Vay nóng Tinvay

Truyện:Phương Trượng - Chương 491

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 491: Trận Chiến Mấu Chốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


- Linh Hư Tử, cũng sắp hết thời gian, lão còn chưa chạy thoát khỏi lòng bàn tay bần tăng, phải chăng là cam lòng thất bại rồi sao?

- Hừ, giặc trọc Nhất Giới kia, trò quỷ của ngươi không thể mê hoặc được bần đạo, hãy xem ta làm thế nào phá chướng nhãn pháp của ngươi!

Sau khi nói xong, Linh Hư Tử giơ bảo kiếm trong tay lên, nhắm vào Hoắc Nguyên Chân trước mặt bổ xuống một kiếm.

Một đạo kiếm quang lướt qua, không gian xung quanh phù động, hòa thượng kia không còn thấy bóng dáng.

Linh Hư Tử kinh hãi trong lòng, chướng nhãn pháp của Nhất Giới hòa thượng cũng thật sự lợi hại, chuyện này tựa hồ đã không thuộc về phạm vi võ công.

Mà lúc này trên bầu trời, ba ngàn Hộ Giáo Già Lam đằng vẫn bay tới, che khuất bầu trời, bao phủ đỉnh đầu Linh Hư Tử.

- Trò quỷ gì vậy! Những thứ này đều không chịu nổi một đòn, Nhất Giới, ngươi không hù dọa được bần đạo!

Linh Hư Tử chột dạ rống to, để chứng minh mình không sợ những Già Lam này, lão cầm bảo kiếm trong tay bắt đầu múa may lên không, từng đạo kiếm khí phá không bắn ra.

Kiếm pháp thật lợi hại, quả nhiên những hộ giáo Già Lam kia không chịu nổi một đòn, một kiếm của Linh Hư Tử ít nhất có thể tiêu diệt một, thậm chí hai ba.

Nhưng hộ giáo Già Lam hơn ở nhân số đông đảo. Từ trên bầu trời, giống như biên đội chiến đấu cơ từng hàng gào thét bay xuống, cầm trong tay các loại vũ khí kỳ hình dị trạng đánh tới Linh Hư Tử.

Linh Hư Tử vẫn không tỏ ra sợ hãi, cầm bảo kiếm trong tay tiếp tục công kích.

Nhưng mới vừa xuất không được mấy chiếu, đột nhiên Linh Hư Tử cảm giác thân thể bị kéo một cái, đột nhiên một bàn tay xuất hiện đặt tại Đan Điền mình.

Ngay sau đó, một cô hấp lực khổng lồ từ bàn tay kia truyền tới, bên trong Đan Điền Linh Hư Tử, nội lực của lão giống như hồng thủy vỡ đê theo bàn tay kia chảy ào ạt ra ngoài.

Linh Hư Tử hú lên quái dị, vung kiếm chém xuống, nhưng ngay sau đó bàn tay kia biến mất không thấy.

Mà chỉ trong một giây ngắn ngủi, nội lực của lão đã thất thoát không ít, động tác không khỏi chậm lại.

Già Lam trên trời vẫn không ngừng công kích, Linh Hư Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại giơ kiếm nghênh địch.

Bàn tay kia lại lặng lẽ xuất hiện, dưới tình huống lão không phòng bị lại hấp thu thêm một ít nội lực nữa.

Mỗi khi Linh Hư Tử muốn chuyên tâm đối phó bàn tay kia, Già Lam trên bầu trời lại liều mạng tấn công, tạo ra cơ hội cho bàn tay kia.

Cứ như vậy chừng hơn mười lần, một thân nội lực của Linh Hư Tử vừa tiêu hao vừa bị hấp thu, còn lại chưa tới một phần ba.

Linh Hư Tử điên cuồng múa kiếm kêu thét:

- Ôi chao! Nhất Giới hòa thượng, ngươi là đồ vô sỉ hèn hạ, đánh lén sau lưng còn gì là anh hùng hảo hán, có bản lĩnh đánh chính diện một trận cùng bần đạo!

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một cỗ sóng khí mênh mông tấn công tới, Linh Hư Tử tránh né không kịp, bị sóng khí đánh trúng, hộc máu ngã xuống đất.

Sau đó trên trời phong vân biến ảo, Linh Hư Tử hôn mê bất tỉnh nằm ở đó, hồi lâu vẫn không thức dậy.

Thời gian một nén nhang nhất định đã qua, đến Linh Hư Tử lúc tỉnh lại, Phật quốc chung quanh đã biến mất.

Mà trước mặt lão, sáu tên sư đệ đang sợ hãi vây bên cạnh, kêu lên liên tục.

Linh Hư Tử muốn lên tiếng nói chuyện, lại cảm thấy cả người mình suy yếu.

Vội vàng tra xét Khí Hải Đan Điền, mới phát hiện bên trong Đan Điền mình trống trơn, nội lực khổ công tu luyện nhiều năm đã không còn nữa.

