← Ch.491 | Ch.493 → |
Không riêng gì Linh Hư Tử không còn dã tâm, Võ Đang Thất Hiệp đều là như vậy. Thủ đoạn thần quỷ khó lường của Nhất Giới đã làm cho bọn họ mất đi can đảm đối kháng chính diện với hắn.
Đệ tử Võ Đang cũng có hai ba mươi người có mặt ở Võ Lâm Minh, lúc này nghe thấy Linh Hư Tử cho gọi bèn lục tục tiến ra, cũng có không ít người mình mang thương tích.
Những hòa thượng này coi như là hạ thủ lưu tình, chỉ đánh cho đối phương hôn mê bất tỉnh, cũng không giết người.
Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Linh Hư Tử nói:
- Sông núi sinh tài đời vẫn có, lẫy lừng ai cũng một thời thôi. Nhất Giới còn nhỏ tuổi đã có bản lĩnh như vậy, chỉ sợ tương lai thành tựu cũng không kém Bạch Phát Huyết Ma trăm năm trước. Hy vọng thân phận Phật môn có thể ước thúc hắn, ngày sau tạo phúc cho võ lâm.
- Đi! Chúng ta trở về Võ Đang!
Linh Hư Tử khoát tay áo một cái, được mọi người nâng đỡ chậm rãi rời khỏi Hồ Điệp cốc.
Bên ngoài Hồ Điệp cốc, trên một mảnh đất trống không người giữa núi rừng, Hoắc Nguyên Chân đang đứng đối diện Lý Dật Phong.
Một trận gió lốc thổi qua, cuốn lên bông tuyết đầy trời giữa hai người.
Chòm râu thật dài trước ngực Lý Dật Phong bị bông tuyết cuốn lên, lão lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt râu, tay kia rút trường kiếm ra, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới hòa thượng, lão phu khuyên người một câu nữa, ngươi cùng Mạc giáo chủ quan hệ không cạn, lão phu không muốn làm khó người. Nhưng Mạc giáo chủ nhất định phải nắm Võ Lâm Minh này trong lòng bàn tay, người cần gì cố tình làm khó Mạc giáo chủ như vậy?
- Lão phu nói một câu không nên nói, nếu như người chung sống với Ninh Uyển Quân, nói không chừng ngày sau Thánh giáo cùng với Võ Lâm Minh đều là của ngươi, có khả năng rất lớn thành tựu võ lâm đệ nhất nhân, người cần gì tự hủy tương lai như vậy?
- A Di Đà Phật, bần tăng không hiểu lời của Lý thí chủ, huống chi bần tăng cũng không có dã tâm lớn như vậy. Bần tăng chỉ biết Ma giáo các ngươi tùy tiện phá hư trật tự võ lâm, chuyện này Thiếu Lâm ta tuyệt đối không cho phép.
- Hòa thượng ngu xuẩn này, chẳng lẽ người cho rằng ngươi có thể ngăn cản Thánh giáo chúng ta sao?
- Lý thí chủ, bất kể Thiếu Lâm ta có thể làm được điểm này hay không, kết cục bần tăng cũng sẽ không giống như Lý thí chủ vậy, biến thành tay sai cho Mạc Thiên Tà, thật sự đáng buồn!
Nhất thời sắc mặt Lý Dật Phong trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi nói cái gì?!
- Trong lòng Lý thí chủ hiểu rõ ràng.
Lý Dật Phong lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Hoắc Nguyên Chân, lời của hòa thượng này đã đâm trúng nỗi đau trong lòng lão. Lão chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên nhắm về phía Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hòa thượng, người sẽ trả giá rất đắt vì lời của ngươi hôm nay.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng giơ song chưởng lên:
- Lý Dật Phong, lão cũng sẽ trả giá rất đắt vì hôm nay ra ngoài mặc áo quá ít.
