← Ch.467 | Ch.469 → |
Cuối cùng còn lại, chính là ba người Mạc Thiên Tà, Lý Dật Phong, Lý Lưu Vân.
Mà lúc này thân thể Đông Phương Thiếu Bạch chợt bắt đầu chậm rãi bay lên trời, huyết khi bắt đầu tạo thành một con trốt xoáy xung quanh y càng ngày càng nhanh.
Giống như một cái kén màu đỏ máu treo lơ lửng trên không trung, xoay tròn từng vòng, huyết khí chung quanh cũng bắt đầu tách ra từng chút một.
Ba người cũng đã không kiên trì được bao lâu, nếu như ba người bọn họ cũng không thể kiên trì, không cách nào đạt tới thăng bằng với huyết khí phía dưới, lần truyền thừa này rất có thể sẽ thất bại.
Mấy người còn muốn rót nội lực một lần cuối cùng, đột nhiên nội lực bọn họ truyền vào bị tự động cắt đứt.
Đây không phải là bọn họ khống chế, mà là nội lực truyền vào tự động bị những huyết khí kia cắt đứt.
- Thành công rồi sao...
Ba người Lý Dật Phong, kể cả những người kia mặc dù ngã xuống nhưng vẫn ở chỗ cũ quan sát khí huyết giữa không trung, đều khiếp sợ nhìn biến hóa dị thường trên không, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Từng tia huyết khi bắt đầu tách ra, mỗi một tia huyết khí bay ra đều bắn vào vách tường đá xanh xung quanh, huyết khí bắn lên đó tạo thành một dòng máu đỏ.
Bên trong phòng đều bị mùi máu tanh hết sức nồng đậm tràn ngập, theo luồng huyết khí càng ngày càng nhỏ, cỗ khí tức tà ác cũng càng ngày càng nồng đậm, trộn lẫn trong mùi máu tanh khiến cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Giống như một con ác quỷ đến từ Cửu U địa ngục sắp từ trong huyết khí kia bò ra ngoài, mặc dù từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy qua quỷ nhưng lại biết, thậm chí thứ trong này còn phải kinh khủng hơn cả quỷ.
Luồng khí kia càng ngày càng nhỏ, từ từ lộ ra thân hình Đông Phương Thiếu Bạch.
Sau khi thấy Đông Phương Thiếu Bạch, bọn Lý Dật Phong suýt chút nữa bật thốt lên hai chữ Đại nhân.
May nhờ một tia lý trí vẫn còn, biết đó cũng không phải Đại nhân chân chính.
Chỉ thấy trước đây Đông Phương Thiếu Bạch một thân áo xanh, lúc này đã hóa thành trường bào màu đỏ máu, đoán chừng là bị những huyết khí kia nhuộm thắm.
Mà mái tóc đen vốn chỉ dài đến vai, lúc này đã biến thành mái tóc trắng dài tới đùi.
Tóc trắng phất phơ giống như tuyết trắng, bay phấp phới phía sau y, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Cũng là bởi vì thấy được đầu tóc bạc này, mới làm cho bọn Lý Dật Phong kích động suýt chút nữa cất tiếng gọi Đại nhân.
Nói ra cũng kỳ quái, y phục bị nhuộm thành máu màu đỏ, nhưng mái tóc trắng lại không có chút màu đỏ máu nào, là trắng thuần túy.
Mà Đông Phương Thiếu Bạch lại có biến hóa cực lớn, cả khuôn mặt cũng biến thành trắng bệch, không giống người, môi bầm đen, mí mắt nhắm lại cũng bầm đen.
Bên ngoài thân thể y còn có một tầng huyết khi đang chậm rãi lượn quanh, từng tia một tiến vào trong thân thể y.
Lý Dật Phong há to miệng hồi lâu mới hoàn toàn khép lại, quay đầu nhìn Lý Lưu Vân bên cạnh nói:
- Hẳn là thành công rồi phải không?
Lý Lưu Vân có vẻ không mấy chắc chắn gật đầu một cái:
- Rất có thể là thành công, bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch hắn là cao thủ Tiên Thiên viên mãn. Ta có cảm giác đối mặt y cũng giống như đối mặt Đại nhân năm xưa, nếu không phải là Tiên Thiên viên mãn, sẽ không thể nào mang lại cho chúng ta cảm giác bị áp bức toàn diện như vậy.
Lý Dật Phong cũng gật đầu, nhưng vẫn còn nghi ngờ nói:
- Nhưng tại sao rốt cục ta vẫn cảm thấy có điểm nào không đúng... Lý Lưu Vân cũng nói:
- Quả thật có điểm không đúng, nhưng ta cũng không nói lên được tại sao. Không cần biết, chờ lát nữa y mở mắt ra chính là lúc chân chính hoàn thành, có người thừa kế này, Thánh giáo chúng ta đã có thể chấn hưng.
