← Ch.517 | Ch.519 → |
Không ngờ người này lại tới Lạc Hoa thần giáo, trở thành Phó giáo chủ của Lạc Hoa thần giáo.
Bỏ không làm giáo chủ của Ma giáo, lại làm Phó giáo chủ Lạc Hoa thần giáo này, Hoắc Nguyên Chân có chút không hiểu hành động của Diệp Du Ly.
Diệp Du Ly báo tên của mình xong, đột nhiên ý thức được tựa hồ mình không có vốn liếng cuồng vọng ở trước mặt hòa thượng này. Người ta cũng đã là Tiên Thiền viên mãn, mình vẫn chỉ là một cao thủ chuẩn viên mãn, vướng ở chỗ này đã vài thập niên, có cái gì ngông cuồng được.
Trong lòng của hắn còn có hơi không hiểu, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu ngươi là Tiên Thiên viên mãn, vậy lão phu tuyệt không phải là đối thủ của người mới đúng, vì sao công lực của ngươi tựa hồ còn không bằng lão phu chứ?
Thấy Diệp Du Ly triệt để cho mình là viên mãn, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cứ giả bộ đến cùng, trầm ngâm một chút:
- Chuyện này nói rất dài dòng, bần tăng cũng sẽ không nói tỉ mỉ, bần tăng chỉ có thể nói cho ngươi biết, công lực của ta đang dần dần khôi phục...
- A! Đã bị thương!
Diệp Du Ly cướp lời nói, không cần Hoắc Nguyên Chân giải thích nhiều, tự mình đã tìm một lối thoát cho mình.
Sau đó Diệp Du Ly xoay chuyển con người, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu là Tiên Thiên viên mãn bị thương, thực lực vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn, như vậy nếu lão phu đánh bại người, có lẽ sẽ có tăng lên rất lớn đối với tâm cảnh của lão phu, giúp ta từ nay về sau đột phá bình cảnh, cũng không còn bị ước thúc. Nhất Giới ôi Nhất Giới, coi như tên viên mãn người xui xẻo.
Hắn nói xong những lời này, bước chân chậm rãi về phía trước một bước. Sau khi biết Hoắc Nguyên Chân là Tiên Thiên viên mãn, trong lòng của hắn có hàng phấn, cũng có một chút khẩn trương.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân lại chậm rãi nhắm mắt, một lát sau mới lại lần nữa mở ra.
Hai mắt mở ra, ở trong bóng tối phát ra hai đạo thần quang sáng chói, Diệp Du Ly nhìn thấy trong lòng cả kinh.
Quả nhiên! Quả nhiên là uy thế của Tiên Thiên viên mãn mới có, ánh mắt này mình đã từng thấy.
Thần quang trong mắt Hoắc Nguyên Chân chợt lóe rồi biến mất, khó nén nỗi vui mừng như điện trong lòng, nhìn Diệp Du Ly nói:
- Diệp Du Ly, mặc dù công lực của bần tăng còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng cũng không phải là người có thể chống lại, hơn nữa bần tăng cũng không muốn hạ sát thủ đối với người, theo ta thấy, chiến đấu hôm nay đến đây nên kết thúc.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói hôm nay không đánh, Diệp Du Ly trái lại bất chấp.
Hiếm khi đụng phải một Tiên Thiên viên mãn bị thương, làm sao có thể nói không đánh là không đánh, hơn nữa Diệp Du Ly còn có lý do của bản thân hắn.
- Nhất Giới, chiến đấu hôm nay nhất định phải tiến hành tiếp tục, không những là bởi vì ta phải đột phá, mà còn vì danh dự của lão phu.
- Vì danh dự?
Hoắc Nguyên Chân có hơi không hiểu lời của Diệp Du Ly, cái này và danh dự của người có quan hệ gì?
Diệp Du Ly nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói lão phu là tay sai của Lý Thanh Hoa, hôm nay lão phu sẽ vì những lời này đòi lại lẽ phải. Lão phu biết, giang hồ có tồn tại chút hiểu lầm đối với lão phu, ngươi cũng là một người trong số đó, ta bỏ qua vị trí giáo chủ Ma giáo, tuyệt đối không phải là vì làm chó săn gì.
Vừa nói chuyện, Diệp Du Ly lại ra vẻ đỏ mặt tía tai, rất là kích động.
Hoắc Nguyên Chân giải thích một câu:
- Bần tăng chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi.
- Không cần giải thích!
Diệp Du Ly thô bạo quát một tiếng, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ngươi đã sỉ nhục nhân cách của ta, cho dù ngươi là Tiên Thiên viên mãn, hôm nay lão phu cũng phải đánh một trận cùng ngươi!
