← Ch.597 | Ch.599 → |
Trong nháy mắt kiếm quang lượn quanh, khiến cho người ta hoa mắt, kình phong bốn phía khiến cho Mạnh Kỷ Thiên không thể nào tới gần, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây lão vào trong.
Mới ban đầu Mạnh Kỷ Thiên có hơi sơ ý, không nghĩ tới năm ni cô này tạo thành Ngũ Hành Kiếm Trận uy lực cương mãnh như vậy, trong lúc nhất thời chuẩn viên mãn như lão cũng phải rơi xuống hạ phong.
Hứa Tiêm Tiêm chính là Kim trong Ngũ Hành, Đoạn Thiên thần kiếm không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó. Mạnh Kỷ Thiên không dám đón đỡ kiếm nào, chỉ có thể không ngừng lách người né tránh.
Lão không thể rảnh tay phản kích, còn có bốn ni cô bên cạnh công lực không kém kiềm chế. Lão chật vật nhún nhảy tránh né, khiến cho đệ tử Cái Bang xung quanh phải kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mạnh Kỷ Thiên vừa bị Hứa Tiêm Tiêm chế ngự, lập tức Tuệ Cương phấn chấn tinh thần.
Không tiện gia nhập vào trận chiến bên này, kiếm khí của năm ni cô quá sắc bén, đường đột gia nhập sợ rằng dễ dàng ngộ thương. Tuệ Cương là một thân công phu hoành luyện, đối phó bảo kiếm có lẽ nắm chắc không lớn, nhưng đối phó Đả Cẩu Bổng của những đệ tử Cái Bang kia là dư sức có thừa. Cho nên vừa thấy Mạnh Kỷ Thiên không phân thân ra được, y lập tức xông ra ngoài, quyền đám cước đá liên tục đánh ngã bảy tám đệ tử Cái Bang, những người đó mới phục hồi tinh thần lại.
Tất cả đều nhìn ra trận chiến bên kia không thể nhúng tay trợ giúp, bèn ùa lên một lượt, vô số gậy xuất ra nhằm vào Tuệ Cương.
Tuệ Cương quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Tuệ Kiếm cùng A Dục Già, bọn họ lập tức hiểu ra.
Bây giờ không đi, còn đợi khi nào!
Dù sao có thêm bọn họ cũng không nhiều, ở lại chỗ này là gánh nặng, Tuệ Kiếm lập tức lôi kéo A Dục Già:
- Vị sư huynh này, hãy mau theo Tuệ Kiếm rời đi, chúng ta ở lại chỗ này cũng là vô dụng!
Hứa Tiêm Tiêm trong chiến đấu còn không quên căn dặn một câu:
- Mang Lâm Di cùng đi, phương trượng các ngươi tuyệt đối không hy vọng nàng bị thương tổn!
Tuệ Kiếm biết Lâm Di, lúc trước Tuyệt Diệt mạng Lâm Di đi Thiếu Lâm, Lâm Di còn ở Thiếu Lâm một thời gian, cho nên y hoàn toàn tin tưởng lời của Hứa Tiêm Tiêm, lập tức nói với Lâm Di:
- Lâm Di cô nương, mau theo ta cùng đi, chúng ta đến bên ngoài huyện thành, đến nơi đó sẽ có viện binh!
Lâm Di cũng biết sâu cạn, lưu lại cũng không giúp được một tay, lập tức theo Tuệ Kiếm chạy ra ngoài thành.
Mạnh Kỷ Thiên vừa chật vật tránh né Ngũ Hành Kiếm Trận, vừa rống lên một tiếng:
- Không nên thả bọn họ đi, nơi này là địa bàn Thiếu Lâm, bọn họ đi rồi sẽ mang cứu binh tới!
Đệ tử Cái Bang xung quanh nghe vậy lập tức rối rít tiến lên ngăn trở.
Tuệ Cương từ trong đám người xông ra, trên người liên tục trúng mười mấy gậy vẫn tự nhiên như không có chuyện gì, liều mạng ngăn ở phía sau bọn Tuệ Kiếm cùng Lâm Di.