- Chỉ mong sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Lý Dật Phong không khỏi lo lắng nói một câu, sau đó cùng Lý Lưu Vân nhìn chằm chằm Đông Phương Thiếu Bạch ngồi trên đài cao.
Nhìn một hồi, hơn mười phút trôi qua, nội lực mọi người đều hơi khôi phục một chút, cũng miễn cưỡng ngồi dậy,
Nhưng Đông Phương Thiếu Bạch vẫn một mực không có động tĩnh gì, ngồi ở đó giống như một kẻ đần độn, cũng không nhúc nhích.
Lý Dật Phong có chút nóng nảy:
- Truyền thừa này đã kết thúc, tại sao y vẫn chưa tỉnh lại?
Ánh mắt của lão rơi vào người Lý Lưu Vân, Lý Lưu Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái:
- Huynh cũng không biết tại sao, đệ lại càng không biết.
Lại nhìn sang Bất Tử Đạo Nhân, lão cũng lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
Cuối cùng ánh mắt Lý Dật Phong dừng lại ở trên người Mạc Thiên Tà.
- Mạc giáo chủ, mặc dù tuổi của lão rất nhỏ so với chúng ta, nhưng dù sao lão cũng là giáo chủ, biết được bí mật cũng nhiều hơn chúng ta. Lão có biết tình huống Đông Phương Thiếu Bạch như vậy là thế nào không?
Trong khoảng thời gian này, Mạc Thiên Tà vẫn đang cố gắng điều tức, sau khi kết thúc truyền thừa, lão vẫn điều tức không ngừng, hiện tại tinh lực sung mãn hơn bọn Lý Dật Phong một chút. Lúc này mở mắt ra nhìn Lý Dật Phong:
- Các ngươi thật sự không biết là vì sao ư?
Bọn Lý Dật Phong đều lắc đầu
Mạc Thiên Tà liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng hỏi hai người Tu La Sát:
- Hai người các ngươi có cảm thấy khôi phục một ít chưa?
Hai người Tu La Sát gật đầu, bày tỏ hành động đã không đáng ngại.
Lúc này Mạc Thiên Tà mới yên tâm nhìn về phía bọn Lý Dật Phong, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Lý huynh, công lực những người chúng ta đều đạt tới một cực hạn, cũng không thể tiến bộ nữa, trừ phi có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, nhưng lão có biết tại sao không ai trong chúng ta có thể đột phá hay không?
Lý Dật Phong ngẩn người một chút, không nghĩ tới lúc này Mạc Thiên Tà lại có tâm trạng nói chuyện phiếm cùng mình, một linh cảm không lành dâng lên từ đáy lòng.
- Không ai có thể đột phá là bởi vì tiến vào Tiên Thiên viên mãn quá khó khăn, không đơn thuần cần công lực, hơn nữa phải có cơ duyên cùng vận may rất lớn mới được
- Rất tốt, xem ra Lý huynh còn chưa tới mức giá mà hồ đồ.
- Mạc Thiên Tà, lão nói như vậy là có ý gì?
Lý Lưu Vân đột nhiên đứng lên từ vị trí của mình, lão cũng ý thức được có cái gì không đúng. Mạc Thiên Tà phát ngôn hết sức ngông cuồng, rất rõ ràng có chuyện gì giấu giếm mọi người ở nơi này.
Theo Lý Lưu Vân đứng lên, Lý Dật Phong cũng đứng lên.
Đôi Tả Hữu Kiếm Thị của Đinh Bất Nhị này song song rút ra trường kiếm, một tả một hữu xa xa đối mặt Mạc Thiên Tà.
Mạc Thiên Tà đã tính trước hết thảy so với những người còn lại, cho nên lúc này lão không chú ý tới tình huống Đông Phương Thiếu Bạch, mà là toàn lực khôi phục nội lực. Tốc độ khôi phục của Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong là hết sức kinh người, lúc này trạng thái của Mạc Thiên Tà tốt hơn bọn họ.
Cho nên Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân không tính toán đơn độc giao thủ cùng Mạc Thiên Tà, mà là huynh đệ hai người liên thủ. Hiện tại sự tình truyền thừa đã kết thúc, quan hệ hợp tác giữa bọn họ đến đây cũng kết thúc, chỉ cần Mạc Thiên Tà có động tĩnh khác thường, hai người bọn họ sẽ lập tức liên thủ tru diệt.
← Ch. 467 | Ch. 469 → |