
Hoắc Nguyên Chân cũng không biết chuyện này, thậm chí cho tới sau đó, trên người của hắn sương càng kết càng dày, từ từ bao trùm cả người hắn.
Hàn khí li ti bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, nội lực Bắc Minh trong cơ thể vô cùng sung mãn, Bắc Minh thần công thuộc tính âm hàn, vừa hay thích hợp tu luyện Hàn Băng chưởng.
Hắn quên mất thời gian, toàn tâm đầu nhập vào trong tu luyện.
Bên trong phòng địa điểm truyền thừa, chính giữa có một đài cao, tám đại cao thủ dựa theo tám phương vị Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc ngồi xung quanh.
Trung ương đài, Đông Phương Thiếu Bạch khoanh chân xếp bằng mà ngồi, quanh thân huyết khí lượn lờ.
Nghe nói dưới đài cao y đang ngồi hàm chứa bí mật Hóa Huyết Ma công của Đinh Bất Nhị, cụ thể truyền thừa là như thế nào, chỉ có bản thân người thừa kế mới có thể biết được. Những người còn lại dốc hết toàn lực truyền công lực của mình cho người thừa kế, có chỗ tương đồng với phương pháp quán đỉnh.
Chỉ có hấp thu thật nhiều công lực, người thừa kế mới có thể kích phát lực lượng Hóa Huyết Ma công ẩn chứa bên trong đài cao tới trình độ lớn nhất, để cho Hóa Huyết Ma công thông qua phương thức nào đó tiến vào trong cơ thể người thừa kế.
Không thể không nói thực lực Đinh Bất Nhị đã đạt đến cảnh giới giống như thần thoại, đồ để lại chỗ này trăm năm lại có thể làm cho tám đại cao thủ toàn lực thi triển vẫn không thể tìm hiểu được lại lịch.
Bọn tám người Mạc Thiên Tà cũng có thể cảm giác được, theo bọn họ gia tăng công lực rót vào, lực lượng từ dưới đài cao trào lên cũng đang gia tăng, vẫn duy trì thế thăng bằng với lực lượng của bọn họ. Như vậy mới có thể làm cho Đông Phương Thiếu Bạch sẽ không vì hấp thu quá nhiều lực lượng đưa đến bạo thế mà chết.
Sắc mặt của Đông Phương Thiếu Bạch biến ảo liên hồi, mỗi khi tám đại cao thủ gia tăng lực lượng, sắc mặt y sẽ hóa xanh. Sau đó lực lượng Hóa Huyết Ma công lần nữa tiến vào, hình thành thế cân bằng với nội lực của tám đại cao thủ, hàng loạt huyết khí xông ra, hai cỗ lực lượng sẽ bình phục lại, biến thành nội lực của Đông Phương Thiếu Bạch.
Mới vừa bắt đầu truyền thừa không tới mười phút, Đông Phương Thiếu Bạch đã phá vỡ bình cảnh của y bấy lâu nay, chính thức tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ.
Sau khi đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, kinh mạch của y phát triển, có thể tiến một bước gia tăng hấp thu nội lực.
Theo tốc độ truyền thừa tăng nhanh, Đông Phương Thiếu Bạch có chút hưng phấn ngẩng đầu lên, mở miệng ra, một cỗ huyết khí từ trong miệng y phun ra ngoài, giống như hô hấp bình thường, bất quá không khí mà y hô hấp có màu đỏ.
Tám đại cao thủ không biết truyền thừa này khi nào kết thúc, chỉ có thể không ngừng nghỉ vận dụng nội lực của mình truyền cho Đông Phương Thiếu Bạch trên đài cao, nơi đó giống như là một cái động không đáy.
Khó trách trước đó Lý Dật Phong lo lắng không biết Chu Cẩn có thể chịu đựng hay không, truyền nội lực như vậy, quả thật không phải là người bình thường có thể làm được.
Theo thời gian trôi qua, dần dần tám người cũng có thể phân ra cao thấp một chút.
Bọn họ truyền nội lực giống nhau, mọi người đều phải giữ vững một tốc độ, nơi nào có vấn đề, nơi nào sẽ chịu đựng Hóa Huyết Ma công xâm nhập, làm cho bọn họ truyền nội lực không thể nhiều cũng không thể ít.
Truyền chừng mười canh giờ như vậy, tuy rằng nội lực bọn họ thâm hậu cũng có chút không chịu nổi.
Trong đó ba người Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân cùng Mạc Thiên Tà còn lộ vẻ tương đối nhẹ nhàng.
