← Ch.501 | Ch.503 → |
Vô số ong vò vẽ bay lên, nhưng bọn chúng bao vây tầng tầng lớp lớp dày đặc, còn có rất nhiều con không kịp tránh né, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch đột nhiên huyết quang đại thịnh, cắn nuốt toàn bộ mấy ngàn ong vò vẽ còn lại trên người.
Hoắc Nguyên Chân đã mất đi liên lạc với những con ong vò vẽ này, lập tức hiểu được những con ong vò vẽ này đã chết.
Hơn nữa Đông Phương Thiếu Bạch sắp sửa khôi phục như ban đầu.
Tuyệt đối không thể để cho hắn khôi phục như cũ, hắn khôi phục lại, Thiếu Lâm sẽ xong đời, Hoắc Nguyên Chân đã nổi lên tâm tư liều mạng.
Sự cường hãn của Đông Phương Thiếu Bạch đã vượt ngoài ý liệu của Hoắc Nguyên Chân.
Có được tốc độ cực nhanh và tính dẻo dai, hơn nữa năng lực hồi phục của huyết khí này càng vô cùng biến thái, lực khôi phục của Cửu Dương chân khí của mình so với nó cũng giống như tiểu hài tử với gia gia.
Hóa Huyết Ma Công cường hãn như vậy làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng nhức đầu.
Có lẽ vừa rồi khi Ngưu Ma Vương húc trọng thương Đông Phương Thiếu Bạch chính là thời gian tốt nhất đánh chết hắn, đáng tiếc bị những giọt máu kia ngăn trở, vẫn không thể nắm được cơ hội.
Chẳng qua hiện tại cũng không muộn, hiện tại Đông Phương Thiếu Bạch cũng có hơi yếu ớt, nắm chắc thời cơ, chưa chắc đã không thể phân cao thấp với hắn.
Liếc mắt nhìn Vô Danh ngoài xa, cảm giác lão đã khôi phục rất nhiều, lúc này đang khu trục chút huyết khí cuối cùng trên tay trái.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể chờ đợi Vô Danh, bởi vì Đông Phương Thiếu Bạch đối diện cũng sắp khôi phục xong.
- Tất cả tiến lên.
Giờ phút này Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp đắn đo nhiều, đây là cơ hội cuối cùng.
Đại Thánh gào lên một tiếng, nhảy lên một cái, đại côn trong tay giống như Thái Sơn áp định công kích đỉnh đầu của Đông Phương Thiếu Bạch, bằng vào quái lực của nó, chỉ cần một côn này đánh trúng, tin tưởng đủ để đánh nát đầu của bất kể kẻ nào.
Mà Ngưu Ma Vương cũng đã phát động xung phong cuối cùng, bốn vó vung lên, sừng dài đỉnh đầu nghiêng nghiêng chỉ về phía Đông Phương Thiếu Bạch, chuẩn bị chọc thêm một lỗ thủng cho hắn.
Hoắc Nguyên Chân lại phát ra một thức cuối cùng của Vô Tướng Kiếp Chỉ, bắn về phía trái tim của Đông Phương Thiếu Bạch, sau đó thân thể nhanh chóng đi tới, chuẩn bị cận thân liều mạng với Đông Phương Thiếu Bạch.
Đối phó Đông Phương Thiếu Bạch, những Phạm âm, Pháp Tướng, ảo cảnh kia căn bản mất đi tác dụng, vẫn phải dùng thủ đoạn chiến đấu cơ bản nhất.
Đối với công kích toàn lực của một người hai thú Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Thiếu Bạch không hoảng hốt chút nào, thương thế của hắn đã gần như khỏi hẳn, đầu ngón chân điểm lên mặt đất, thân thể hóa thành một đạo hồng quang, trực tiếp tránh thoát Ngưu Ma Vương lao tới, tay vung lên hóa giải Vô Tướng Kiếp Chỉ của Hoắc Nguyên Chân, sau đó một ngụm huyết khí trực tiếp phun về phía Đại Thánh trên không trung.
