← Ch.603 | Ch.605 → |
Phương trượng không khỏi quá bất cận nhân tình, người ta từ Thiên Trúc tới đây, đó là Thiên Trúc, khoảng cách xa xôi tận chân trời.
Đi tới Thiếu Lâm chính là dập đầu, chính là quỳ xuống, chính là nghe phương trượng người dạy bảo, sau đó lại đuổi cổ người ta đi ngay tức khắc, đây không phải là qua cầu rút ván hay sao?
Mặc dù không hiểu, những lời của phương trượng chính là chỉ thị cao nhất, tuyệt đối không thể vi phạm, cho nên những tiểu hòa thượng này cũng chỉ có nói như thế.
Lúc này, đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai A Dục Già:
- A Dục Già, bần tăng biết con mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng con phải hiểu tình huống trước mắt. Ba ngày sau bần tăng cần cưỡi con Kim Nhãn Điêu này đi hải ngoại, có thể một năm rưỡi nữa cũng không thể trở về. Nếu hôm nay con không đi, như vậy cũng chỉ sợ sẽ phải ngồi xe ngựa về nhà, con có muốn như vậy không?
Đây là Hoắc Nguyên Chấn truyền âm, lọt vào tai A Dục Già, khiến cho y nhất thời kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Chẳng trách nào phương trượng bảo mình rời đi ngay tức khắc, thì ra là vì nguyên nhân này. Vừa nghĩ tới còn phải đi mười vạn tám ngàn dặm, A Dục Già nhất thời cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Không tới một giây A Dục Già liền làm ra quyết định anh minh nhất cả đời này, lớn tiếng nói:
- Đa tạ phương trượng khai ân, đệ tử lập tức trở về Thiên Trúc, hoằng dương Phật pháp, hy vọng lão nhân gia bảo trọng thân thể. Nếu có một ngày phương trượng lại tới Thiên Trúc, đệ tử sẽ quét đường nghênh đón, cho lão nhân gia xem thịnh cảnh Phật giáo Thiên Trúc một phen.
Sau khi nói một tràng, A Dục Già lên lưng Kim Nhãn Điêu, thậm chí không kịp từ giã sư huynh Tuệ Cương đồng hành mấy năm nay.
Kim Nhãn Điêu giương cánh bay lên không, tên đệ tử tục gia Thiếu Lâm này mới vừa tới Thiếu Lâm một buổi sáng, sau khi dập đầu hơn một trăm lần, quỳ xuống mấy chục lần liền bước lên đường trở về Thiên Trúc.
Kim Nhãn Điêu biến mất ở cuối trời, Hoắc Nguyên Chân trong Phương Trượng viện rốt cục thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Tốc độ Kim Nhãn Điều rất nhanh, trong bốn ngày đủ để từ Thiên Trúc trở về, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là A Dục Già thỉnh kinh rời đi, trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân đã vang lên thanh âm của Hệ Thống nhắc nhở nhiệm vụ thỉnh kinh hoàn thành.
A Dục Già rời đi Thiếu Lâm tự, rốt cục Hoắc Nguyên Chân hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống thứ nhất.
Ngoài ba nhiệm vụ chính ra còn có hai nhiệm vụ phụ là thỉnh kinh và Bát Bộ Chúng, tổng cộng năm nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Hoắc Nguyên Chân hoàn thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hoắc Nguyên Chân kích động vô cùng, bởi vì rốt cục hắn đã có thể đạt được phần thưởng thần bí thứ nhất.
Có thể tưởng tượng, phần thưởng thần bí này nhất định vượt qua phần thưởng ngày thường quay thưởng, hẳn là những võ học cao cấp ở chỗ này đã không đáng kể gì, Hoắc Nguyên Chân vô cùng mong đợi.
Lúc này thanh âm Hệ Thống vang lên:
- Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ thỉnh kinh, Hệ Thống thưởng võ học siêu cấp Như Lai Thần Chưởng ba thức đầu, mời túc chủ thu nhận.
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Hoắc Nguyên Chân lùng bùng một trận.
Phụ mẫu ôi, không ngờ là Như Lai Thần Chưởng, thì ra thật sự có môn võ học Như Lai Thần Chưởng tồn tại!
Tay hắn run lên lẩy bẩy, tim đập thình thịch cơ hồ nhảy vọt ra khỏi lòng ngực, đôi môi mấp máy không nói nên lời, khó có thể tin tra xét phần thưởng Hệ Thống.
Đầu tiên là phần thưởng Hệ Thống Như Lai Thần Chưởng thức thứ nhất, Phật Quang Sơ Hiện!
Chiêu chưởng pháp này là hữu chưởng giơ lên, đẩy ngang một chưởng.
Một chưởng này sẽ phát ra vạn đạo Phật quang trong lòng bàn tay, uy lực coi như là một đòn mạnh nhất của người mới vào Tiên Thiên viên mãn.
Với cấp bậc võ học siêu cấp, uy lực một đòn này cũng không mạnh, bởi vì bất kỳ một môn võ học siêu cấp nào cũng cần có nội lực Tiên Thiên viên mãn mới có thể thi triển.
