← Ch.530 | Ch.532 → |
Mới vừa rồi bởi vì Hoắc Nguyên Chân ngắn trở tầm mắt của hắn, hắn cũng không nhìn thấy cảnh Lý Thanh Hoa muốn tự sát, cho nên hắn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình.
Lý Thanh Hoa đến tay rồi, mình sẽ cho người phế bỏ võ công của nàng, từ này về sau nữ nhân này không còn võ công, hoàn toàn trở thành hậu cung của mình rồi.
Mã Đạo Viễn đang ảo tưởng, hạ thân bành trướng càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt của hắn hơi híp lại, muốn nhìn thử xem Lý Thanh Hoa còn có thể kiên trì bao lâu.
Thế nhưng hắn còn chưa nhìn thấy Lý Thanh Hoa như thế nào, đã nhìn thấy một binh sĩ đột nhiên bay ngược trở lại, nặng nề nện lên trên bàn ở trước mắt mình.
Rượu bắn tung tóe, chén bát ngả nghiêng, cái bàn kêu "rắc rắc" một tiếng bị đập thành hai nửa.
Ý chí có chút loạn của Mã Đạo Viễn cùng bị biến cố đột ngột này dọa cho sợ hết hồn, đột nhiên cả kinh:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Lưu một mực ở bên cạnh Mã Đạo Viễn lúc này đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị:
- Hộ giá, hộ giá.
Lúc này Mã Đạo Viễn mới nhìn thấy, phía dưới không ngờ đã động thủ rồi, hơn nữa tình huống cũng không phải giống như mình tưởng tượng, ngược lại là đã xoay chuyển.
Người thanh niên kia đang đại phát thần uy, tung hoành ngang dọc ở trong đám quân binh thủ hạ của mình.
Mặc dù đã mất đi nội lực, thế nhưng người này lại lộ vẻ kiêu dũng vô cùng, mỗi một lần xuất quyền xuất cước phân lượng đều rất nặng, một quyền đánh ra sẽ có một tên quân binh hộc máu bay ngược, giống như một bao cát rách bị ném ra ngoài.
Hắn đá ra một cước, thường thường sẽ khiến cho một mảnh quan binh ngã xuống đất, không có bất cứ người này có thể ngăn cản một đòn tiện tay của hắn.
Đao thương của những binh sĩ kia công kích ở trên người hắn, dường như chỉ có thể làm rách y phục của hắn, giống như không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho hắn.
Chuyện gì vậy, không phải hắn đã mất đi nội lực rồi sao?
Binh lính bên cạnh nhìn thấy địch nhân dũng mãnh vô cùng, lập tức loạn thành một đoàn xúm lại ở bên cạnh Mã Đạo Viễn, phòng ngừa bị người trẻ tuổi phía dưới kia đánh tới.
- Bệ hạ, quyền pháp ngoại gia của người này cực kỳ cương mãnh, hơn nữa dường như có công phu ngoại gia hoành luyện trên người, khí lực cũng đặc biệt lớn, người của chúng ta dường như...
Giang Lưu vẫn hiểu được một ít công phu, rất nhanh đã nhìn ra đầu mối.
Tình huống phía dưới quả nhiên như vậy, mặc dù phàm là thứ cần nội lực chống đỡ hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng không thể dùng tới, thậm chí bao gồm những thứ có lực sát thương như ảo cảnh, Phạn âm, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn vô cùng dũng mãnh.
Quyền cước như bay, hơn nữa căn bản không tránh né đao thương của đối phương, một thân công phu phòng ngự của hắn lúc này đã phát huy đến cực hạn. Những binh sĩ không có nội lực này cũng không có cả tư cách làm tổn thương mình, việc duy nhất hắn cần làm chính là lợi dụng lực lượng hùng mạnh của Long Tượng Bát Nhã Công tận tình công kích địch nhân.
Thiếu Lâm La Hán Quyền, bộ quyền pháp cơ bản này của Thiếu Lâm trong tay của Hoắc Nguyên Chân thi triển ra mạnh mẽ uy phong, mỗi một quyền mang theo uy lực hùng mạnh.
Đao của một binh lính bổ xuống, Hoắc Nguyên Chân cũng không tránh, mặc cho đao của người này chém vào đầu của mình, đồng thời hắn cũng đánh một quyền trúng bụng của người này.
Đao bị gãy, tên binh lính này cũng hộc máu bay ra ngoài, còn đập ngã hai đồng bạn ở sau người.
