← Ch.492 | Ch.494 → |
Thầy trò hai người cười nói, ngẩng đầu nhìn tinh không.
Vừa lúc đó, trong Nam Đẩu tinh không, một ngôi sao băng không biết từ đầu lướt ngang không trung rơi vào ngay giữa Thiên Lương cùng Thiên Cơ tinh, biến mất ở nơi này.
- Năm! Ngũ Quỷ Xuyên Cung rồi! Kết thúc ở Thất Sát, trở thành hung tinh... sư phụ... người...
Kế Vô Song kinh hãi hồn bất phụ thể, quay đầu nhìn lại Thiên Cơ lão nhân.
Chi thấy Thiên Cơ lão nhân nhìn chằm chằm bầu trời, trên mặt bay lên một mảnh tử khí.
Sao trên trời vẫn sáng ngời như trước, nhưng hai thầy trò bên dưới quan sát hiện tại tâm như tro tàn.
- Sư phụ, Lưu Tinh Xuyên Cung mới vừa rồi là... không tính phải không...
Kế Vô Song thử dò xét hỏi một câu, quan sát thần sắc sư phụ.
Thiên Cơ lão nhân ngậm miệng không nói, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm bầu trời, ước chừng qua nửa canh giờ, Kế Vô Song đã cảm giác rất lạnh, Thiên Cơ lão nhân mới đột nhiên động.
Lão chạy tới trước mặt dụng cụ quan sát kia, sau đó nhắm về phía khu vực Nam Đẩu tinh.
Xem ước chừng thời gian một nén nhang, Thiên Cơ lão nhân mới ngừng lại.
Vốn là mặt mũi già nua, hiện tại càng lộ vẻ tiều tụy, Thiên Cơ lão nhân yên lặng đi xuống dưới.
Kế Vô Song không dám nói nhiều, đi theo Thiên Cơ lão nhân rời khỏi nóc nhà. Trước khi xuống, y vẫn không quên che lại tinh đồ bảo bối kia cho Thiên Cơ lão nhân.
Hai người đi thẳng vào nhà, Thiên Cơ lão nhân mới ngồi xuống, sau đó nói với Kế Vô Song:
- Đồ nhi, con cũng ngồi đi.
Kế Vô Song theo lời ngồi vào bên người Thiên Cơ lão nhân, y cảm giác được, chỉ sợ chuyện lần này là không tầm thường.
Thiên Cơ lão nhân thở dài một tiếng, nói với Kế Vô Song:
- Mới vừa rồi con hỏi ta, nói là Lưu Tinh Xuyên Cung bất quá chi lướt qua trong chốc lát, như vậy có tính hay không...
- Không sai, đệ tử hỏi như thế bởi vì đệ tử cảm thấy lưu tinh lướt qua nháy mắt rồi tắt, lúc chúng ta xem thiên tượng thường là cũng không tính yếu tố lưu tinh vào trong đó, cho nên hẳn sẽ không tính...
- Không phải vậy, con chỉ biết một mà không biết hai. Thiên Cơ lão nhân nói với Kế Vô Song:
- Thiên địa vạn vật, vũ trụ hồng hoang vận chuyển biến hóa, không gì là không tuân theo đạo lý tự nhiên, chưa từng ngoại lệ. Mà một khi có chuyện ngoại lệ hoặc là ngoài ý muốn phát sinh, đó cũng là số trời đã định.
- Cũng tỷ như tối hôm nay xem sao, nếu là thầy trò chúng ta không đi xem sao, như vậy Lưu Tinh Ngũ Quỷ Xuyên Cung này không thể tính, thế nhưng...
- Thế nhưng chúng ta đã nhìn thấy, cho nên mới tính phải không?
Nghe Kế Vô Song đặt câu hỏi, Thiên Cơ lão nhân gật đầu một cái:
- Không sai. Thế nhưng đúng vào lúc chúng ta quan sát, kết quả Lưu Tinh Xuyên Cung này chỉ lướt qua trong nháy mắt cũng bị chúng ta nhìn thấy. Có thể một năm, thậm chí mười năm trăm năm cũng sẽ không có khoảnh khắc như vậy, nhưng chúng ta lại bắt gặp khoảnh khắc như vậy, đây chính là định số.
Đối với lời của Thiên Cơ lão nhân, Kế Vô Song tỏ vẻ tán đồng. Đây quả thật là trùng hợp, nói không phải là thiên ý sẽ khó mà giải thích.
- Ngũ Quỷ Xuyên Cung, Thiên Cơ tinh bản mệnh vi sư nằm chính giữa, mà lại là kết thúc ở Thất Sát. Ngũ Quỷ Xuyên Cung này chính là tử cục.
- Sư phụ, người thần thông quảng đại, chẳng lẽ không có cách nào hóa giải sao? Thiên Cơ lão nhân nói xong, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Tử cục này cơ hồ là không cách nào hóa giải, hơn nữa trong này còn có một điểm quan trọng hơn, chính là lần Ngũ Quỷ Xuyên Cung này chính là bắt đầu cho hung tượng mà chúng ta đã dự đoán trước. Con có biết kết thúc ở Thất Sát có nghĩa thế nào không?
- Đệ tử chỉ biết là, Nam Đẩu vốn là cát tinh, nhưng lần này Thất Sát lại thành hung tinh, có phải là sẽ có bảy lần sát kiếp cực lớn?
- Không sai nhiều lắm, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.
Thiên Cơ lão nhân khoát tay áo một cái:
- Thất Sát cũng không phải nói nhất định phải có bảy lần sát kiếp, mà là tỏ rõ sát kiếp này cực lớn. Nam Đẩu vốn là sao chủ sinh không sai, nhưng trong khoảnh khắc Ngũ Quỷ Xuyên Cung kia, nó đã không còn là cát tinh nữa, mà là hung tinh. Kết thúc ở Thất Sát, chứng tỏ sát lục nổi lên trên chốn giang hồ, nhưng cụ thể mấy lần sát kiếp cũng không dễ xác định.
Kế Vô Song có chút mê hoặc nhìn về phía sư phụ, không mấy hiểu ý của sư phụ.
Thiên Cơ lão nhân cũng có vẻ do dự, suy nghĩ một chút nói:
- Bên này sát cục mở ra, chính là ngày Thất Tinh Liên Châu mở ra... Kể từ hôm nay nhất định con phải chú ý quan sát cho thiên tinh đẩu, nhất là biến hóa của các hung tinh như Phá Quân, Chiêu Minh, Kế Đô, La Hầu, Nguyệt Bột, Huỳnh Hoặc vân vân.
- Sư phụ...
Kế Vô Song muốn nói cái gì, lại bị Thiên Cơ lão nhân cắt đứt:
- Con không cần nói, con phải chú ý quan sát các vì sao, không nên cho cát tinh chính là an toàn, hung tinh phải căn cứ năm tháng ngày giờ khác nhau mà xác định. Có lẽ thời gian đặc biệt nào đó là hung, nhưng trong khoảng thời gian khác lại là cát, khó mà nói được.
- Đệ tử hiểu, nhưng sư phụ người.
Lúc này Thiên Cơ lão nhân mới cười khổ một tiếng:
- Sư phụ chỉ sợ lần này là khó thoát tai kiếp.
Có vẻ bất đắc dĩ thở dài, Thiên Cơ lão nhân nói:
- Vi sư chuyên xem sao đoán mệnh, tiết lộ thiên cơ quá nhiều, chỉ sợ đã sớm xúc phạm luật trời, mặc dù bằng vào thủ đoạn nhiều lần tránh khỏi chết, nhưng dưới thiên mệnh nào có người trường sinh. Lần này thấy Thiên Cơ tinh Ngũ Quỷ Xuyên Cung, mệnh số sư phụ coi như chấm dứt.
- Không, sư phụ, thủ đoạn của người vô cùng vô tận, nhất định có thể tránh thoát kiếp này thành công.
Quả thật tình cảm Kế Vô Song đối với sư phụ không cạn, tuy rằng đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn tuôn trào nước mắt.
- Thiên mệnh không thể trái, vi sư đã sớm nhìn ra chuyện này.
Thiên Cơ lão nhân nói với Kế Vô Song một câu, sau đó suy nghĩ một chút nói:
- Nói không có biện pháp nào cũng không phải, chẳng qua là hy vọng không phải là rất lớn mà thôi.
- Có hy vọng gì, sư phụ chỉ việc nói ra được.
- Lần Ngũ Quỷ Xuyên Cung này là mở màn cho Thất Tinh Liên Châu, mà căn cứ vi sư đoán, Thất Tinh Liên Châu là do nhân tố con người tạo thành. Nói cách khác, thiên kiếp lần này là bởi vì người mà ra, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra người làm cho sao trời di động, sau đó ngăn cản y hoàn thành lần Thất Tinh Liên Châu này, nói không chừng có thể hóa giải sát kiếp.
Nghe thấy lời của Thiên Cơ lão nhân, Kế Vô Song vội vàng nói:
- Vậy sư phụ hãy tính cho mau để xem rốt cục là ai lớn gan như vậy, dám làm cho tinh đẩu di động, chúng ta sẽ đi tìm kẻ đó.
- Tiểu tử ngốc, không phải là sư phụ đã sớm nói với con, muốn hóa giải kiếp số lần này, chúng ta không thể ra sức, nhất định phải tìm được người ứng kiếp đó, chỉ có hắn mới có năng lực hóa giải kiếp số lần này.
Nói xong, ánh mắt Thiên Cơ lão nhân có hơi đờ đẫn:
- Hơn nữa vi sư cũng muốn kiến thức một chút, rốt cục là ai lại có năng lực lớn như vậy, có được bản lãnh dời sao chuyển đẩu... Chuyện này không phải là sức người có thể làm được, vi sư thật sự là không cách nào tưởng tượng.
- Sư phụ cũng không đoán ra sao?
- Đoán không ra kết quả cụ thể, trước mắt chỉ có thể biết chính là người đang mưu đồ làm cho Thất Tinh Liên Châu xuất hiện này, là tính toán lợi dụng cơ hội Thất Tinh Liên Châu làm cho một ít địa phương trên thế giới này phát sinh cải biến, sau đó sẽ mở ra thứ gì đó. Năng lực như vậy rõ ràng là thần quỷ khó lường, đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực vi sư, đoán không ra cũng là bình thường.
Nói tới chỗ này, Thiên Cơ lão nhân đứng lên đi qua đi lại vài bước, sau đó nói với Kế Vô Song:
- Lần trước con nói về phương trượng Thiếu Lâm kia với vi sư, có vẻ hết sức khả nghi, không ngờ rằng hắn cũng biết được một ít quy luật vận hành biến hóa của thiên thể, chuyện này rất kỳ quái. Hơn nữa vi sư cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều chuyện liên quan tới phương trượng này mà con đã nói...
Kế Vô Song nhìn Thiên Cơ lão nhân, chờ lão căn dặn cụ thể.
- Vi sư cảm thấy hành động của người này rất kinh người, rất nhiều chuyện đều là vượt quá tưởng tượng, rất có thể chính là người ứng kiếp lần này. Như vậy đi, hiện tại con lập tức rời đi nơi này chạy tới Trung Nguyên, tìm người này tới cho ta.
Kế Vô Song ngẩn người một chút, sau đó nói:
- Sư phụ, con sợ người này sẽ không chịu tới...
- Con cứ nói với hắn, nếu hắn cảm giác mình có thể là thân mang thiên mệnh, vậy hãy tới nơi này gặp ta. Nếu hắn đúng là người này, như vậy nhất định sẽ tới, được rồi, con hãy thu thập một chút, hiện tại lập tức lên đường.
- Bây giờ sao?
Kế Vô Song khó có thể tin nói:
- Sư phụ, bây giờ là đêm khuya. Tiết trời giá rét như vậy, người bảo con làm sao đi?
- Không nên mang chuyện này ra lấy cớ, chẳng lẽ giá rét cùng bóng tối có thể ngăn cản được con sao?
Thiên Cơ lão nhân đi về phía trước mấy bước, nói với Kế Vô Song:
- Hơn nữa con phải biết, thời gian sư phụ có thể còn lại không nhiều lắm, nếu như con có thể dẫn hòa thượng này tới mau mau một chút, như vậy chuyện này có thể tìm được chút biện pháp. Nếu con trở về chậm, có thể sẽ không còn gặp lại sư phụ được nữa.
Nghe thấy Thiên Cơ lão nhân nói như thế, Kế Vô Song không dám nói thêm gì nữa, gật đầu với lão, sau đó thu thập hành trang qua loa, cáo từ sư phụ lên đường đi tới Thiếu Lâm tự.
Sau khi Kế Vô Song đi rồi, Thiên Cơ lão nhân trở lại nóc nhà, bắt đầu tiếp tục quan sát, lão muốn chú ý động tĩnh tinh không không ngừng nghỉ, tìm kiếm phương pháp giải cứu cho mình.
Bên ngoài Hồ Điệp cốc, Lý Dật Phong đâm trúng vai Hoắc Nguyên Chân một kiếm.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân căn bản không hề động. Mặc dù hắn đã trúng mấy kiếm của đối phương, nhưng đều không phải là vết thương chí mạng, đến cảnh giới này rồi, dù là ai cũng không thể sát thương hắn một cách dễ dàng.
Hơn nữa lần này, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thành công bắt được thần kiếm Lý Dật Phong.
Kim Chung Tráo phòng thủ, Đại Lực Kim Cương Chưởng phòng thủ, Cửu Dương, Long Tượng, Bắc Minh vân vân phòng thủ, đều không đủ để hoàn toàn chống đỡ bảo kiếm trong tay Lý Dật Phong.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn bắt chặt được thần kiếm Lý Dật Phong, làm cho lão không có cách nào rút kiếm trở về.
Lý Dật Phong mấy lần dùng sức đều không thể rút bảo kiếm về, không khỏi nỗi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một chưởng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Hai vai Hoắc Nguyên Chân bị thương, cũng không thể thi triển mười thành công lực xuất chưởng, cho nên Lý Dật Phong bây giờ cũng không úy kỵ đối chưởng với hắn. Đây cũng là kết quả lão khổ cực thiết kế, kiêng kỵ lực lượng hòa thượng này không thể để cho hắn dễ dàng xuất chưởng.
- Ha ha! Nhất Giới, lúc trước lão phu đã nói với ngươi, ngươi sẽ trả giá rất đắt vì chuyện hôm nay.
Lý Dật Phong tự tin đã là nắm chắc phần thắng, hòa thượng này tuyệt đối không chống đỡ được mình, chỉ riêng chảy máu cũng đủ để lấy tính mạng của hắn.
Thấy một chưởng mười thành công lực Lý Dật Phong đánh tới, Hoắc Nguyên Chân cũng không úy kỵ, mặc dù hắn ở hạ phong.
Dốc hết toàn lực xuất ra một chưởng nghênh đón, sau một tiếng vang thật lớn, thân thể hai người tách ra.
Vai Hoắc Nguyên Chân bị thương, quả nhiên về lực đạo kém đối phương một bậc, lui về phía sau lảo đảo mấy bước mới coi như ổn định thân hình.
Nhưng mặc dù Lý Dật Phong đối chưởng chiếm cứ thượng phong, nhưng tay phải của lão cũng đã ngưng kết một tầng sương trắng, thậm chí đã bắt đầu nhanh chóng kết băng.
Mấy lần vận chuyển nội lực vẫn không thể đuổi giá rét thấu xương kia, Lý Dật Phong bất đắc dĩ dùng bảo kiếm gõ cho hàn băng bám trên cánh tay rơi xuống.
Những kinh mạch mạch máu của lão tựa hồ cũng bị đông cứng, toàn bộ tay phải không thể di động.
- Vì sao Hàn Băng chương pháp này lại bá đạo như vậy?
Lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới đưa tay lau máu tươi trên khóe miệng, nói với Lý Dật Phong:
- Biết lạnh rồi chứ gì, bần tăng đã nói trước với lão, lão sẽ phải trả giá rất đắt vì hôm nay ra ngoài mặc áo quá ít, đáng tiếc lão không chịu nghe. Lý Dật Phong, xem hôm nay lão còn sử dụng Độc Cô Cửu Kiểm thế nào!
Thấy hòa thượng Thiếu Lâm xông tới lần nữa, Lý Dật Phong biết không tốt, hú lên quái dị, tay trái cầm kiếm đánh ra một hư chiêu, đã sinh lòng thối ý.
Lý Dật Phong bị Hoắc Nguyên Chân đánh cho đóng băng một cánh tay, đã có ý bỏ chạy, nhưng vẫn còn có chút do dự.
Là cao thủ hàng đầu, vốn lão không nên do dự, nhưng lão thật sự không đoán ra lai lịch hòa thượng này. Mặc dù thân đã bị trúng mấy kiếm, nhưng vẫn còn mạnh như rồng cọp. Lão cho rằng Hoắc Nguyên Chân có thể giả bộ, nhưng lại hơi không dám mạo hiểm.
Trong lúc lão vận công bức lui hàn băng trên cánh tay, đồng thời do dự có nên tiếp tục tiến công hay không, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên đưa ra một bàn tay, cách không chộp tới Lý Dật Phong ngoài xa.
- Lý Dật Phong, hôm nay lão hãy nằm lại đi thôi!
Một cỗ hấp lực to lớn ập tới bao trùm lấy thân thể Lý Dật Phong, chẳng những thân thể Lý Dật Phong không tự chủ được di chuyển về phía Hoắc Nguyên Chân, hơn nữa nội lực trong cơ thể lão tựa hồ cũng có cảm giác ào ào tuôn ra khỏi cơ thể.
- Hấp Tinh đại pháp!
Lý Dật Phong vô cùng kinh hãi, đây không phải là chuyện đùa, bị Hấp Tinh đại pháp lấy đi công lực, vậy thì coi như xong rồi.
Lý Dật Phong cũng không chần chờ nữa, tay trái cầm kiếm thi triển một thức Đăng Kiếm Thức ép Hoắc Nguyên Chân lui một bước, sau đó thân thể lăng không bay lên ngọn cây, trong chốc lát bỏ chạy vô ảnh vô tung.
Trong khoảnh khắc lão bay lên cây, Hoắc Nguyên Chân lại đánh ra mấy chiếu Vô Tướng Kiếp Chỉ, làm cho Lý Dật Phong chạy trốn nhanh hơn.
Mãi cho đến Lý Dật Phong chạy mất dạng, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, phía sau một loạt tiếng bước chân cùng tiếng xé gió truyền tới, bọn Tuệ Nguyên Tuệ Đao chạy tới.
Mới vừa rồi cuối cùng Lý Dật Phong trốn đi, bọn họ từ xa thấy được. Thấy Lý Dật Phong chạy, tất cả mọi người hân hoan vui mừng, không nghĩ tới phương trượng thật sự đánh bại lão ma thành danh giang hồ trăm năm trước này.
← Ch. 492 | Ch. 494 → |