Tuệ Kiếm cũng phụ trách cản ở phía sau, ngăn trở thỉnh thoảng giết đệ tử Cái Bang xông tới, che chở những người này vừa đánh vừa lui.
Mạnh Kỷ Thiên vừa thấy tình huống như thế, nhất thời có chút đỏ mắt. Đả Cẩu Bổng của lão giống như bánh xe gió, xoay tít liên hồi, hoàn toàn không để ý bản thân điên cuồng công kích.
Làm sao lão cũng phải lao ra khỏi vòng vây của bọn Hứa Tiêm Tiêm, tuyệt đối không thể để cho những người này chạy trốn. Vạn nhất những con lừa trọc này đưa tới càng nhiều con lừa trọc hơn, nguy hiểm sẽ không phải là đối phương, mà là Cái Bang bọn họ!
Mạnh Kỷ Thiên liều mạng thu được thành công, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ.
Vị trí của Hứa Tiêm Tiêm trong kiếm trận là quan trọng nhất, mặc dù công lực của nàng thấp nhất, nhưng lĩnh ngộ Kiếm Điển cùng Đọan Thiên thần kiếm trong tay lại mang cho Mạnh Kỷ Thiên uy hiếp lớn nhất.
Nếu Mạnh Kỷ Thiên từ từ kiên trì quyết chiến, có lẽ Hứa Tiêm Tiêm sẽ bởi vì nội lực chưa đủ mà cuối cùng thất bại, nhưng Mạnh Kỷ Thiên không có thời gian, lão không thể không mạo hiểm đánh ra. Cho nên đến một kiếm sau cùng vô cùng sắc bén của Hứa Tiêm Tiêm, lão không có cách nào tránh né, chỉ có thể sử dụng Đả Cẩu Bổng đón đỡ.
Mặc dù Đả Cẩu Bổng dẻo dai bền bỉ, nhưng cũng không thể ngăn được thanh tuyệt thế thần binh kia chém ngay chính diện, rốt cục gãy làm hai đoạn trong tay Mạnh Kỷ Thiên.
Tín vật bang chủ Cái Bang truyền lưu nhiều năm, cứ như vậy gãy lìa.
Mặc dù Mạnh Kỷ Thiên hết sức đau lòng, nhưng ngăn trở một kiếm này đã mang lại cơ hội cho lão. Thừa dịp Đả Cẩu Bổng đã gãy, thân hình lão và Hứa Tiêm Tiêm đang lướt qua nhau, dứt khoát sử dụng đoạn gậy trong tay như phi côn, bắn ra đánh trúng lưng Hứa Tiêm Tiêm.
Hứa Tiêm Tiêm phun ra một ngụm máu tươi ngã nhào, còn Mạnh Kỷ Thiên nhân cơ hội vọt ra khỏi kiếm trận, chạy thẳng đuổi theo bọn Tuệ Chân.
Tuệ Cương cùng bọn Tuệ Kiếm chạy đi không xa lắm, đã thấy Mạnh Kỷ Thiên đuổi theo, Tuệ Cương biết không phải là đối thủ Mạnh Kỷ Thiên, cũng không thể không chủ động xông lên, hy vọng có thể chặn lại Mạnh Kỷ Thiên một hồi.
Mạnh Kỷ Thiên mất đi Đả Cẩu Bổng, ánh mắt cũng sắp phun lửa, nhưng không có cơ hội trở về đối phó bọn Hứa Tiêm Tiêm, thấy Tuệ Cương chặn đường mình, giận dữ hét lớn:
- Con lừa trọc! Dám đối nghịch cùng lão khiếu hóa, hôm nay sẽ đưa người về Tây!
Dứt lời lão dựng đứng đơn chương, sau khi mất một cánh tay, những chưởng pháp phức tạp không còn thích hợp với lão nữa. Nhưng lão nhờ vậy nhân họa đắc phúc, bởi vì tâm không tạp niệm, cho nên mới lĩnh ngộ chưởng cuối cùng trong Giáng Long Thập Bát Chưởng, cũng nhờ đó tiến vào cảnh giới chuẩn viên mãn.