Phía sau hai thanh thương gỗ dài đâm trúng sống lưng của Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân xoay tay chụp một cái, hai thanh thương gỗ đã bị hắn đoạt lấy, quét ngang một vòng, thương gỗ đánh ngã bốn năm người phía sau.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân không cần sử dụng bao nhiêu khí lực, mỗi một đòn của hắn đều không có giết chết địch nhân, nhưng cũng tuyệt đối không để cho địch nhân có năng lực chiến đấu nữa.
Mấy chục người mà thôi, Hoắc Nguyên Chân xử lý bọn họ cũng chỉ trong thời gian không đến một hai phút.
Thấy quân binh phía dưới không kiên trì nổi, Mã Đạo Viễn tức giận nói với người bên cạnh:
- Không cần bảo vệ trẫm, tiến lên hết cho ta, bất kể thế nào cũng phải bắt người này lại, ta cũng không tin một mình hắn có thể đối phó được mấy người.
Dưới mệnh lệnh điên cuồng của Mã Đạo Viễn, vô số binh lính giống như thủy triều lao về phía Hoắc Nguyên Chân.
Trong khoảnh khắc, Hoắc Nguyên Chân đã bị bao phủ trong biển người.
Người bên ngoài vòng không nhìn thấy người bên trong vòng, bọn họ chỉ biết dựa theo mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ, điên cuồng ép lên hết đợt này tới đợt khác.
Có người ở bên ngoài không vào được bên trong, bèn dứt khoát nhảy lên, dùng sức nặng của thân thể nhào về phía Hoắc Nguyên Chân. Bọn họ tin tưởng, cho dù đối phương là kim cương ở trước mặt của đám đông này cũng tuyệt đối không có khả năng chống cự.
Mà lúc này quả thật Hoắc Nguyên Chân cũng khó có thể thoát thân, dù sao đi nữa xung quanh khắp nơi đều là người, sau khi mình nhanh chóng đánh ngã năm sáu người ngay cả xuất thủ cũng đã có chút khó khăn.
Đao thương công kích không làm gì được mình, những người này có ý đồ dựa vào sức trâu bò (man lực).
- Hừ, vậy thì tới đi, để xem lực lượng của các ngươi có thể làm cho ta khuất phục hay không?
Hai cánh tay của Hoắc Nguyên Chân hoành trước ngực, dù sao cũng không tiện xuất quyền xuất cước, vậy thì xem chiêu số bần tăng ngày thường không dùng tới thử xem.
Lúc trước Hoắc Nguyên Chân đã quay trúng được một môn võ học cơ sở, gọi là Bá Vương Trửu, giờ phút này vừa hay đã phát huy tác dụng. Hai cánh tay của hắn để ngang trước ngực, lộ ra hai khuỷu tay, bắt đầu xoay tít thật nhanh.
Lần này những binh lính kia xui xẻo rồi, không thể chống cự được cùi chỏ cứng như sắt của Hoắc Nguyên Chân và man lực hùng mạnh của Long Tượng Bát Nhã Công, đánh trúng chính là trọng thương, khôi giáp trên người căn bản không mang lại cho bọn họ bất kỳ bảo vệ nào. Trước mặt cùi chỏ cứng như sắt của Hoắc Nguyên Chân, bọn chúng trở nên yếu ớt giống như giấy hồ, dễ dàng bị đánh tan tác, ào ào hộc máu ngã xuống đất.
Mà vô số người nhảy lên kia bằng vào sức nặng cũng không thể ép cho Hoắc Nguyên Chân khom lưng được.
Từng cùi chỏ đánh ra, binh sĩ bên cạnh từng người từng người ngã xuống, giống như cắt lúa.
Bởi vì mật độ nhân số quá dày, vừa hay thuận tiện cho Hoắc Nguyên Chân đả kích. Hắn căn bản không cần phải đi tìm kiếm địch nhân, tùy tiện đánh ra một cùi chỏ là có thể đánh ngã một người, chỉ cần bảo trì xuất thủ tốc độ cao là được rồi.
Trong chốc lát bên cạnh Hoắc Nguyên Chân lại lần lượt đánh ngã bốn năm mươi người.
Những binh lính kia giờ khắc này cuối cùng cũng đã ý thức được, người trước mắt là một kẻ điên đánh không ngã cũng giết không chết, lực lượng có thể xưng là vô địch kia đã trở thành cơn ác mộng của mỗi một binh lính.
Những binh lính dũng mãnh này cũng đã rút lui, bọn họ không muốn chiến đấu với loại người căn bản không cách nào chống cự này. Người này toàn thân trên dưới đao thương bất nhập, không có một điểm sơ hở, mặc cho bọn họ cố gắng thế nào cũng không thể làm tổn thương hắn một chút.