Cho nên một đòn mạnh nhất của người mới vào Tiên Thiên viên mãn, thật ra coi như là một đòn yếu nhất trong Tiên Thiên viên mãn.
Nhưng Phật Quang Sơ Hiện này còn có hơi khác một chút, đây không riêng gì là một chiêu chưởng pháp, còn là một chiêu chướng nhãn pháp.
Vạn đạo Phật quang kia chính là chướng nhãn pháp tốt nhất, có thể khiến cho đối phương chói mắt không thể nào mở ra được, thậm chí ngay cả thần thông Thiên Nhãn của Tiên Thiên viên mãn cũng không thể phá được Phật quang này.
Trước đây Hoắc Nguyên Chân biết Tiên Thiên viên mãn có thể ngăn cản những viên mãn khác theo dõi, nhưng bản thân hắn lại không có bản lĩnh này.
Nhưng hôm nay đã khác, một chiêu Phật Quang Sơ Hiện này chính là bí pháp tuyệt đỉnh ngăn cản những viên mãn khác theo dõi. Từ nay về sau, khác biệt giữa Hoắc Nguyên Chân cùng những viên mãn khác đã càng ngày càng nhỏ.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân học được võ học siêu cấp, chiêu này hao phí nội lực cũng không phải đặc biệt lớn, bằng vào trình độ nội lực hiện tại của hắn có thể dễ dàng thi triển, hơn nữa không ảnh hưởng hắn tiếp tục chiến đấu.
Hoắc Nguyên Chân tra xét ước chừng ba phút, chiêu Phật Quang Sơ Hiện này đã hoàn toàn tiến vào đầu óc cùng nội tâm của hắn, cũng không cách nào quên, đã chân chính học được.
Sau khi học xong Phật Quang Sơ Hiện chính là chiêu thứ hai Kim Đỉnh Phật Đăng.
Kim Đỉnh Phật Đăng là thức thứ hai Như Lai Thần Chưởng, chiêu này càng thêm quỷ dị.
Nếu như nói Phật Quang Sơ Hiện coi như là một chiêu chương pháp, như vậy chiêu thứ hai này cơ hồ là có thể dùng pháp thuật để hình dung. Mặc dù chiêu này cũng là xuất chưởng, cũng có hiệu quả của chướng nhãn pháp, nhưng Phật quang đổi từ chưởng lên thành đầu.
Sau khi xuất chưởng này, đầu Hoắc Nguyên Chân sẽ phát sáng, lợi dụng ánh sáng chói mắt trên đầu như hải đăng này làm chói mắt đối phương, khiến cho đối phương không có cách nào thích ứng, sau đó xuất ra một chưởng. Uy lực chưởng này lớn hơn Phật Quang Sơ Hiện một chút, ước chừng tương đương với một đòn toàn lực của cao thủ tiến vào Tiên Thiên viên mãn một thời gian.
Hoặc nói sát sao hơn một chút, chính là đạt tới một đòn toàn lực của Tiên Thiên viên mãn trung kỳ.
Học tập Kim Đỉnh Phật Đăng chừng năm phút, Hoắc Nguyên Chân nắm giữ chiêu thứ hai Như Lai Thần Chưởng.
Chưởng pháp này quá sức hùng mạnh, hơn nữa có thể tùy ý thi triển, Hoắc Nguyên Chân kích động tay run lẩy bẩy, đây mới là lợi hại, đây mới thật sự là võ học siêu cấp.
Hắn vô cùng kích động xem sang chiêu thứ ba.
Như Lai Thần Chưởng chiều thứ ba, gọi là Phật Động Sơn Hà.
Nếu như nói hai chiêu chưởng pháp trước còn có vẻ như chướng nhãn pháp, như vậy chiêu thứ ba này là chưởng pháp thuần túy.
Chiêu này khí thế hùng hồn, chưởng pháp cương mãnh, uy lực vô biên.
Dựa theo ý tứ của Như Lai Thần Chưởng, chiêu này chính là đánh ra một chưởng, núi sông cũng phải bị chưởng này làm chấn động, làm sao uy lực không hùng mạnh được.
Đòn mạnh nhất dưới cảnh giới Ngự của Hoắc Nguyên Chân là Bất Động Căn Bản ấn, như vậy chiêu Phật Động Sơn Hà này có uy lực hoàn toàn giống như Bất Động Căn Bản ấn.
Nhưng đây là có khác biệt rất lớn về chất. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cũng có thể thi triển Bất Động Căn Bản ấn, nhưng tiêu hao thật sự là quá lớn, hắn chỉ cần xuất ra một chiêu đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, không thể liên tục tác chiến.
Nhưng Phật Động Sơn Hà này lại khác, với trình độ nội lực hiện tại của Hoắc Nguyên Chân, liên tục đánh ra ba chưởng sẽ còn có một ít dự lực.
Cho nên sau khi học tập Như Lai Thần Chưởng, Bất Động Căn Bản ấn đã có thể chính thức lui về tuyến hai, trừ phi sau này quay thưởng có thể quay trúng ấn pháp cường hãn hơn.