Theo hắn thấy, con khỉ này có uy hiếp rất lớn đối với mình, nhất định phải giải quyết trước.
Hoắc Nguyên Chân mắt thấy Đông Phương Thiếu Bạch công kích Đại Thánh, dưới tình huống cấp bách hét lớn một tiếng:
- Đóng băng cho ta.
Hàn Băng Thần Chưởng đột nhiên đánh ra, một cỗ khí lạnh vừa hay đánh trúng huyết khí của Đông Phương Thiếu Bạch vừa phun ra.
Có hiệu quả rồi, huyết khí trên không trung ngưng trệ rồi tiêu tán.
Hàn Băng chưởng không ngờ đã đóng băng huyết khí của Đông Phương Thiếu Bạch.
Bất ngờ này làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng hưng phấn, quả nhiên là có biện pháp khắc chế huyết khí đòi mạng này.
Huyết khí bị Hoắc Nguyên Chân đóng băng, Đại Thánh nhân cơ hội liền nhào tới, đại côn hóa thành lôi đình màu vàng, trực tiếp lượn vòng đập xuống, từ đầu đến chân một con hạ xuống.
Hoắc Nguyên Chân ngây ngẩn nhìn không trung, chỉ thấy một luồng huyết khí tràn ngập, không nghe được tiếng còn đánh trúng, cũng không nhìn thấy bộ dạng bị đánh trúng của Đông Phương Thiếu Bạch.
Chẳng lẽ trúng một côn của Đại Thánh đã hóa thành tro rồi?
Không. Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Dị biến đột nhiên nổi lên, thân thể của Đại Thánh đang trong quá trình rơi xuống, đột nhiên Đông Phương Thiếu Bạch xuất hiện ở phía sau hắn, hung hăng vỗ một chưởng lên lưng của nó.
Đại Thánh phát ra một tiếng vượn kêu bi thương, nặng nề rơi xuống mặt đất, tứ chi dang rộng nên thật mạnh xuống mặt đất.
Mà Đông Phương Thiếu Bạch tóc trắng đầy đầu bay lượn, trực tiếp từ không trung rơi xuống, muốn cho Đại Thánh một đòn trí mạng.
Hoắc Nguyên Chân vừa mới phát ra Hàn Băng chưởng, cứu viện không kịp.
Đông Phương Thiếu Bạch rơi xuống, mắt thấy sắp xuất thủ đối với Đại Thánh, Ngưu Ma Vương đột nhiên lại lần nữa vọt tới.
Ngưu Ma Vương và Đại Thánh thường ngày thường ở chung một chỗ, liên hệ mật thiết với nhau, nhìn thấy Đại Thánh có nguy hiểm, Ngưu Ma Vương lập tức dũng cảm quên mình lao lên ngăn cản.
\Tốc độ khởi động trong nháy mắt của Ngưu Ma Vương là cực kỳ kinh người, Đông Phương Thiếu Bạch một lòng đánh chết Đại Thánh không có đề phòng nó, hôm nay là lần thứ hai bị thân trâu húc vào.
Chẳng qua lần này Đông Phương Thiếu Bạch không có bị bao nhiêu tổn thương.
Độc giác của Ngưu Ma Vương không có đâm chính diện xuyên Đông Phương Thiếu Bạch, chẳng qua là bằng vào trọng lượng của thân thể va chạm vào người của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đông Phương Thiếu Bạch bị húc cho khí huyết quay cuồng, trong hai mắt lóe lên hồng quang, đó là biểu hiện cực độ tức giận.
Thân thể của hắn trước khi bị đánh bay còn nắm lấy thiết giáp trên người Ngưu Ma Vương.
Cho nên hắn cũng không có bị đánh bay, bởi vì một thân thiết giáp của Ngưu Ma Vương, nên huyết khí của hắn phun lên cũng không có tác dụng gì, không thể trực tiếp tác dụng đến thân thể.