Mặc dù Tuệ Cương đã biểu hiện ra sức chiến đấu rất mạnh, nhưng Mạnh Kỳ Thiên cũng có lòng tin, đối phương tuyệt đối không tiếp nổi một chưởng mạnh nhất này của mình.
- Con lừa trọc! Xem chưởng! Thần Long...
- Con rồng một mắt không làm được chuyện lớn, lão hãy nghỉ ngơi một chút đi.
Mạnh Kỷ Thiên lời còn chưa nói hết, liền bị một người nào đó vô tình cắt đứt, một chưởng lăng không tựa hồ từ trên trời bay xuống, gặp gỡ chính diện cùng một chưởng của Mạnh Kỷ Thiên.
Chưởng phong va chạm không hề hoa mỹ chút nào, Mạnh Kỷ Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo hùng mạnh vọt tới, thân hình chấn động một cái, bị đẩy lui trở về.
Trên thân thể Mạnh Kỷ Thiên không có bị tổn thương gì, nhưng áp lực trong lòng thật sự là cực lớn.
Có thể sử dụng phách không chưởng đánh mình văng ra, chẳng lẽ là Tiên Thiên viên mãn tới sao?
Nghe nói Thiếu Lâm có lão hòa thượng đã đạt đến cảnh giới viên mãn, Mạnh Kỷ Thiên thật sự hy vọng là người kia, bởi vì lão nghe thấy giọng nói mới vừa rồi, tựa hồ là...
Không riêng Mạnh Kỷ Thiên nhìn sang bên cạnh, Tuệ Kiếm, Tuệ Cương, A Dục Già, Hứa Tiêm Tiêm, Lâm Di cùng với đệ tử Thiếu Lâm, Cái Bang chung quanh, cùng với vô số người xem náo nhiệt đều đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm.
Đôi mắt đẹp Hứa Tiêm Tiêm hơi ửng hồng, đã rưng rưng ngấn lệ, đã rất lâu nàng không nghe thấy thanh âm này.
Lâm Di ở bên cạnh đỡ Hứa Tiêm Tiêm bị thương, cũng không chớp mắt nhìn lại, là hắn tới sao?
A Dục Già cùng Tuệ Cương càng kích động trong lòng, lặn lội đường xa thiên sơn vạn thủy từ Thiên Trúc đến chỗ này, chờ đợi nghe thấy chính là thanh âm này.
Trên cửa thành một cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời, rất là chói mắt, giữa ánh sáng chói chang long hành hổ bộ, bắt mắt vô cùng. Phương trượng ra sân luôn luôn phiêu dật và rung động như vậy, toàn thân phát sáng chói mắt.
Một con Kim Nhãn Điêu to lớn bay liệng một vòng, sau đó vỗ vánh bay lên cao. Phương trượng là từ trên lưng nó bay xuống, đứng trên đầu thành xuất ra một chưởng, đánh cho Mạnh Kỷ Thiên văng đi.
Sải bước vài bước trên đầu thành, Hoắc Nguyên Chân nhìn đám người phía dưới, mỉm cười lên tiếng nói:
- A Dục Già, Tuệ Cương, hai người các ngươi thấy vi sư, vì sao không lạy?
Ngửa đầu nhìn sư phụ đứng trên cửa thành thật cao, hai đầu gối A Dục Già cùng Tuệ Cương như nhũn ra, quỵ xuống đất, rối rít hành đại lễ, miệng hô to:
- Đệ tử A Dục Già, Tuệ Cương, ra mắt sư phụ!
- A Di Đà Phật! Hai người các ngươi một mạch từ Thiên Trúc tới, cực khổ nhiều rồi, đứng lên đi.
Hai người kích động đứng lên, hai mắt cay cay, cố gắng chớp chớp không để cho nước mắt chảy ra, cũng không dám nói tiếp nữa, kích động đứng sang bên khâm phục nhìn sư phụ.
Hoắc Nguyên Chân dừng ánh mắt lại trên người Lâm Di:
- Lâm Di cô nương, mấy năm không gặp, hết thảy vẫn tốt chứ?