Giữa gió tuyết đầy trời, hai người đồng thời tụ tập nội lực, cuộc chiến này sẽ quyết định tương lai Võ Lâm Minh.
Nếu Hoắc Nguyên Chân thắng, Thiếu Lâm bằng vào lực một phái đối kháng tất ở cả môn phái Võ Lâm Minh, đúng là không thẹn đệ nhất đại phái trong minh.
Nếu Lý Dật Phong thắng, bóng đen Ma giáo vẫn còn bao phủ. Bớt đi Võ Đang, Ma giáo vẫn có thể tìm những người khác làm Minh chủ, chỉ cần không có Thiếu Lâm ở bên cạnh làm vướng tay vướng chân là được.
Một trận gió rét thổi tới, trên ngọn cây có một nhánh cây bị gãy.
Rắc một tiếng vang lên, giống như một phát súng nổ báo hiệu bắt đầu.
Bảo kiếm trong tay Lý Dật Phong mang theo một đạo hàn quang, làm dấy lên bông tuyết như che lấp cả đất trời:
- Khởi Kiếm Thế!
Hoắc Nguyên Chân đối mặt Lý Dật Phong cũng không cất giữ chút nào, vừa ra tay chính là thức sau cùng của Vô Tướng Kiếp Chỉ, Nhất Chỉ Đăng Thiên.
Kình khí giao kích, nổ vang giống như sét đánh trong rừng, chấn động ngọn cây lay động rào rào, một ít nhánh cây thật nhỏ vì vậy gãy lìa.
Hai bóng người tiếp cận nhau nhanh như điện chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã quấn lấy nhau.
Ở một nơi nào đó thuộc Tây Vực.
Một ngôi nhà nằm trên đỉnh núi, ngôi nhà này khác với những ngôi nhà bình thường, có hình tròn.
Hiện tại bên Hồ Điệp cốc tuyết rơi, nhưng Tây Vực lại là trời quang mây tạnh. Dù sao hai nơi cách nhau ngàn dặm, khí hậu khác xa nhau cũng là bình thường.
Phía sau nhà chất chứa rất nhiều đống đất đá, hình thành một con đường dẫn lên nóc nhà.
Một lão nhân tóc bạc từ bên trong nhà đi ra, phía sau lão có một trung niên nho nhã đi theo, chính là người ngày đó Hoắc Nguyên Chân đã gặp ở Thiên Nhai Hải Các, Kế Vô Song.
Kế Vô Song muốn đỡ lão nhân, lão nhân khoát tay áo một cái:
- Không cần đỡ.
Kế Vô Song gật đầu, đi bên cạnh lão nhân tiến lên nóc nhà.
Mặc dù khí trời quang đãng nhưng ban đêm cũng rất lạnh, hai người đều mặc áo da thật dày.
Sau khi đến nóc nhà, lão nhân nói với Kế Vô Song:
- Người đi xem thử những dụng cụ kia của vi sư có vấn đề gì không.
Kế Vô Song đi về phía trước xem thử.
Trên nóc nhà có rất nhiều dụng cụ kỳ quái, có ống đồng dài đến mấy thước, còn có luân bàn hình tròn to lớn. Ở trung tâm nóc nhà là một bức đồ hình rộng mười mấy thước vuông.
Kế Vô Song quan sát những dụng cụ kỳ quái này, lão nhân đi tới trước đồ hình kia, cúi đầu quan sát.
Đó cũng không phải bản đồ bình thường, mà là một đồ án không gian vô cùng mênh mông rộng lớn.
Có thể nhìn thấy được các ngôi sao đầy trời trên đồ án này.
Những ngôi sao sáng nhất được biểu thị bằng da minh châu, những ngôi sao kém hơn lại dùng một ít trân châu nhỏ một chút biểu thị.
Nhỏ hơn nữa dùng bảo thạch đủ các màu sắc, căn cứ theo mức độ sáng của các ngôi sao mà lớn nhỏ bất đồng.