Đông Phương Thiếu Bạch vươn một tay ra, dựng chưởng như đao, chém xuống thiết giáp của Ngưu Ma Vương.
Thiết giáp thật dày kia không ngờ không thể ngăn cản cánh tay của Đông Phương Thiếu Bạch, nguyên cả cánh tay đều chém vào trong thân thể của Ngưu Ma Vương.
Ngưu Ma Vương phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, máu tươi từ miệng vết thương vẩy ra.
Đông Phương Thiếu Bạch nhanh chóng thu cánh tay về, khi lần nữa vung lên, xung quanh tay đã là huyết khí lượn quanh, lần này lại chém xuống, Huyết Ma chân khí sẽ tràn vào, Ngưu Ma Vương sẽ chết thảm giống như Bất Tử Đạo Nhân.
Thế nhưng không đợi hắn xuất thủ lần nữa, Hoắc Nguyên Chân đã lại lần nữa thi triển Đại Na Di đi tới trước người của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đây là Hoắc Nguyên Chân vừa mới khôi phục một chút có thể lại lần nữa thi triển Đại Na Di, lập tức liền sử dụng ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt của Đông Phương Thiếu Bạch.
Giơ tay lên đánh ra Hàn Băng chưởng, Đông Phương Thiếu Bạch phun ra một ngụm huyết khí triệt tiêu Hàn Băng chưởng, tóc trắng sau người lại bắt đầu điện cuồng dài ra, nhanh chóng bao bọc về phía Hoắc Nguyên Chân.
Thế nhưng thân thể của Hoắc Nguyên Chân theo quán tính cũng không có ngừng lại, mặc dù Hàn Băng chưởng bị ngăn cản, cả người hắn lại húc thẳng vào người Đông Phương Thiếu Bạch.
Va chạm nhanh chóng làm cho hai người từ trên thân thể của Ngưu Ma Vương ngã xuống.
Thân thể của Ngưu Ma Vương suy sụp ngã ngồi trên đất, một đòn của Đông Phương Thiếu Bạch mang đến thương thế rất lớn cho nó, mặc dù không đến mức chết đi, thế nhưng giống như Đại Thánh, cũng cần điều dưỡng nghỉ ngơi thời gian dài.
Mà Hoắc Nguyên Chân cùng Đông Phương Thiếu Bạch, hai người quấn thành một luồng lăn trên đất. Hai tay Đông Phương Thiếu Bạch nâng lên, muốn cho Hoắc Nguyên Chân một đòn.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân làm sao có thể để hắn dễ dàng đắc thủ, xuất thủ như điện, hai tay giữ chặt lấy cổ tay của Đông Phương Thiếu Bạch.
Nội lực của Đông Phương Thiếu Bạch dâng trào lên, muốn tránh thoát hai tay của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân lúc này cũng hoàn toàn liều mạng rồi, Đại Thánh và Ngưu Ma Vương đều bị thương nặng, nếu để Đông Phương Thiếu Bạch khôi phục lại, chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa rồi.
- A Di Dà... Phật!
Cả khuôn mặt của Hoắc Nguyên Chân đều đỏ lên, nội lực đã có thể so với Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong xông ra, toàn bộ quán chú đến trên hai tay, Long Tượng tầng mười ba thi triển, cứng rắn ngăn chặn nội lực của Đông Phương Thiếu Bạch xung kích, làm cho trong lúc nhất thời hắn không thể đưa tay ra ngoài.
Đông Phương Thiếu Bạch liên tục hai lần không thể tránh thoát hai cánh tay, lại muốn phun huyết khí ra ngoài.
Hiện tại hai người là mặt đối mặt, nếu như để Đông Phương Thiếu Bạch phun huyết khí ra, Hoắc Nguyên Chân căn cản muốn tránh cũng không tránh nổi.
Tuyệt đối không thể để cho hắn phun huyết khí ra, đây là ý niệm duy nhất của Hoắc Nguyên Chân, giờ khắc này hắn cũng không để ý quá nhiều, ngẩng cái đầu trọc của mình lên, hung hăng đụng về phía mặt của Đông Phương Thiếu Bạch.