Lâm Di ngẩng đầu, rưng rưng lệ:
- Phương trượng Đại sư, Lâm Di hết thảy đều tốt, cuộc sống ở Từ Hàng Tĩnh Trai có Hứa tỷ tỷ chiếu cố, vạn sự tốt đẹp.
- Có từng cố gắng học võ? Lâm Di gật đầu thật mạnh:
- Có, Lâm Di mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, từ sáng sớm đến hoàng hôn, hoặc là tìm hiểu Kiếm Điển, hoặc là tu luyện nội công, cho tới bây giờ chưa từng trễ nãi.
- Coi như chuyên cần, nhưng sau hoàng hôn cũng không thể trì hoãn, đối với người có thể tĩnh tọa, giấc ngủ đã không cần thiết tới mức không thể thiếu.
Hoắc Nguyên Chân chỉ dạy dỗ vài câu, nhưng giờ phút này Lâm Di có hơi đỏ mặt, lẩm bẩm nói:
- Lâm Di chưa từng... lười biếng, chỉ bất quá sau hoàng hôn, Lâm Di còn phải cầu phúc.
- A, nàng cầu phúc sao, cầu phúc cho môn phái nào vậy?
Lâm Di nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái sâu kín, cố gắng lắc mấy cái đầu, lại không cẩn thận hất văng nón ni cô xuống đất, làm xõa ra đầu đầy tóc đen.
Nàng hốt hoảng nhặt nón đội lên, cùng cũng không trả lời lời của Hoắc Nguyên Chân, nhưng khoảnh khắc phong tình vừa rồi đã khiến cho rất nhiều người phải sững sờ ngây dại.
Hoắc Nguyên Chân thấy thần sắc Lâm Di, căng thẳng trong lòng, tựa hồ nghĩ tới điều gì không có tiếp tục đặt câu hỏi, mà là ánh mắt dừng lại trên người của Hứa Tiêm Tiêm:
- Hứa cô nương, quả thật tiếp chưởng Từ Hàng Tĩnh Trai rồi!
Khóe miệng Hứa Tiêm Tiêm còn có vết máu, là do bị thương lúc nãy khi chiến đấu với Mạnh Kỳ Thiên, lúc này còn đang loạng choạng. Nhưng sau khi nghe thấy thanh âm Hoắc Nguyên Chân, nàng vẫn cố gắng đứng lên, nàng muốn kiên cường đứng, không muốn để cho hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình hiện tại.
- Đa tạ phương trượng Đại sư quan tâm, cho tới bây giờ Tiêm Tiêm chưa từng quên lời phương trượng Đại sư căn dặn, một mực cố gắng tu luyện. Hôm nay sư phụ gặp đại nạn, Tiêm Tiêm chỉ có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề chấn hưng Từ Hàng Tĩnh Trai, chẳng qua là công lực không theo kịp một phần vạn của sư phụ, thật sự thẹn với lòng mình.
- Nói như vậy sai rồi, bần tăng thấy Hứa Tiêm Tiêm chưởng môn cân quắc anh thư, không kém gì bực mày râu, hơn nữa giữa chân mày cũng không có khí sát phạt như lệnh sư. Mặc dù chưa chắc có thể thành một chưởng môn thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn như lệnh sư, nhưng chỉ cần có thời gian, giúp cho Từ Hàng Tĩnh Trai phát dương quang đại tuyệt đối không phải là lời nói suông.
- Đa tạ phương trượng khích lệ, chẳng qua là Tiêm Tiêm trẻ tuổi khí thịnh, lãnh ngộ Phật pháp không sâu, Từ Hàng Tình Trai chính là môn phái xuất thế, quả thật Tiêm Tiêm bây giờ cảm giác có lòng mà không đủ lực.
Nhìn Hứa Tiêm Tiêm mặt mũi xinh đẹp, nhìn mái tóc đầy sức sống của nàng, Hoắc Nguyên Chân chợt nhớ lại những lời hắn nói với nàng lúc trước.
Khi đó, hắn một lòng muốn cho Hứa Tiêm Tiêm tiếp quản Từ Hàng Tĩnh Trai, thành đồng minh cùng Thiếu Lâm, cũng tiện có viện thủ trên giang hồ.