Mà hai người Bất Tử Đạo Nhân, Tu La Sát đã thấy mồ hôi rịn ra trên trán, hơi có vẻ cật lực.
Tình huống Ngọc La Sát cũng không sai biệt lắm, nàng thân là nữ tử, Tiên Thiên yếu hơn một chút, giờ phút này mồ hôi chảy nhiều hơn.
Mà hai người Hắc Bạch Vô Thường từ Ác Nhân cốc tới, lúc này thân thể đã có hơi run rẩy nhè nhẹ.
Cũng cùng là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, bởi vì tu luyện nội công tâm pháp bất đồng, thực lực của mỗi người cũng không giống nhau, những người tu luyện công pháp cao cấp, thực lực đặc biệt mạnh, lúc này liền hiện ra ưu thế.
Trải qua mười canh giờ truyền, nội lực Đông Phương Thiếu Bạch càng ngày càng mạnh, lúc này đã sớm đạt tới trình độ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần tiến một bước nữa là bước vào Tiên Thiên viên mãn.
Đối với cách nói người thừa kế có thể đi vào Tiên Thiên viên mãn, thật ra bọn Lý Dật Phong lại có thái độ hoài nghi.
Ai mà không biết Tiên Thiên viên mãn là cần lãnh ngộ tâm cảnh, chỉ dựa vào công lực truyền thụ sẽ không cách nào tiến vào Tiên Thiên viên mãn, đây là chân lý từ rất lâu tới nay.
Nhưng tại sao truyền thừa Hóa Huyết Ma công là có thể giúp cho người khác tiến vào Tiên Thiên viên mãn?
Bản thân Huyết Ma Đại nhân bất quá cũng chỉ là Tiên Thiên viên mãn, làm sao lão có thể tùy tiện chế tạo ra những cao thủ viên mãn khác?
Cho dù là những người nhận chức Huyết Ma trước Đinh Bất Nhị, ai nấy đều kế thừa Huyết Ảnh thần công, nhưng đa số người cũng không đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Trăm năm trước Đinh Bất Nhị rời đi, đã nói cho bọn Lý Dật Phong chuyện này, đã căn dặn như vầy: "Chỉ cần là người thừa kế Hóa Huyết Ma công của ta, nhất định có thể tiến vào Tiên Thiên viên mãn, sau này các ngươi cứ nói như vậy."
Nếu Đinh Bất Nhị đã nói như thế, bọn Lý Dật Phong cũng không tiện chất vấn, qua bao nhiêu năm cũng cho là như vậy.
Nhưng hôm nay đến lúc truyền thừa, bọn họ mới phát hiện Đông Phương Thiếu Bạch tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong đã có một thời gian, nhưng lại chậm chạp không cách nào tiến vào cảnh giới viên mãn.
Chỉ có tiến vào viên mãn, lần truyền thừa này mới coi như là thành công thuận lợi, nếu không chính là thất bại.
Hơn nữa dựa theo năm đó Đinh Bất Nhị từng nói, nếu như tụ tập đủ tám cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong trợ giúp người thừa kế xung kích viên mãn, như vậy sau khi người thừa kế này tiến vào viên mãn, thực lực trong tất cả cao thủ Tiên Thiên viên mãn cũng là rất mạnh.
Chỉ vì bồi dưỡng một Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, không đáng để lao sư động chúng như vậy.
Vì để cho Đông Phương Thiếu Bạch mau sớm thành công, mọi người bắt đầu lần nữa gia tăng lực đạo truyền nội lực.
Lần này, hai người Hắc Bạch Vô Thường không chỉ là hơi run rẩy, mà thân thể bọn họ run rẩy kịch liệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mà mấy người Tu La Sát, Bất Tử Đạo Nhân, Ngọc La Sát cũng bắt đầu lay động, nội lực bọn họ cũng sắp không chịu nổi.
Cho dù là ba người Mạc Thiên Tà, lúc này cũng là đầu đầy mồ hôi.
Không riêng bọn họ nóng lòng, Đông Phương Thiếu Bạch trên đài còn nôn nóng hơn.
Y đã ở chỗ này rất lâu, huyết khí bên dưới dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tiến vào trong cơ thể y liên miên bất tuyệt.
Nhưng bị bình cảnh Tiên Thiên viên mãn trói buộc, cho dù y hấp thu nhiều nội lực hơn nữa, nhiều huyết khí hơn nữa, cũng không cách nào giúp cho thực lực y gia tăng chút nào nữa.