Khoảng cách chỉ có một thước như vậy, Đông Phương Thiếu Bạch bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có chỗ tránh, huyết khí chưa kịp phun ra, ngược lại bị đầu của Hoắc Nguyên Chấn húc vào mặt.
Đông Phương Thiếu Bạch là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa được Hóa Huyết Ma Công luyện thể, thân thể là vô cùng cường hãn, chưởng lực đao thương bình thường đều không cách nào tổn thương chút nào đến hắn.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân còn ác hơn so với hắn, thân thể được các loại thần công cường hóa qua, phối hợp với Thiết Đầu Công cảnh giới đỉnh phong kia, cái đầu này chính là một khối sắt vừa húc mạnh vào mặt của Đông Phương Thiếu Bạch, chỉ nghe được một tiếng trầm đục, lỗ mũi của Đông Phương Thiếu Bạch đã bị cú húc này làm gãy, máu mũi vẩy ra, thậm chí bắn lên mặt của Hoắc Nguyên Chân.
Đã húc, cũng không cần ngừng lại.
Bốn cánh tay hai người đang tranh chấp, đầu của Hoắc Nguyên Chân cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục húc hết cái này tới cái khác vào mặt của Đông Phương Thiếu Bạch.
Bụp bụp bụp.
Mặt của hai người đều đã nhiễm đầy máu, Đông Phương Thiếu Bạch là bị húc, mà trên mặt của Hoắc Nguyên Chân cũng bị dính đầy máu tươi của đối phương.
Hoắc Nguyên Chân căn bản cũng không dám dừng lại, nếu hắn dừng lại, huyết khí của Đông Phương Thiếu Bạch sẽ phun ra, vì mạng sống cũng không thể dừng.
Hai tay Đông Phương Thiếu Bạch bị nắm lấy không chỗ tránh né, mặc dù liên tục bị húc làm cho hắn thụ thương, làm cho hắn chật vật, thế nhưng lại không có làm cho hắn hôn mê.
Cảm giác đau của hắn đã không còn nhạy cảm như người thường, cũng không quan tâm những thương thế này, nhưng lại cảm giác được sỉ nhục.
Đông Phương Thiếu Bạch chịu đựng công kích điên cuồng của hòa thượng này, tóc trắng sau ót cũng không ngừng lại, mà thừa dịp khi Hoắc Nguyên Chân còn đang liều mạng đụng, lặng lẽ quấn quanh cổ của hắn.
Hoắc Nguyên Chân lại lần nữa ngửa về phía sau, sau đó khi húc đầu tới, đột nhiên cảm giác một cỗ lực kéo sau ót, không ngờ không thể đụng tới.
Soạt soạt...
Tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch siết chặt vào cổ Hoắc Nguyên Chân, hết vòng này đến vòng khác, sau khi quấn quanh bắt đầu nhấc lên, giống như muốn xiết đứt đầu của Hoắc Nguyên Chân khỏi thân thể.
Tiếp tục như vậy, cho dù đầu không bị xiết đứt, cũng tuyệt đối không thể hít thở được.
Đừng nói hiện tại đang toàn lực ngăn cản hai tay của Đông Phương Thiếu Bạch không thể sử dụng nội tức, cho dù có thể sử dụng nội tức, mặt của Đông Phương Thiếu Bạch cuối cùng được giải phóng, cũng có thể phun ra một ngụm huyết khí lên người mình, làm cho mình biến thành nước máu.
Hoắc Nguyên Chân bởi vì phòng ngừa bị Hóa Huyết Ma Công đánh trúng, cũng không quan tâm tới chuyện giữ tay của Đông Phương Thiếu Bạch nữa, buông hai tay ra, dùng Hàn Băng Thần Chưởng công kích vào mặt của Đông Phương Thiếu Bạch, ngăn cản huyết khí của hắn phun ra.