Nhưng muốn thành chưởng môn Từ Hàng Tĩnh Trai, đầu tiên chính là phải xuất gia, thế phát làm ni. Giai nhân trẻ đẹp như vậy lại phải chút quả thật là một chuyện tàn nhẫn.
Mặc dù Hứa Tiêm Tiểm đáp ứng, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể nghe ra vẻ không cam lòng từ bên trong lời của nàng.
Nàng còn chưa chính thức xuất gia, nhưng Hoắc Nguyên Chân không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
- Hứa chưởng môn đi tới nơi này, phải chăng là tham gia miếu hội Thiếu Lâm mà tới?
- Không sai.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân gọi từ cô nương đổi thành chưởng môn, sắc mặt Hứa Tiêm Tiêm tối sầm lại, thanh âm cũng không tự chủ thấp xuống.
- Được rồi, chuyện nơi đây sẽ được giải quyết rất nhanh, Hứa chưởng môn chờ bần tăng một hồi cùng nhau lên đường đi.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân nói chuyện tay run lên, một đạo hắc quang bay qua, Hứa Tiêm Tiêm đưa tay đón lấy, một viên đan dược toàn thân đen nhánh rơi vào tay nàng.
- Đây là Thiếu Lâm Đại Hoàn Đan, Hứa chưởng môn hãy uống vào, thương thế của nàng sẽ khôi phục lại rất nhanh.
Hứa Tiêm Tiêm chớp chớp mắt vài cái, giơ tay lên nhân dịp mọi người không chú ý lặng lẽ lau khóe mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng uống Đại Hoàn Đan, được mấy ni cô bên cạnh hộ vệ ngồi xuống bắt đầu hấp thu được lực.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại trên người bọn Tuệ Kiếm:
- Các ngươi làm rất tốt, biết bảo vệ đồng môn rút lui, A Dục Già cùng Tuệ Cương đúng là người trong Thiếu Lâm ta, ngày sau đều là đồng môn sư huynh đệ, phải thân thiết với nhau.
- Đệ tử cần tuân phương trượng dạy bảo!
Tuệ Kiếm mang theo hai đệ tử hàng chữ Giác, còn có những văn tăng kia thi lễ trả lời.
Hoắc Nguyên Chân ở Thiếu Lâm có uy vọng chí cao vô thượng, vô luận là ai cũng vô cùng tôn kính, phương trượng dạy bảo, đó chính là Phật chỉ.
Sau khi nhất nhất nói chuyện với mọi người, cuối cùng ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại trên người Mạnh Kỷ Thiên:
- A Di Đà Phật! Mạnh bang chủ đã lâu không gặp.
Mạnh Kỷ Thiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân, tư thế từ dưới nhìn lên như vậy khiến cho lão cảm thấy không quen. Lão muốn từ dưới đất bay lên, đứng trên cửa thành nói chuyện, như vậy mới là hai bên ngang hàng.
Nhưng lão không dám, lão lo lắng sẽ bị giật mình, con lừa trọc hèn hạ này từ phía trên cho mình một chưởng, đánh mình từ trên cao rơi trở lại xuống đất, coi như không còn mặt mũi.
Hòa thượng này làm được, mới vừa rồi hắn chính là ở trên cao xuất chưởng, khó trách có thể đẩy lui mình, Mạnh Kỷ Thiên không dám mạo hiểm.
Không thể đi lên nói chuyện, lão cũng chỉ có thể dùng tư thế hơi có chút khuất nhục này ngẩng đầu:
- Giặc trọc Nhất Giới kia, còn nhớ lão khiếu hóa!
- Mạnh bang chủ, lão đường xa đi tới núi Thiếu Thất ta, còn không quên công kích đệ tử Thiếu Lâm ta, làm sao bần tăng dám quên lão!
- Hừ! Bản bang chủ chịu ra tay giúp ngươi dạy dỗ những con lừa trọc này một chút, đó là vinh hạnh của bọn chúng. Thiếu Lâm các người thượng bất chính hạ tắc loạn, không biết quản giáo đệ tử, lão khiếu hóa bằng lòng ra sức.
← Ch. 597 | Ch. 599 → |