Sau khi nói xong, Diệp Du Ly bất chấp hết thảy, thân thể chợt nhảy một cái, Đạn Chỉ Thần Thông mở đường, nhanh chóng áp sát Hoắc Nguyên Chân công tới.
Biết đối phương là Tiên Thiên viên mãn, Diệp Du Ly bỏ qua đấu pháp ban đầu, quyết tâm cùng đối thủ chính diện quyết một trận cao thấp, phân thắng bại, như vậy mới có thể trợ giúp lớn nhất cho hắn nâng cao tâm cảnh.
Song lần này, Hoắc Nguyên Chân không hề sợ hãi Diệp Du Ly.
Vừa rồi lúc quay thưởng xem thử tình huống lần đánh bạc cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân phát hiện, đánh bạc cuối cùng quả nhiên đã thành công.
Hơn nữa phần thưởng đánh bạc được, lại thật sự là dấu hỏi thần bí kia.
Thừa dịp thời gian Diệp Du Ly nói chuyện với mình, Hoắc Nguyên Chân đã lựa chọn nhận lấy phần thưởng.
Phật quang tầng thứ ba trực tiếp học được, Sa La Song Thụ Viên trực tiếp học được, Thiên Nhãn Bí Thuật trực tiếp học được.
Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, Hoắc Nguyên Chân tạm thời không có nhận lấy, còn cất giữ ở bên trong Hệ Thống.
Mà dấu hỏi thần bí như vậy, quả nhiên là cho Hoắc Nguyên Chân một bất ngờ mừng rỡ rất lớn.
Phần thưởng rất đơn giản, chỉ có một chữ thập ngoặc của nhà Phật.
Chữ thập ngoặc đồng âm cùng chữ Vạn, lúc ban đầu chỉ là một ký hiệu của nhà Phật, sau đó dần dần trở thành một loại thần thông Phật môn.
Hoắc Nguyên Chân đã từng thấy qua uy lực của chữ Vạn này trong tác phẩm điện ảnh và truyền hình của đời trước.
Dựa theo những tiêu chuẩn của tác phẩm điện ảnh và truyền hình kia, chữ Vạn này có thể hàng yêu phục ma, trấn áp những yêu tà. Thường thường chữ Vạn này vừa ra, lão yêu trăm năm, lão quái ngàn năm gì đó đều bị chém đầu đền tội.
Không ngờ vật này lại xuất hiện trong Hệ Thống Phương Trượng, hơn nữa còn thật sự bị Hoắc Nguyên Chân quay trúng.
Hoắc Nguyên Chân vội vã nhìn một chút thuyết minh về chữ Vạn này.
Hệ Thống nói rõ, chữ Vạn cần nội lực hùng mạnh thúc giục, tạo thành nội lực thực chất hóa. Trong chữ này tự động ẩn chứa đặc tính nội công của chủ nhân, đồng thời lấy uy lực gấp đôi nội lực tạo thành công kích.
Nói cách khác, Hoắc Nguyên Chân trước mắt phát ra chữ Vạn này, chính là lợi dụng nội lực của bản thân tạo thành một chữ thực thể, sau đó nhắm về phía đối thủ đè tới, uy lực có thể đạt tới gấp đôi một đòn mạnh nhất mà hiện tại hắn có thể phát ra.
Nội lực của Hoắc Nguyên Chân hiện nay tiếp cận với một cao thủ chuẩn viên mãn, nếu như phát ra chữ Vạn này công kích, như vậy uy lực sẽ lại gia tăng gấp bội, hoàn toàn áp chế chuẩn viên mãn, thậm chí tiếp cận với một đòn mạnh nhất của một Tiên Thiên viên mãn.
Thuộc tính gấp bội này coi như là vô cùng biến thái, bởi vì nội lực của Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ tăng lên.
Hoắc Nguyên Chân ước đoán, một khi ba hạng mục nội lực của mình đều đạt được Tiên Thiên hậu kỳ, như vậy uy lực của chữ Vạn này có thể địch nổi cùng Tiên Thiên viên mãn. Một khi ba hạng mục nội công của mình đều đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, như vậy thậm chí áp chế cả cao thủ viên mãn.
Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của hắn, vẫn cần thực tiễn để chứng minh.
Sau khi kết thúc quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân cũng đã tự động học được chữ Vạn có thể xưng là thần thông này, nhìn thấy hiện tại Diệp Du Ly vọt tới, Hoắc Nguyên Chân quyết định sẽ dùng chiêu này để đối phó hắn.
Thủ đoạn khác của hắn đối với cao thủ trình độ Diệp Du Ly đã không có tác dụng nhiều.
Nếu giả mạo Tiên Thiên viên mãn, chung quy phải bộc lộ những thứ không giống với người khác mới được.