Thậm chí có binh lính đặc biệt lựa chọn bộ vị dễ bị thương để hạ thủ, một người trong đó còn dùng thương gỗ dài đâm trúng hạ thân của Hoắc Nguyên Chân, kết quả đổi lại thương gỗ gãy, sau đó binh lính kia lập tức té xíu, cũng không biết là sợ hãi hay là giả bộ.
Mà lúc này, cuối cùng Mã Đạo Viễn ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm lớn.
Từ khi bắt đầu hắn đã cho rằng cục diện tuyệt đối nằm trong sự khống chế của mình, người giang hồ đã mất đi nội lực thậm chí còn không bằng cả binh sĩ bình thường.
Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến người này vũ dũng như vậy, thật sự có thể không dựa vào nội lực đã đánh bại vô số binh lính.
- Hộ giá, hộ giá.
Vừa mới bắt đầu Mã Đạo Viễn còn không cần hộ giá, giờ phút này cũng hoảng sợ kêu lên.
Những binh lính bị Hoắc Nguyên Chân đánh sợ hãi kia cuối cùng đã được giải thoát, trở lại giống như thủy triều, tầng trong tầng ngoài bảo vệ Mã Đạo Viễn ở bên trong.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Mã Đạo Viễn được đám người bảo vệ, cười lạnh một tiếng:
- Mã Đạo Viễn, người cho rằng như vậy là an toàn sao?
- Ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì. Nhanh giao giải dược của xuân dược kia ra đây, nếu không những người này cũng không bảo vệ được tính mệnh của ngươi.
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng dọa cho Mã Đạo Viễn sợ run.
- Loại xuân dược này không có giải được, chỉ cần xuân phong một lần là có thể tự động giải trừ, cho nên... cho nên không cần giải dược.
- Hừ, ta không tin, xem ra không đánh cho tới khi ngươi phục, ngươi sẽ không chịu giao ra.
Song quyền của Hoắc Nguyên Chân nắm chặt, khớp xương bộc phát ra một tràng tiếng kêu răng rắc. Hắn biết biện pháp giải quyết của xuân dược này, thế nhưng mấu chốt của vấn đề là hiện tại hắn có lòng nhưng vô lực, biện pháp này hắn không thể dùng được.
Thân thể nhảy về phía trước, song quyền của Hoắc Nguyên Chân cùng xuất, đánh cho một hàng binh lính thủ vệ ở trước người Mã Đạo Viễn ngã xuống đất không dậy nổi.
Hắn chính là muốn dùng lực lượng cực độ hùng mạnh này đánh cho tan tác thủ hạ của Mã Đạo Viễn, bức bách hắn giao giải được ra.
Mã Đạo Viễn mắt thấy thủ hạ không thể chống cự, kêu lên một tiếng quái dị, đứng dậy muốn chạy.
Thế nhưng trong nháy mắt hắn đứng dậy, chỗ hạ thân kia mạnh mẽ đụng phải nửa chiếc bàn trước mặt, thậm chí phát ra một tiếng kêu.
Mã Đạo Viễn hét lên một tiếng đau đớn liền ngã xuống, va chạm này chính là không nhẹ.
Xuân dược chưa có tác dụng, ngược lại tự ăn quả đắng, cũng không biết đây có tính là một loại phương thức giải trừ xuân dược hay không.
Hoắc Nguyên Chân đang định tung người qua bắt Mã Đạo Viễn lại, đột nhiên Lý Thanh Hoa kêu lên một tiếng làm cho lòng người chấn động:
- Nguyên Chân, ngươi mau tới đây.
Nghe được thanh âm của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân có cảm giác không ổn, mặc dù đã hoàn thành ước định, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn nữ nhân này bởi vì chuyện này mà chết đi hoặc gặp chuyện không may, nếu đã lựa chọn cứu nàng, vậy sẽ phải cứu được.
Dù sao hôm nay nơi này bốn cửa phòng bế, Mã Đạo Viễn tạm thời cũng không chạy được, Hoắc Nguyên Chân liền vội vàng trở lại bên cạnh Lý Thanh Hoa, hỏi nàng:
- Nàng thế nào rồi? Còn có thể kiên trì không?
Thậm chí Lý Thanh Hoa cũng không dám nhắm mắt, chỉ có thể chật vật mở miệng nói:
- Ngươi không nên giết Mã Đạo Viễn, người này tuyệt đối không thể chết được, hắn còn có tác dụng.
- Thế nhưng hiện tại...
- Ngươi mau mang ta rời khỏi nơi này, trở về Lạc Hoa thần giáo đi, ta không muốn ở chỗ này, phải nhanh.
