← Ch.502 | Ch.504 → |
Khí lực của hắn cũng đã không còn nhiều, căn bản không chế trụ Đông Phương Thiếu Bạch được bao nhiêu thời gian, chỉ có thể bằng vào một cỗ nghị lực, gắt gao cố định Đông Phương Thiếu Bạch.
Thiên Cân Trụy cho tới bây giờ chưa từng sử dụng qua, giờ phút này cuối cùng đã dùng ra, hai chân bám xuống đất mọc rễ, giống như một ngọn núi đứng vững trên mặt đất.
Hai cánh tay lại phát lực, thân thể của Đông Phương Thiếu Bạch bị Hoắc Nguyên Chân nhấc lên khỏi mặt đất, dù sao đi nữa Hoắc Nguyên Chân cũng cao hơn Đông Phương Thiếu Bạch, giờ phút này cũng có một chút ưu thế.
Hai mắt của Hoắc Nguyên Chân lúc này thậm chí còn đỏ hơn so với Đông Phương Thiếu Bạch, Đông Phương Thiếu Bạch trước người còn đang tức giận giấy dụa.
Hắn nói với Vô Danh ở phía xa đang chạy như bay tới:
- Sắp không kiên trì nổi rồi.
Vô Danh nhìn Hoắc Nguyên Chân từ phía sau chế trụ Đông Phương Thiếu Bạch không khỏi có chút do dự, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, bộ dáng này đánh xuống sợ rằng sẽ thương tổn đến ngươi.
Hoắc Nguyên Chân căn bản không có khí lực nói nhiều với Vô Danh, chỉ có thể ra sức rống lên một tiếng:
- Nhanh lên, bớt nói nhảm.
Vô Danh hung hăng cắn răng một cái, đã không còn thời gian rồi, nếu Đông Phương Thiếu Bạch tránh thoát, mình và Hoắc Nguyên Chân cũng không ai sống được, giờ phút này không phải là thời điểm nương tay
Phương trượng có thể cầu thông với Phật tổ, được Phật tổ che chở, hẳn là có thể tránh thoát một kiếp này.
Hai tay ở trước ngực mở ra, giữa hai tay của Vô Danh nhanh chóng ngưng tụ một luồng khí tức màu vàng.
Trong khí vàng lượn quanh kia, ba con kim long từng con ngưng tụ ở lòng bàn tay, hơn nữa càng lúc càng lớn.
- Phương trượng, một đòn này lão nạp sẽ không nương tay, chỉ mong Phật tổ sẽ phù hộ ngươi.
- Nhanh.
Thanh âm của Hoắc Nguyên Chân cũng đã khàn khàn, Đông Phương Thiếu Bạch giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, tóc trắng kia vẫn còn quấn ở cổ của mình, trước mắt Hoắc Nguyên Chân đã biến thành màu đen, ý thức đã sắp mơ hồ.
Con kim long đầu tiên của Vô Danh bay lên xuất thủ, nhưng cũng không có lập tức bay ra.
Con kim long thứ hai cũng bắt đầu quanh quẩn, càng lúc càng lớn.
Nhìn thế này là muốn ba con kim long cùng ra, đạt tới uy lực lớn nhất.
Tóc của Đông Phương Thiếu Bạch đã xiết ngập vào trong thịt của Hoắc Nguyên Chân, loại phương pháp nhuyễn đao giết người này còn lợi hại hơn so với công kích thực đánh thực, một tia máu tươi màu đỏ từ cổ chảy xuống.
A...
Một tiếng Sư Tử Hống vang tận trời, đây là tiếng hống cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân, toàn bộ lực lượng của thân thể lại lần nữa bộc phát.
Xương cốt của Đông Phương Thiếu Bạch đều bị hai tay của Hoắc Nguyên Chân xiết kêu răng rắc, nếu là người bình thường giờ phút này xương toàn thân đều đã vỡ nát, thế nhưng Đông Phương Thiếu Bạch vẫn không có việc gì.
Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể kiên trì trong nháy mắt mà thôi, nếu như Vô Danh còn không xuất thủ, không cần Đông Phương Thiếu Bạch giãy giụa bản thân hắn cũng phải buông tay.
- Phương trượng, cẩn thận.
Ba con kim long của Vô Danh cuối cùng toàn bộ ngưng tụ xong.
- Giáng Long Thập Bát Chưởng chiêu tự nghĩ ra, chiêu mười chín Thần Long Tam Điệp, đi.
Theo Vô Danh xuất thủ chiêu thức thời gian chuẩn bị vượt quá mười giây này, trên bầu trời truyền đến từng tiếng long ngâm, con kim long thứ nhất kia giương nanh múa vuốt xông ra, lướt qua không gian mười trượng lao về phía hai người đối diện đang quấn lấy nhau.
Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch bị Hoắc Nguyên Chân ôm chặt lấy không thể động đậy, nhưng hắn một mực chú ý Vô Danh đối diện.
Hiển nhiên lão hòa thượng này phát ra một chiêu số làm cho hắn cũng cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ, thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch cảm thấy một cỗ khí tức tử vong ập tới.
Nếu là bình thường, loại chiêu số cần chuẩn bị nửa ngày này tự nhiên không lọt vào trong mắt của hắn, nhưng giờ phút này không được, hòa thượng phía sau đã mọc rễ xuống đất, trong thời gian ngắn hắn không thể tránh thoát.
Nhìn thấy kim long giống như mang theo mưa gió tới, Đông Phương Thiếu Bạch nhanh chóng há miệng ra, sau đó đột nhiên phun một cái, một ngụm huyết khí giống như thực chất bay ra nghênh đón kim long.
Huyết khí của Đông Phương Thiếu Bạch phun ra lúc trước không có nồng đậm bằng ngụm này, đây mới là chỗ tinh hoa của Hóa Huyết Ma Công của hắn.
Thế nhưng lần này, huyết khí này cũng không hoàn toàn hòa tan được kim long đang lao đến.
Sau khi kim long xuyên qua huyết khí, thân thể đã rút nhỏ hơn một nửa, thần long màu vàng biến thành tiểu long màu máu, thế nhưng vẫn lao tới như trước, đánh thật mạnh vào bụng của Đông Phương Thiếu Bạch.
Trong khoảnh khắc va chạm với kim long, huyết khí quanh người Đông Phương Thiếu Bạch phóng ra ngoài, ngăn cản con kim long thứ nhất của Vô Danh.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, hai người lay động một cái, khóe miệng của Đông Phương Thiếu Bạch có một tia máu tươi lưu lại, thế nhưng bị thương cũng không nặng.
Hoắc Nguyên Chân ở sau lưng của Đông Phương Thiếu Bạch cũng theo đó rên lên một tiếng, hai tay của hắn vẫn nắm chặt lấy Đông Phương Thiếu Bạch, hai người bọn họ cũng không có ngã xuống.
Nguyên nhân cũng là bởi vì kim long của Vô Danh đã trải qua hai lần suy yếu.
Thế nhưng chiêu Thần Long Tam Điệp này của Vô Danh còn chưa kết thúc, con kim long thứ nhất đã thất bại, con kim long thứ hai còn đang xung phong.
Con kim long này gần như đã thực thể hóa, đôi mắt rồng phát ra thần quang kinh người, hàm răng sắc bén, sừng rồng giống như sừng nai, giống như đao nhọn, lao thẳng tới ngực của Đông Phương Thiếu Bạch.
Đông Phương Thiếu Bạch đã cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng hắn vừa mới phun ra một ngụm huyết khí, hơn nữa liên tục bị thương nhiều lần, trạng thái đã không còn thần dũng như thời điểm lúc đầu.
Thế nhưng hắn còn có biện pháp khác.
Tóc trắng đầy đầu bay lên trời, buông bỏ việc quấn cổ của Hoắc Nguyên Chân, giống như linh xà bay múa đầy trời, nối nhau liên tiếp xung kích về phía kim long đang lao tới.
Kim long hoàn toàn là nội lực biến thành, thế nhưng cũng có thể bị những vật khác ngăn cản, mặc dù những sợi tóc trắng kia ở trước mặt kim long không chịu nổi một đòn, nhưng thắng ở số lượng nhiều, chúng nhiều vô cùng.
Kim long lúc mới ban đầu lao thẳng tới giống như bẻ gãy cành khô củi mục, những sợi tóc trắng kia không phải là bị cắt đứt, cũng chính là bị khí tức của kim long đốt thành tro.
Vô số sợi tóc đứt rơi xuống đất, thân thể của kim long cũng càng ngày càng nhỏ lại vì bị tóc trắng ngăn cản, khi đi tới trước người của Đông Phương Thiếu Bạch cũng không lớn hơn con kim long thứ nhất bao nhiêu.
Thế nhưng lần này, huyết khí hộ thân của Đông Phương Thiếu Bạch lại đã ảm đạm đi không ít, đó là kết quả xung kích của con kim long thứ nhất.
Con kim long thứ hai cuối cùng đánh thật mạnh lên ngực Đông Phương Thiếu Bạch không thể tránh né. Đông Phương Thiếu Bạch và Hoắc Nguyên Chân bị cỗ lực lượng này hất bay đi.
Cổ của Hoắc Nguyên Chân được buông lỏng, hô hấp được không khí mới mẻ bên ngoài, thân thể vốn đã lâm vào bờ vực sụp đổ không ngờ lần nữa lấy được một tia lực lượng.
← Ch. 502 | Ch. 504 → |