"Diệp Du Ly, nếu người cố ý muốn chiến đấu cùng ta, như vậy cũng không nên trách bần tăng đánh ngã ngươi hấp thụ nội lực, không có thương lượng."
Một cao thủ tuyệt đỉnh chuẩn viên mãn đủ để Bắc Minh Thần Công của mình đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, thậm chí sẽ tiếp cận đến hậu kỳ.
Hoắc Nguyên Chân quyết định chủ ý, hai tay vừa hợp lại phân, kéo ra khoảng cách rộng hơn một thước, giữa hai bàn tay, một chữ Vạn màu vàng đang ngưng tụ bay nhanh.
Chỉ là lần đầu tiên sử dụng môn thần thông này, Hoắc Nguyên Chân cảm giác được nội lực trong cơ thể đang trôi đi nhanh chóng, giống như vỡ đê sông lớn, điên cuồng tụ tập về phía chữ Vạn trong tay.
- Hay thật! Lại tiêu hao nội lực như vậy! Phóng xuất một chữ này ra ngoài, còn muốn phóng chữ thứ hai sợ là khó khăn.
Nội lực của Hoắc Nguyên Chân hiện tại ước chừng cũng không thể liên tục phóng hai chữ Vạn.
Diệp Du Ly đang vọt tới trước, đột nhiên thấy dị tượng trong lòng bàn tay của hòa thượng này, lập tức liền có chút do dự.
Cái này suy đoán chính là kỹ thuật chiến đấu của Tiên Thiên viên mãn, mình có thể chống lại sao?
Hắn do dự, Hoắc Nguyên Chân lại không có ý định hạ thủ lưu tình, quyết định muốn dùng một chiêu này quật ngã hắn.
Chữ Vạn từ trong tay của Hoắc Nguyên Chân bay ra ngoài, đón gió hóa lớn, trong nháy mắt đã biến thành một chữ lớn lấp lánh kim quang chu vi cỡ một trượng.
Chữ này vừa xuất hiện lập tức xua tan bóng tối xung quanh, dường như bão cát kia cũng không thể đến gần.
Không những có ánh sáng màu vàng mà còn có ánh sáng màu xanh, đó là đặc tính Tam Phân Âm Dương Khí của Hoắc Nguyên Chân, mang theo trận trận tiếng nổ, trực tiếp bay ra ép tới Diệp Du Ly.
Hoắc Nguyên Chân miệng nói:
- Diệp Du Ly, nếu người cố ý muốn đánh, cũng không nên trách bần tăng!
Diệp Du Ly thấy một chữ lớn màu vàng ép tới trước mặt, luồng khí tức nội lực hùng mạnh kia khiến hắn vừa rồi còn lòng tin nhiệt tình gấp trăm lần trong nháy mắt rơi xuống điểm đóng băng.
Hắn muốn chiến đấu, nhưng đó là xây dựng trên cơ sở hắn có hy vọng thắng.
Một chiêu của hòa thượng này phát ra, rõ ràng chiêu số không thuộc về Tiên Thiên hậu kỳ có thể sử dụng, làm sao Diệp Du Ly có thể ngăn cản.
Hú lên quái dị, dưới chân Diệp Du Ly vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ, thân thể nhanh chóng rút lui. Hắn thấy loại công kích này có uy lực cực lớn, tránh né hẳn cũng là không khó.
Thế nhưng sau đó hắn liền thất vọng, tốc độ của chữ Vạn này lại nhanh hơn Diệp Du Ly, vọt mạnh đến như bay, cơ hồ là trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu của hắn, đè ép xuống thật mạnh.
- Không tốt! Cứu mạng!
Mắt thấy uy lực của chữ này quá lớn, Diệp Du Ly cũng không dám kiên trì nữa, thúc giục nội lực toàn thân, sử xuất hết thảy sức lực bình sinh, song chưởng nâng trời đánh tới chữ này, đồng thời trong miệng còn hô to cứu mạng.
Một chưởng toàn lực của hắn cũng không thể mang đến ảnh hưởng cho chữ này bao nhiêu, hai luồng nội lực trùng điệp cùng nhau đánh tới, chữ Vạn chỉ là hơi dừng lại một chút, ánh sáng ảm đạm một chút, nhưng vẫn ép xuống.
Mà thân thể của Diệp Du Ly lại bị luồng nội lực này chấn ngã ngửa ra, trợn mắt há mồm nhìn chữ này lăng không đè xuống.
Bây giờ hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào mặt cát phía dưới đủ mềm, để mình có thể lún xuống cát, không đến nỗi bị chữ khổng lồ biến thái này ép thành bánh thịt.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng áp sát, đoán chừng Diệp Du Ly sẽ bị thương, nhưng có chết hay không cũng không bảo đảm. Nếu như hắn không chết, như vậy mình sẽ nhân cơ hội hấp thu nội lực của hắn, thực lực của chuẩn viên mãn cũng không thể lãng phí.