Kế Vô Song ở bên kia sửa sang dụng cụ, không nhịn được len lén nhìn về phía lão nhân.
Lão nhân đột nhiên quay đầu lại:
- Tên xuẩn ngốc này, những châu báu này vi sư phải táng gia bại sản mới đạt được, chế tạo bức tinh đồ này càng là hao phí tinh lực trọn đời vi sư. Người còn dám nảy sinh lòng tham, dám dòm ngó, mau rời khỏi nơi này đi.
- Dạ dạ, sư phụ, đệ tử biết sai rồi. Thật ra chẳng qua là đệ tử hết sức tò mò bức tinh đồ này, cho nên muốn quan sát rõ ràng.
- Thật ra bấy nhiêu còn chưa đủ rõ ràng, sao trên bầu trời đầu chỉ ức vạn, vi sư mất nhiều năm như vậy bất quá cũng làm ra hơn ba vạn ngôi sao. Hơn nữa trong đó vị trí khoảng cách giữa chúng vẫn chưa đạt tới mức độ hoàn toàn chính xác.
- Lại thêm hiện tại có gì mà nhìn, hiện tại trên trời đầy sao, hay là nhìn trời đi. Tinh đồ của vi sư chỉ vào lúc trên trời không có sao mới dùng để quan sát, hôm nay có sao, cũng không cần xem nó nữa.
Sau khi nói xong lão nhân run tay lên, một mảnh vải cực lớn bên dưới bị kéo lên, hoàn toàn che phủ bức tinh đồ mười mấy thước này.
Thấy lão nhân hoàn toàn che đậy bức tinh đồ này, Kế Vô Song thu hồi nhãn thần, nói với lão nhân:
- Sư phụ, người ở nơi này đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng không muốn đi ra ngoài một chút sao?
- Đi đâu? Gia sản vi sư ở tại nơi này, vả lại bên ngoài cũng không có vị trí nào quan sát thiên tượng tốt như ở đây.
- Nhưng một thời gian trước, hòa thượng của Thiếu Lâm tự kia, chính là người mà con đã nói với sư phụ...
- Không cần quản hắn.
Lão nhân khoát tay áo một cái:
- Người này quả thật có chút bản lĩnh, không phải là vi sư không muốn gặp, nhưng bây giờ vi sư căn bản không thể rời bỏ nơi này. Trừ phi con có biểu hiện có thể làm cho ta hài lòng, vi sư mới có thể yên tâm giao những thứ này cho con coi sóc thay ta, nếu không chắc là ta sẽ không rời đi.
- Đệ tử phải biểu hiện tới trình độ nào, mới có thể coi như làm cho sư phó hài lòng đây?
- Chuyện này nói đơn giản chỉ một câu nói, nói khó khăn sợ là bao nhiêu năm cũng không làm được. Tối nay tiết trời quang đãng khó được, bây giờ con quan sát biến hóa của Nam Đẩu Bắc Đẩu, hiểu được cái gì nói ta nghe một chút.
- Đệ tử tuân lệnh.
Kế Vô Song vô cùng cung kính thi lễ với lão nhân, sau đó bắt đầu lau sạch sẽ ở những dụng cụ kia, đi tới trước ống đồng dài mấy thước, đỡ ống đồng lên bắt đầu quan sát thiên tượng.
Lão nhân chính là Thiên Cơ lão nhân ba mươi năm trước nổi tiếng xa gần, hôm nay chậm rãi đi tới đi lui trên nóc nhà, chờ đợi kết quả Kế Vô Song quan sát.
Vừa đi, lão vừa nói chuyện:
- Biến hóa của Nam Đẩu Bắc Đẩu là rất quan trọng trong quan sát thiên tượng. Nam Đầu chủ sinh, Bắc Đẩu chủ tử, hôm nay không giống ngày xưa, Thất Tinh Liên Châu sắp tới, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới biến hóa của Sinh Tử Nhị Tinh này, mỗi một ngày trời quang mây tạnh đều không thể bỏ qua.