Thế nhưng không đợi hắn buông tay, Đông Phương Thiếu Bạch đã trở tay bắt hai tay của hắn lại, không để cho tay của hắn cứu viện.
Hoắc Nguyên Chân có thể chế trụ Đông Phương Thiếu Bạch, Đông Phương Thiếu Bạch đồng dạng cũng có thể chế trụ hắn. Dù sao đi nữa nội lực của Đông Phương Thiếu Bạch là cực kỳ kinh người, đơn thuần xét về nội lực thâm hậu, Vô Danh cũng không sánh bằng.
Hai tay bị nắm, cổ bị xiết chặt, Hoắc Nguyên Chân đã không cách nào di động, trên khuôn mặt dữ tợn kinh khủng máu thịt mơ hồ Đông Phương Thiếu Bạch lộ ra nụ cười tàn nhân, chậm rãi há miệng ra.
Hoắc Nguyên Chân thầm nghĩ không ổn, lần này xong đời rồi, hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân có chút không muốn tránh né chống cự nữa, chênh lệch quá lớn, căn bản sẽ không có cơ hội, mình đã sử ra tất cả bản lĩnh vẫn rơi vào kết cục như vậy.
Đúng lúc này, thanh âm của Vô Danh cách đó không xa truyền đến:
- Phương trượng, cố định lấy Đông Phương Thiếu Bạch, lão nạp cho hắn một đòn cuối cùng. Nhất định không thể để hắn động và tránh né, đây là cơ hội duy nhất.
Vốn nghe được lời nói của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cảm giác giống như một cây khô sắp chết khát được nước mưa tưới xuống, trong lúc nhất thời mở cờ trong bụng.
Cuối cùng đã kiên trì được rồi, cuối cùng đã kiên trì đến khi Vô Danh khôi phục.
Vốn bởi vì nội lực tiêu hao và tóc dài của Đông Phương Thiếu Bạch quấn quanh có chút hít thở không thông, vốn đã muốn buông tha chống cự, giờ phút này Hoắc Nguyên Chân lại tỉnh táo tinh thần.
Sống chết trước mắt, tiềm lực của con người hoàn toàn bị kích phát ra, toàn thân Hoắc Nguyên Chân Tam Phân Âm Dương Khí vờn quanh, từng khối bắp thịt nổi lên, trong miệng phát ra một tiếng quát lớn:
- Ki ai...
Trong nháy mắt, hai tay của Đông Phương Thiếu Bạch bất ngờ không giữ nổi hai tay của Hoắc Nguyên Chân.
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa là Tiên Thiên viên mãn cường hãn hơn so với Vô Danh, thế nhưng hắn cũng có chút thiếu sót, đó chính là lực lượng của hắn.
Tuy tốc độ và tính dẻo dai của hắn, cả lực khôi phục đều hơn xa Vô Danh, nhưng lực lượng của hắn lại không bằng Vô Danh. Người không có ai thập toàn thập mỹ, võ công cũng không thể mạnh đủ các phương diện, lực lượng của hắn giờ khắc này không đỡ được lực bạo phát giữa sinh tử của Hoắc Nguyên Chân, bị Hoắc Nguyên Chân dùng sức mạnh giẫy thoát.
Thế nhưng Đông Phương Thiếu Bạch cũng không cam lòng để hòa thượng này chạy trốn như vậy, thừa dịp tóc trắng còn quấn quanh cổ của Hoắc Nguyên Chân, một ngụm huyết khí của hắn cuối cùng đã phun ra, phun thả về phía mặt của Hoắc Nguyên Chân.
Mắt thấy huyết khí bắn tới, thân hình của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên trở nên mờ đi, lại thi triển Càn Khôn Đại Na Di trực tiếp đi tới sau lưng của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đây là lần Đại Na Di cuối cùng.
Đến sau lưng của Đông Phương Thiếu Bạch, hai tay của Hoắc Nguyên Chân giống như thiết tháp chế trụ bờ vai của hắn vô cùng chặt chẽ.
← Ch. 501 | Ch. 503 → |