Đông Phương Thiếu Bạch không rõ ràng nguyên nhân lắm, hắn cho là những người này lười biếng, cho là bọn họ cố gắng còn chưa đủ.
Sắc mặt đỏ như màu máu, ánh mắt Đông Phương Thiếu Bạch cũng đỏ. Y khao khát lực lượng tới cực độ, y muốn lực lượng không gì sánh kịp, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà y quyết định tham gia truyền thừa Huyết Ma.
Đông Phương Tình đang đuổi giết y, toàn bộ Võ Lâm Minh đều đang đuổi giết y, Đông Phương Thiếu Bạch biết, cho dù y đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, trước mặt Đông Phương Tình y cũng chỉ là rác rưởi. Nếu y muốn sống tiếp, vậy nhất định phải trở thành Tiên Thiên viên mãn.
- Các ngươi, cố gắng một chút nữa! Nếu ta không chiếm được truyền thừa, các ngươi cũng vi phạm mệnh lệnh của Huyết Ma Đại nhân, sớm muộn gì cũng là một lần chết!
Đông Phương Thiếu Bạch rống giận với những cao thủ tuyệt đỉnh phía dưới đài, tâm tính của người thừa kế đã làm cho y không còn coi những nhân vật đứng đầu giang hồ này ra gì.
Bọn Lý Dật Phong rất căm tức thái độ của Đông Phương Thiếu Bạch, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, nếu đã làm cũng chỉ có thể làm tới cùng.
Lý Dật Phong nhìn những người chung quanh một cái, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Các vị, ta biết các vị còn có điều cất giữ! Nhưng giờ khắc này, đã không cho phép chúng ta cất giữ, bắt đầu từ bây giờ, nhất định mỗi người phải toàn lực truyền nội lực cho Đông Phương Thiếu Bạch. Nếu như người nào truyền nội lực không đủ, sẽ bị lực công kích của Hóa Huyết Ma công. Chỉ có nội lực của kẻ đó đạt đến thời điểm gần khô kiệt, không còn sức lực duy trì, y mới có thể ngã xuống, Hóa Huyết Ma công cũng sẽ không công kích người đã kiệt lực!
Mọi người cũng biết đến thời khắc mấu chốt, hoặc giả bây giờ còn thiếu một chút lực cuối cùng, nghe theo Lý Dật Phong hiệu triệu, tất cả mọi người cũng bắt đầu toàn lực ứng phó.
Tám cỗ nội lực lần nữa tăng vọt, giống như vỡ đê, toàn lực vọt tới Đông Phương Thiếu Bạch trên đài cao.
Mà giờ phút này Đông Phương Thiếu Bạch ngồi xếp bằng trên đài cao, bắt đầu bùng lên rất nhiều cỗ huyết khí, nhất thời huyết khí bay đầy khắp cả gian phòng.
Trên vách tường đá xanh xung quanh lúc này cũng bắt đầu có máu ngưng tụ, thậm chí có địa phương huyết khí quá mức nồng đậm đã tạo thành giọt máu. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất, cũng không bị giá rét làm cho đóng băng.
- Mau! Mau! Mau! Mau chút nữa!
Đông Phương Thiếu Bạch cảm giác được huyết khí vô cùng khổng lồ từ phía dưới xông tới, cả người có chút điên cuồng rống giận, thúc giục khàn cả giọng. Thậm chí y cũng không phát hiện, trong đầu mình có nhiều chỗ đã lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Dưới trạng thái điên cuồng truyền nội lực như vậy, Hắc Vô Thường là kẻ đầu tiên không chịu nổi.
Bình thường thi triển nội lực bên ngoài, tới lúc sắp khô kiệt người ta sẽ tự động dừng lại, phòng ngừa nội lực chân chính khô kiệt, một khi nội lực chân chính khô kiệt, đó chính là tán công.
Mà lúc này, rốt cục Hắc Vô Thường truyền nội lực đạt tới trình độ sắp khô kiệt, cả người không kiên trì nổi, ngã lăn ra tại chỗ, không truyền được nữa.
Lão ngã xuống, bảy người còn lại vẫn tiếp tục, tựa hồ cả người Đông Phương Thiếu Bạch đều bao bọc trong một chiếc kén màu đỏ máu, chỉ có thanh âm y bên trong kén vẫn còn đang trống giận không ngừng.
Ngay sau Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường cũng ngã xuống.
Lúc này dường như Đông Phương Thiếu Bạch cũng đã đến thời khắc quan trọng nhất, ở bên trong kén kêu to:
- Mau lên, mau lên chút nữa, ta đã cảm giác được, ta đã cảm giác được điểm khác thường! Nó sắp tới rồi... A... nó sắp tới rồi...