Sau khi nói xong, Thiên Cơ lão nhân xem một đồng hồ cát bên cạnh:
- Bây giờ còn có nửa khắc sẽ tới nửa đêm giờ Tý, con nói cho ta biết vị trí biến hóa của Nam Đẩu trước.
Thiên Cơ lão nhân mở ra tinh đồ mới vừa rồi bị mình che phủ, lộ ra vị trí Nam Đẩu lục tinh.
Thiên Cơ lão nhân đặt câu hỏi, Kế Vô Song ở bên kia trả lời.
- Trước mắt xem được như vậy, trong Nam Đẩu lục tinh, vị trí Thiên Phủ tinh lệch về phía Đông Nam, độ sáng không thay đổi.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, nhảy một cái lên trên tinh đồ, hơi di động một chút, vị trí Thiên Phủ tinh, điều chỉnh nho nhỏ.
Sau đó Kế Vô Song nói tiếp:
- Vị trí Thiên Lương tinh lệch về phía Đông Nam, độ sáng không thay đổi.
Lão nhân gật đầu, khẽ điều chỉnh vị trí Thiên Lương tinh, chứng tỏ chênh lệch với lần quan sát trước.
- Vị trí Thiên Đồng tinh lệch về phía Đông Nam, độ sáng không thay đổi.
Nghe thấy lời của Kế Vô Song, Thiên Cơ lão nhân mới vừa muốn điều chỉnh, đột nhiên ngẩn người một chút:
- Con hồ đồ rồi sao? Nam Đẩu tinh không, Thiên Phủ, Thiên Lương, Thiên Cơ, Thiên Đồng, Thiên Tướng, Thất Sát, thứ tự sáu sao không thể đổi, vì sao con lại bỏ qua Thiên Cơ tinh như vậy? Trực tiếp tình huống báo cáo Thiên Cơ, làm lại!
Kế Vô Song nuốt nuốt nước miếng một cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Cơ lão nhân đang trợn mắt, gật đầu một cái.
- Vị trí Thiên Cơ tinh lệch về phía Đông Nam, độ sáng không thay đổi.
Thiên Cơ lão nhân theo lời y điều chỉnh tinh đồ, nhưng mới vừa khom lưng, đột nhiên cảm giác không đúng.
- Bảo con báo cáo tình huống quan sát là chuyện hết sức dễ dàng, vì sao thanh âm con lại có vẻ run rẩy? Chẳng lẽ con luyện võ nhiều năm như vậy, ngay cả chút giá lạnh này cũng không thể chống được sao?
Bị Thiên Cơ lão nhân khiển trách, Kế Vô Song vội vàng nói:
- Dạ dạ, trước đó vài ngày đệ tử bị cảm phong hàn, gần đây ra gió có hơi không thoải mái, một lúc sẽ hết...
- Hừ, cảnh giới Tiên Thiên còn cảm phong hàn, con cho rằng vi sư già rồi hồ đồ sao?
Thiên Cơ lão nhân nói đôi câu, đột nhiên sửng sốt, dường như nghĩ tới điều gì, nói với Kế Vô Song:
- Không đúng, tiểu tử ngươi là cố ý giấu giếm vi sư cái gì.
Kế Vô Song vội vàng nói:
- Không có, không có.
- Đừng mơ có thể lừa gạt ta.
Thiên Cơ lão nhân từ tinh đồ nhảy xuống, sau đó chậm rãi đi tới bên người Kế Vô Song, quan sát trên dưới mấy lần:
- Để vi sư đoán thử một chút, tiểu tử ngươi đang giấu giếm cái gì?
Kế Vô Song có vẻ chột dạ nhìn Thiên Cơ lão nhân, không dám nói gì nữa.
Một khi sư phụ y muốn biết chuyện gì, chắc chắn không thể nào giấu được, danh hiệu Thiên Cơ lão nhân không phải là hư giả. Trong ký ức của Kế Vô Song, không có chuyện gì mà sư phụ mình không biết.