Vừa lúc đó, đột nhiên nơi xa xuất hiện một chưởng lăng không đánh tới.
Nội lực tràn lên, mục tiêu của một chương này chính là chữ Vạn màu vàng của Hoắc Nguyên Chân.
Chỉ là một chiêu Phách Không Chưởng, nhưng chẳng những một chưởng này mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, mắt thấy chữ Vạn sắp sửa đánh trúng thần Diệp Du Ly, một chưởng kia đánh đã trúng chữ Vạn của Hoắc Nguyên Chân.
Giống như sấm dậy đất bằng, sau khi phát ra một tiếng nổ kinh thiên, nội lực tràn lên giống như đạn đạo rơi xuống đất, mang theo một luồng sóng xung kích mắt thường có thể thấy được, toát ra một đám mây hình nấm nhỏ bay lên không.
Cát vàng xung quanh bị nội lực thúc đẩy đùn ra bốn phía, tạo thành một hố sâu đường kính lớn chừng mười lăm thước.
Mà Diệp Du Ly dưới xung kích của hai luồng nội lực này cũng bị chấn động đầu váng mắt hoa, khóe miệng tràn đầy máu, nằm trong hố sâu dang rộng tứ chi.
Hắn biết cuối cùng mình đã an toàn, người nên xuất thủ rốt cục đã xuất thủ, vào thời khắc mấu chốt cứu mình một mạng.
Thật ra thì Diệp Du Ly trong lòng cũng có một chút oán trách. Nếu hòa thượng này là Tiên Thiên viên mãn, tại sao còn muốn mình xuất thủ. Đây không phải là làm cho mình khó xử sao?
Nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể tranh thủ thời gian điều dưỡng nghỉ ngơi, chiến đấu kế tiếp hẳn đã không cần tới mình.
Đối với một chưởng bay tới này, Hoắc Nguyên Chân cũng không phải quá bất ngờ. Nếu như không có một chưởng này, như vậy mới là kỳ quái.
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân dừng lại ở một cồn cát cách đó gần trăm thước.
Thiên Nhãn Bí Thuật của hắn hiện nay nhiều nhất có thể thấy thứ trong trăm thước. Cồn cát này vừa đúng ở trong phạm vi tầm mắt của Hoắc Nguyên Chân.
Nơi cồn cát đó, nữ tử xinh đẹp kia chậm rãi để xuống một tay, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa, nhìn chăm chú vào mặt Hoắc Nguyên Chân.
Ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân đối thẳng cùng nàng, rốt cục mở miệng nói một câu:
- Rốt cục cô nương vẫn không nhịn được sao?
Nữ tử không có trực tiếp hồi đáp lời của Hoắc Nguyên Chân, mà là thấp giọng nói:
- Diệp Du Ly không thể chết được.
Hoắc Nguyên Chân dùng chính là Phạm âm, có thể trực tiếp đưa đến trong tai của nữ tử, mà nữ tử cũng là dùng Thiên Lý Truyền Âm, cứ như vậy, Hoắc Nguyên Chân có Thiên Nhĩ Bí Thuật hay không cũng không sao cả, hai người có thể trao đổi như nhau.
Nữ tử không có nói ra thân phận của nàng, Hoắc Nguyên Chân cũng không có hỏi. Hắn biết rất nhiều vấn đề hiểu rõ trong lòng là được rồi, nếu như nói ra trái lại không ổn.
Lúc này Diệp Du Ly từ dưới đất bò dậy, không dám đi tìm Hoắc Nguyên Chân rầy, mà là nhanh chóng chạy tới bên cạnh nữ tử kia, nhìn nàng nói:
- Tên Nhất Giới này là địch nhân, tại sao nàng không tự tay diệt trừ hắn?
Nữ tử cúi đầu, không thấy rõ nét mặt biểu lộ, chỉ là thấp giọng nói một câu:
- Ta làm việc tự có chừng mực, không cần người can thiệp, ngươi nên đi mau.
Diệp Du Ly cắn cắn đôi môi có chút không cam lòng, muốn nói cái gì cuối cùng không nói ra, quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, rốt cục xoay người rời đi.
Diệp Du Ly đi rồi, bây giờ trong sa mạc đen ngòm chỉ còn lại hai người Hoắc Nguyên Chân cùng nữ tử này.
Thị nữ Tiểu Miêu của nàng cũng không biết đã làm gì, song Hoắc Nguyên Chân biết, nhất định sẽ không có chuyện gì, tựa hồ nữ tử trước mắt đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.
← Ch. 517 | Ch. 519 → |