Mắt thấy Lý Thanh Hoa đã là quanh thân lửa nóng, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn xé rách quần áo, Hoắc Nguyên Chân ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, quả thật không thể trì hoãn ở nơi này nữa.
Một tay vòng qua vòng eo mềm mại của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân dễ dàng bế nàng lên, sau đó nhanh chóng đi tới trước cửa sắt của cung điện dưới lòng đất, dùng sức kéo dây cáp.
Cửa sắt vốn cần hơn mười binh lính hợp lực mới có thể kéo động, bị một mình Hoắc Nguyên Chân dễ dàng kéo lên.
Người ở bên trong đại sảnh trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Nguyên Chân mang theo Lý Thanh Hoa biến mất ở ngoài cửa.
Nội lực bị giam cầm không thi triển được công phu gì, mọi người ở đây đều giống như vậy. Hoắc Nguyên Chân có Long Tượng Bát Nhã Công tầng thứ mười ba gần như là trạng thái vô địch, quét ngang quân đội của Mã Đạo Viễn.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân rời khỏi hoàng cung Đại Hạ, lập tức công Lý Thanh Hoa lên chạy về phía Lạc Hoa thần giáo.
Trạng thái của Lý Thanh Hoa sau lưng so với quân đội của Mã Đạo Viễn còn khó đối phó hơn nhiều, Hoắc Nguyên Chân rất rõ ràng điểm này.
Nếu loại xuân dược kia đã có thể mang ra đối phó Tiên Thiên viên mãn, trình độ lợi hại khẳng định là không thể nghi ngờ, Lý Thanh Hoa có thể kiên trì lâu như vậy đã là biểu hiện của ý chí cực kỳ hùng mạnh rồi.
Đối phó những quân binh kia có thể buông tay mà làm, thế nhưng Lý Thanh Hoa lại không thể buông tay không quản.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân không phải không nghĩ tới trạng thái xấu hổ trước mắt, loại xuân dược này là phải làm chuyện đó mới có thể hóa giải. Nhưng vấn đề là Hoắc Nguyên Chân là hòa thượng, hơn nữa có Đồng Tử Công trên người, làm sao cũng không thể phát sinh quan hệ với Lý Thanh Hoa.
Thế nhưng nếu tùy tiện tìm một người cho Lý Thanh Hoa, đó cũng là điều Hoắc Nguyên Chân không muốn nhìn thấy, đây cũng là không có trách nhiệm đối với Lý Thanh Hoa.
Vừa chạy về phía Lạc Hoa thần giáo, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa của mỹ nhân sau lưng.
Lúc mới đầu còn là Hoắc Nguyên Chân cõng nàng, thế nhưng vừa vận động chạy đi, bộ ngực mềm mại của Lý Thanh Hoa dán thật chặt vào lưng của Hoắc Nguyên Chân, thân thể của hai người vừa ma sát Lý Thanh Hoa lập tức phát ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn.
- Nóng.
Nếu không phải Hoắc Nguyên Chân mấy năm nay luyện định lực không tệ, thì một tiếng rên rỉ này đã có thể làm cho hắn mất hồn.
Theo một tiếng rên rỉ phát ra, Lý Thanh Hoa không an phận vặn vẹo ở trên lưng của Hoắc Nguyên Chân, hai tay cũng đưa tới trước ngực của Hoắc Nguyên Chân, bắt đầu vuốt ve cơ ngực nở nang của hắn.
Hoắc Nguyên Chân thấy tình huống không tốt, dù sao nơi này cũng là ở bên ngoài, tuyệt đối không thể để cho Lý Thanh Hoa xấu mặt, cũng không để ý kinh thế hãi tục, thi triển Trường Hồng Quán Nhật, thân thể nhảy một cái xa năm mươi trượng, mấy lần lên xuống đã đi tới trong tổng đàn của Lạc Hoa thần giáo.
Về phần những nữ đệ tử giữ cửa kia lại không có phát hiện hòa thượng xẹt qua trên không.
Tiến vào trong Lạc Hoa thần giáo, chân vừa mới chạm đất, động tác của Lý Thanh Hoa đã trở thành lớn hơn.
Cánh tay nhỏ nhắn còn rất có khí lực, hai tay dùng sức, không ngờ xé một cái đã xé rách y phục trước ngực của Hoắc Nguyên Chân.
Thân thể mềm mại nóng bỏng gắt gao cuốn lấy thân thể của hắn. Thân thể của Lý Thanh Hoa giống như một ngọn lửa, dường như muốn dung nhập cả người vào trong thân thể của Hoắc Nguyên Chân..
← Ch. 530 | Ch. 532 → |