Theo Đông Phương Thiếu Bạch điên cuồng rống giận, sáu người còn lại đều cảm thấy có hơi sợ hãi.
Bởi vì dần dần bọn họ cũng cảm thấy biến hóa.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bên trong phòng truyền thừa này, một cỗ khí tức tà ác bắt đầu lan tràn ra.
Đó không phải là ảo giác, mà là chân thật cực độ, giống như ở chỗ ngồi Đông Phương Thiếu Bạch có một cỗ khí tức vô tình tà ác lạnh như băng, thích huyết trở nên càng ngày càng nồng đậm, giống như bên trong phòng này ngập tràn máu tanh, không đều là không có.
Những người có mặt ở nơi này có thể nói không phải là hạng người tốt lành gì.
Bọn Lý Dật Phong đi theo Đinh Bất Nhị nhiều năm như vậy, chuyện xấu gì mà chưa từng làm qua, giết người chẳng khác nào đạp chết một con kiến.
Mạc Thiên Tà thân là giáo chủ Ma giáo, nếu như là hạng người lòng mềm tay yếu làm sao làm được?
Tu La Sát cùng Ngọc La Sát dám tự xưng La Sát, bản thân hai chữ này cũng đã nói rõ vấn đề. Ban đầu Tu La Sát thấy Triệu Nguyên Khuê không hài lòng, dùng Thanh Minh thần chưởng đánh y một chưởng, có thể thấy được là loại người gan lớn bằng trời.
Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường hiện tại đã thoát lực ngã xuống đất cũng là hạng người lòng dạ ác độc hết sức, nếu không cũng không xứng gọi Vô Thường.
Nhưng có thể để cho bọn họ cảm giác được rõ ràng lực tà ác, có thể thấy được tuyệt đối không phải là thứ thông thường.
Lý Dật Phong lẩm bẩm:
- Cỗ... cỗ khí tức này... chẳng lẽ là...
Không riêng gì lão có vẻ sững sờ, Lý Lưu Vân, Bất Tử Đạo Nhân đều kinh hãi nhìn luồng sương máu kia càng ngày càng dày, cảm thấy có hơi quen thuộc.
Còn có hai người Hắc Bạch Vô Thường cũng kinh hãi nhìn sương máu kia bay mặt mũi khiếp sợ khó lòng tin được.
Bọn Tu La Sát cũng có chút kinh hoàng, không khỏi nhìn Mạc Thiên Tà một cái.
Là Mạc Thiên Tà tìm hai người bọn họ tới, hơn nữa cho bọn họ một cam kết cực lớn, hai người Tu La Sát trải qua cân nhắc thận trọng, cuối cùng quyết định trợ giúp Mạc Thiên Tà. Bây giờ xảy ra tình huống như vậy, tự nhiên muốn xem thử Mạc Thiên Tà thế nào.
Thần sắc Mạc Thiên Tà vẫn tỏ ra như thường, khẽ gật đầu với hai người Tu La Sát, ý bảo bọn họ không sao.
Lúc này hai người Tu La Sát mới yên tâm một chút, tiếp tục thúc giục nội lực truyền vào.
Theo nội lực sáu người còn lại tiếp tục rót vào, lúc này đã không thấy được thân thể Đông Phương Thiếu Bạch, xung quanh chính là một luồng khí màu đỏ máu đường kính hai thước bao phủ lấy thân thể y.
Nhưng dường như y không hề phát hiện ra tình huống này, vẫn đang tiếp tục rống giận:
- Tới rồi, tới rồi, ha ha ha, rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch ta sắp tiến vào Tiên Thiên viên mãn rồi sao? Mau lên, ta đã cảm thấy biến hóa...
Lại một lát sau, rốt cục Ngọc La Sát cũng không chịu nổi, hai cánh tay rủ xuống chậm rãi cúi đầu ngồi, cũng không còn sức lực tiếp tục truyền nội lực.
Theo sát Ngọc La Sát chính là Bất Tử Đạo Nhân.
Lão đạo xứ danh vang dậy này tới lúc này cũng lộ vẻ mỏi mệt, thân thể lắc lư mấy cái, rốt cục ngã lăn ra.
Không nghĩ tới Tu La Sát công lực chỉ kém ba người bọn Mạc Thiên Tà, lại kiên trì được chừng năm phút sau cũng không chịu nổi, ngã lăn ra.
← Ch. 466 | Ch. 468 → |