Trong lúc nhất thời Linh Hư Tử tâm như tro tàn, nói với mấy sư đệ lão:

- Xong rồi, công lực của sư huynh ta không còn. Nhị hiệp Võ Đang nói với Linh Hư Tử:

- Chưởng môn sư huynh, không có chuyện gì, Nhất Giới kia nói, hắn bất quá chỉ hóa giải nội công huynh, nhưng cũng không phá vỡ Khí Hải Đan Điền. Kinh mạch của huynh đã sớm quán thông, nếu dựa theo tâm pháp bản môn tu hành lần nữa, một hai năm là có thể phục hồi nội lực, sẽ không thật sự mất đi võ công.

Linh Hư Tử vội vàng tra xét Đan Điền lần nữa, mới biết sự đệ nói không ngoa.

Mặc dù tạm thời mất đi nội lực, nhưng Linh Hư Tử đã đánh thông kinh mạch, huyệt đạo cũng không bị phong ấn, trong lòng hơi trấn định lại một chút, hỏi các sư đệ:

- Các ngươi thế nào?

- Chúng ta không có gì, sau khi tiến vào nơi này chúng ta liền bị thủ đoạn Nhất Giới mê hoặc, sau đó không biết vì sao cũng té xuống bất tỉnh, mãi cho đến khi tỉnh lại mới phát hiện huynh nằm ở chỗ này.

- Nhất Giới đầu?

Linh Hư Tử quan sát bốn phía, không phát hiện Hoắc Nguyên Chân.

- Chúng ta mới vừa tỉnh lại không bao lâu, Lý Dật Phong yêu cầu Nhất Giới nghe theo lão, sẽ để cho Nhất Giới đảm nhiệm Minh chủ, bất quá Nhất Giới không có đáp ứng. Sau đó hắn và Lý Dật Phong ra ngoài cốc giao thủ với nhau.

Linh Hư thở dài một tiếng, lại hỏi:

- Những đệ tử Thiếu Lâm cùng đệ tử Võ Lâm Minh thì sao?

- Sư huynh, đám hòa thượng Thiếu Lâm thật lợi hại, kẻ thì công phu quá cao, người thì đao thương bất nhập, hơn ba trăm huynh đệ Võ Lâm Minh chúng ta không bắt được bọn họ, còn bị đả thương gần một trăm người, hôm nay cũng không đánh nữa, hai bên đang giằng co.

- Đi, đỡ ta đi xem thử.

Linh Hư Tử lên tiếng yêu cầu, sáu tên sư đệ khiêng lão lên, chậm rãi đi về phía lầu các của Phó Minh chủ.

Đến nơi này, Linh Hư Tử mới phát hiện tòa lầu các thật tốt trước kia hiện tại đã bị san thành bình địa, một mảnh phế tích hài cốt, nhân mã hai bên vẫn còn đang giằng co.

Bất quá khí thế hai bên hoàn toàn không thể đánh đồng.

Phe Thiếu Lâm vẫn chưa tổn thất một sợi tóc nào, hai mươi mốt cái đầu trọc vẫn lóe sáng, từng người nhìn chằm chằm các đệ tử Võ Lâm Minh.

Mặc dù phe Võ Lâm Minh vẫn còn trên hai trăm người, nhưng ai nấy cũng không còn khí thế, tinh thần uể oải, cũng có không ít người thân mang thương tích.

Sau khi nghe nói Võ Đang Thất Hiệp thua dưới tay phương trượng Thiếu Lâm, các đệ tử Võ Lâm Minh cũng mất đi ý chí chiến đấu. Vốn bọn họ ủng hộ Linh Hư Tử làm Minh chủ, nhưng bây giờ Minh chủ bị hòa thượng đánh gục, bọn họ chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì.

Bây giờ hai bên đều đang đợi kết quả cuối cùng, bởi vì mọi người đều biết, Nhất Giới đánh một trận cùng Lý Dật Phong mới là trận chiến mấu chốt quyết định tương lai Võ Lâm Minh.

Linh Hư Tử đến nơi này, sau khi quan sát qua bèn nói với mấy tên sư đệ:

- Đi đi, đem đệ tử Võ Đang chúng ta về, chúng ta trở về Võ Đang sơn đi.

Mấy tên sư đệ lão còn muốn lên tiếng, Linh Hư Tử khoát tay áo một cái:

- Không cần nhiều lời, bất kể Lý Dật Phong cùng Nhất Giới thắng bại như thế nào, đều không quan hệ cùng Võ Đang chúng ta. Có lẽ một hai đời sau, Võ Đang chúng ta xuất hiện đệ tử kiệt xuất có thể tranh đoạt vị trí Minh chủ, nhưng ở đời chúng ta không có cơ hội này.

Thấy sư huynh trước đây dã tâm bừng bừng, hiện tại ra vẻ anh hùng khí đoản, mọi người cũng cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến Thiên Cương Bắc Đẩu trận bị Nhất Giới phá vỡ, quả thật đả kích quá lớn đối với sư huynh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-738)