Thiên Cơ lão nhân nhìn Kế Vô Song trên dưới một hồi:
- Con trán đổ mồ hôi, giọng nói hư phù, nhịp tim tăng nhanh, đây là đang nói láo với vi sư. Nhưng ánh mắt trong suốt, mặc dù có sợ hãi nhưng lại lộ vẻ chính khí, chứng minh con không ác ý, chẳng lẽ con có phát hiện gì không chịu nói cho vi sư, là sợ ta lo lắng hay sao?
Kế Vô Song nở một nụ cười bồi:
- Sư phụ quả nhiên mục quang như điện. Bất quá chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi, sự phụ trở về tiếp tục điều chỉnh tinh đồ đi.
- Không được!
Thiên Cơ lão nhân quả quyết cự tuyệt.
- Ngươi mới vừa nói đến Nam Đầu Thiên Cơ tinh thì ngưng, nếu như là những tinh tú khác, vi sư cũng không cần tra cứu. Nhưng Nam Đẩu Thiên Cơ này chính là sao bản mệnh của ta, tước hiệu của vi sư cũng là căn cứ sao này mà đặt, có thể nào không xem cẩn thận, con nhất định phải báo cáo lại một lần nữa thật rõ ràng.
Mắt thấy không tránh thoát chuyện này, Kế Vô Song cũng dứt khoát đi ra ngoài, quan sát Nam Đẩu tinh không lần nữa.
Mà lúc này Thiên Cơ lão nhân cũng trở lại tinh đồ, chờ đợi Kế Vô Song báo cáo kết quả.
- Vị sáng Thiên Cơ tinh lệch về phía Đông Nam, độ sáng mờ, giữa Thiên Cơ tinh và Thất Sát tinh có một thiên thể vận hành, mơ hồ... mơ hồ nối thành một đường thẳng.
Nghe thấy Kế Vô Song báo cáo, chân mày Thiên Cơ lão nhân hơi nhíu lại, động tác điều chỉnh những bảo thạch thay thế sao kia có hơi chậm lại.
- Giữa Thiên Cơ cùng Thất Sát có thiên thể ẩn hiện, chẳng lẽ là vệ tinh vận chuyển?
Tay từ từ di động, Thiên Cơ lão nhân hỏi:
- Giữa Thiên Cơ tinh cùng Thiên Lương tinh thì sao?
- Giữa Thiên Cơ cùng Thiên Lương không có thay đổi, hiện tại bốn vì sao ở trên một đường thẳng, Thiên Lương thứ nhất, Thiên Cơ thứ hai, thiên thể ẩn hiện kia thứ ba, Thất Sát thứ tư.
Nghe thấy Kế Vô Song báo cáo, Thiên Cơ lão nhân yên lặng bấm tay tính toán, sắc mặt ngưng trọng.
- Thiên can địa chi, Ly cửu Khảm nhất, Chấn tam Đoài thất, Tốn tư Khôn nhị...
Yên lặng tính một hồi, Thiên Cơ lão nhân thở ra một hơi dài:
- May quá, bốn sao tương liên, mặc dù Thiên Cơ ở giữa, nhưng không phải là ngay chính giữa. Hơn nữa hôm nay là mùa Đông, tinh tú sẽ đi thẳng về phía Đông, có lẽ hiện tượng này sẽ kết thúc rất nhanh.
Nghe thấy lời của Thiên Cơ lão nhân, Kế Vô Song cũng thở ra một hơi dài:
- Thì ra là như vậy, hù chết đệ tử, phải biết đây chính là sao bản mệnh của sư phụ. Đệ tử lo rằng... sư phụ, người cũng không thể có chuyện không hay xảy ra, vạn nhất sao Ngũ Quỷ Xuyên Cung rơi vào giữa, thật sự là phiền phức.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |