← Ch.493 | Ch.495 → |
- Phương trượng! Người đã thắng!
Các đệ tử Thiếu Lâm chạy tới, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Hiện tại ta muốn tới đại điện Minh chủ xem thử, các ngươi duy trì thế cục bên trong Hồ Điệp cốc, không có đại sự tuyệt đối không cho tới quấy rầy ta.
Mặc dù các đệ tử không hiểu chuyện gì nhưng đều gật đầu đáp ứng, cùng nhau quay trở về bên trong Hồ Điệp cốc.
Hoắc Nguyên Chân không nói chuyện cùng bất cứ kẻ nào, đi thẳng tới đại điện Minh chủ Đông Phương Tình.
Cửa sắt vạn cân trước đại điện đã được sửa xong, Hơn nữa Đông Phương Tình đã nói với Hoắc Nguyên Chân phương pháp mở ra cửa sắt, cơ quan giấu kín kia chỉ có hai người bọn họ biết.
Hoắc Nguyên Chân đi ra bên ngoài mở cửa sắt ra, sau đó tiến vào đại điện, đóng cửa sắt lại.
Cửa sắt đóng kín cũng sẽ không có ai quấy rầy mình.
Lúc này một ngụm máu bầm trong ngực hắn rốt cục không thể đè ép được nữa, òa một tiếng phun ra ngoài.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân mềm nhũn ngã ngồi ở cửa đại điện, dựa lưng vào cửa sắt. Mới vừa rồi trước sau đại chiến Võ Đang Thất Tử, thi triển ảo cảnh lâu như vậy, sau lại khổ chiến cùng Lý Dật Phong, thân trúng mấy kiếm. Nếu không phải là cuối cùng Lý Dật Phong bị hắn bức lui, chỉ sợ hắn cũng không kiên trì nổi.
Nuốt một viên Đại Hoàn Đan vào, Hoắc Nguyên Chân ngồi tĩnh tọa điều tức.
Thương thế này chỉ cần khôi phục một hai ngày cũng không đáng ngại. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng đã hiểu rất rõ ràng về thực lực của mình.
Trước mắt thực lực của hắn vẫn còn chênh lệch với những kẻ đứng đầu giang hồ, nội lực còn hơi yếu một chút, chiến đấu kịch liệt như vậy khó có thể kéo dài.
Bất quá nếu Bắc Minh cùng Đồng Tử Công đều đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, Hoắc Nguyên Chân sẽ không hề sợ hãi cao thủ như Lý Dật Phong nữa, thậm chí nội lực vượt qua bọn họ cũng không phải là không có khả năng.
Bị chút thương này cũng xứng đáng, rốt cục vị trí võ lâm Minh chủ không rơi vào tay người khác.
Hậu hoạn duy nhất chính là sau khi Lý Dật Phong trở lại Thiên Sơn Ma giáo, e rằng Mạc Thiên Tà sẽ trở mặt thành thù với mình.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không sợ, tạm thời Mạc Thiên Tà sẽ không công khai trở mặt cùng mình, bởi vì có yếu tố Ninh Uyển Quân. Có lẽ sau khi Ninh Uyển Quân được đón trở về Thiên Sơn, Thiếu Lâm sẽ đi lên con đường đối lập cùng Ma giáo.
Vì ngôi đệ nhất thiên hạ này, cuối cùng e là sẽ phải đánh một trận. Chuyện gì tới sớm muộn cũng sẽ tới, gia tăng thực lực là quan trọng nhất.
Hoắc Nguyên Chân bất kể bên ngoài biến hóa thế nào, chỉ lo tập trung chữa thương. Dược lực Đại Hoàn Đan cộng thêm nội lực Cửu Dương Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong cùng phối hợp chữa trị, sau một ngày một đêm, thương thế trong cơ thể hắn đã phục hồi như cũ.
Thương thế khỏi hẳn, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lập tức vội vàng ra ngoài, mà là đứng lên tiến vào trong phòng ngủ Đông Phương Tình.
Sau khi vào phòng, chỉ thấy bố trí bên trong vẫn như cũ, ngoại trừ chiếc giường lớn giữa phòng ra, xung quanh toàn là những bức tranh thêu.
Trong đó có một bức tranh là thêu hình mình, Hoắc Nguyên Chân còn nhớ vị trí kia, đi vào chính là muốn xem thử Đông Phương Tình thêu mình thành hình dáng gì.
Bức tranh này treo ở cạnh giường, xem ra là bức mà Đông Phương Tình thường thêu nhất, căn bản đã hoàn thành.
Hình người vô cùng sống động, rất giống, rất truyền thần.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân phát hiện trên đầu trọc của mình có mấy đường chỉ màu đen, không khỏi có chút kỳ quái. Đông Phương Tình nghề thêu rất giỏi, hắn không thể phạm vào sai lầm như vậy mới phải.
Hắn dùng tay rút mấy sợi chỉ màu đen kia, suy nghĩ một chút chợt bừng tỉnh ngộ, thì ra nha đầu này muốn thêu tóc cho mình.
Trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng không rút đi những sợi chỉ màu đen kia, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Mới vừa định đi, đột nhiên thấy trên giường có một phong thư, Hoắc Nguyên Chân tò mò cầm lên. Đông Phương Tình đã rời đi một thời gian rất lâu, vì sao lại có thư ở đây?
Cầm thư lên xem thử, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ "Nguyên Chân thân khải".
Hoắc Nguyên Chân vội vàng mở phong thư ra, đây nhất định là Đông Phương Tình lưu lại, bởi vì biết mình tên Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có mấy hồng nhan tri kỷ, trong đó bao gồm Đông Phương Tình.
Mở ra xem thử, trên đó chữ viết chằng chịt một trang.
"Nguyên Chân, nếu người thấy phong thư này, nhất định là đã xảy ra biến cố nào đó, nếu không người sẽ không tới Hồ Điệp cốc. Mà ta không có ở nơi này, chứng tỏ có thể ta đã xảy ra chuyện."
Xem tới đây trong lòng Hoắc Nguyên Chân kinh hãi, thì ra Đông Phương Tình đã sớm dự liệu nàng có thể gặp chuyện không may, vội vàng xem tiếp.
"Hành trình Tây Vực lần này tiền đồ chưa biết, phi đao tuyệt học Lý Thanh Hoa vốn là bá đạo vô song, nếu so ra, cơ hội nàng tiến vào Tiên Thiên viên mãn còn lớn hơn cả ta. Nếu như nàng cũng tiến vào viên mãn, như vậy phần thắng ta không lớn, nhưng người không cần lo lắng quá mức, ta tự có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng. Nếu như người thấy thư này, truyền ra tin tức ta bị thương hoặc là bỏ mình, thật ra thì rất có thể ta vẫn còn sống."
Hoắc Nguyên Chân xem tới đây, trong lòng âm thầm kích động, thời gian dài như vậy nghe tin Đông Phương Tình chết, mặc dù hắn vẫn tự nói với mình đây không phải là thật, nhưng dù sao trong lòng không có nắm chắc. Sau khi thấy phong thư này hắn mới cảm giác khá hơn nhiều, có lẽ nàng thật sự còn sống.
"Nếu chiến đấu cùng Lý Thanh Hoa, mặc dù ta có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nhưng nếu nàng đã tiến vào viên mãn, ta không chết khẳng định cũng trọng thương, ngươi không cần nóng lòng. Thủ đoạn bảo vệ tính mạng ta cần ở dưới nước mới có thể có hiệu quả, chỉ bất quá sẽ lâm vào trạng thái ngủ say kéo dài. Nếu như người đến Tây Vực, có thể đến chỗ có nguồn nước tìm ta, nói không chừng sẽ có phát hiện."
Xem tới đây, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, địa khu Tây Vực căn bản toàn là sa mạc rộng lớn vô biên, địa phương có nguồn nước không nhiều lắm, tìm kiếm hẳn không phải là quá khó khăn.
Tiếp tục xem thư, trên đó còn viết một vài lời.
"Ta sắp đi Thiếu Lâm cho các ngươi thăng lên môn phái nhất đẳng, nhưng ta không tính toán nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện, bởi vì thực lực của người còn chưa đủ."
Hoắc Nguyên Chân có hơi xấu hổ, mặc dù thực lực của mình không tệ, nhưng trong mắt Đông Phương Tình Tiên Thiên viên mãn, thật đúng là không đáng kể gì.
"Nếu ngươi đi Tây Vực cứu ta, thực lực tối thiểu cũng phải đạt tới cảnh giới của ta trước khi tiến vào Tiên Thiên viên mãn, nếu không ngươi không cần đi làm gì, có đi cũng không cứu được ta. Bí pháp bảo vệ tính mạng của ta, nếu nội lực người chưa đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cho dù người tìm được ta cũng không cách nào đánh thức ta khỏi giấc ngủ say, hãy nhớ."
Xem đến đây, Hoắc Nguyên Chân có chút do dự, nội lực của mình và những người khác không giống nhau, bây giờ đã có thể so với Tiên Thiên hậu kỳ phổ thông, nhưng nội lực Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong là trình độ thế nào, Hoắc Nguyên Chân vẫn không dễ phán đoán.
← Ch. 493 | Ch. 495 → |