Học tập Phật Động Sơn Hà lại hao phí mười phút, Hoắc Nguyên Chân mới coi như học được hoàn toàn ba chiêu Như Lai Thần Chưởng của Hệ Thống.
Hắn học được võ học siêu cấp bực này, tự cảm thấy thực lực tăng vọt, hơn nữa còn hấp thu nội lực chuẩn viên mãn của Mạnh Kỷ Thiên, khiến cho trình độ nội lực hiện tại của hắn không còn kém Tiên Thiên viên mãn bao nhiêu nữa. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân tràn trề lực lượng, quả thật muốn lập tức đi tìm một chỗ thử bản lĩnh của mình.
Chỉ bất quá ba chiêu này uy lực bất phàm, muốn tìm địa phương thí nghiệm chi sợ cũng sẽ bị người phát hiện, Hoắc Nguyên Chân do dự liên tục, rốt cục cũng bỏ qua ý định này.
Sau khi học xong ba chiêu này, Hoắc Nguyên Chân còn có một việc phải làm, đó chính là thử diễn luyện liên tục thi triển ba chiêu.
Như Lai Thần Chưởng uy lực kinh thiên động địa, nhưng dù sao đây cũng là một bộ chưởng pháp, đơn độc một chiêu là không đủ để khắc địch chế thắng, muốn chân chính gia tăng thực lực phải làm cho ba chiêu hoàn toàn dung hội quán thông.
Trình Giảo Kim còn có ba búa, chỉ một chiêu e rằng khó làm nên chuyện.
Hắn lại ở trong phòng diễn luyện ba chiêu chưởng pháp liên tục, sau khi hao phí hai mươi phút nữa mới coi như chân chính nắm giữ ba chiêu chưởng pháp này.
Hoắc Nguyên Chân ra sức quơ múa bàn tay, Như Lai Thần Chưởng! Thật sự là Như Lai Thần Chưởng! Không nghĩ tới có một ngày mình cũng học được chưởng pháp thần kỳ này. Sẽ có lúc mình từ trên trời giáng xuống, giơ tay đánh ra một Đại Thủ Ấn, đánh sụp cả núi.
Mặc dù ba chiều này còn không đến nỗi đánh sập núi, nhưng uy lực cũng có thể tưởng tượng. Dù sao Hoắc Nguyên Chân đã từng tự tay thi triển qua Bất Động Căn Bản ấn, uy lực chiêu Phật Động Sơn Hà tương đương với Bất Động Căn Bản ấn, cũng tương đương với mình có thể dễ dàng thi triển một đòn mạnh nhất cảnh giới Ngự trở xuống.
So với Vô Danh, có lẽ cũng chỉ còn kém lão một chút mà thôi.
BMới vừa nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ngẩn người một chút, không ngờ rằng mình lại quên mất một chuyện.
Khuya ngày hôm trước, nữ tử bào trắng đã từng nói với mình phải trả niềm vui lại cho nàng.
Như vậy nói cách khác, tối hôm qua, nữ tử bào trắng vẫn còn ở Quan Âm điện chờ đợi hắn, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không tới.
Bởi vì A Dục Già sắp đến, Hoắc Nguyên Chân đã quên bẵng hết thảy những chuyện khác, cũng quên cả chuyện này.
Thất sách thất sách!
Hoắc Nguyên Chân hối tiếc vỗ vỗ đầu, thật sự quên mất chuyện này, phải biết nữ tử đó rất có thể chính là Nhiễm Đông Dạ, sau này nhất định là mình phải giao thiệp với người này, làm sao có thể sơ ý khinh thường như vậy...
Niềm vui mới vừa học được Như Lai Thần Chưởng cũng bị phai đi không ít, Hoắc Nguyên Chân buồn bã rời đi Phương Thượng viện, chuẩn bị đến Quan Âm điện ở khu vực thứ hai xem thử, xem nữ tử kia có còn ở đó hay không.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nàng không thể nào chờ mình cả đêm, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng có thể làm ra một ít đền bù.
Nữ tử này cho Hoắc Nguyên Chân cảm giác khác hẳn, dường như nàng là loại người hết sức đơn thuần chất phác, hết sức lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không phải là một người xấu, là một người có thể kết giao.
Cầm trong tay đầu lại to tướng hôm trước, đây là niềm vui do nữ tử kia lưu lại. Nếu như bây giờ gặp được nàng, Hoắc Nguyên Chân sẽ trả lại niềm vui cho nàng, như vậy nàng sẽ càng thêm vui vẻ.
Nhưng mới vừa đi ra Phương Trượng viện, chưa kịp đến Quan Âm điện đã thấy Tuệ Tinh nhanh chóng chạy tới, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức gọi hắn:
- Sư phụ, đệ tử đang muốn đến Phương Trượng viện đi tìm người, mau mau ra đây, Mạc Thiên Tà dẫn theo người của Ma giáo đã tới trước cửa!
- Bọn họ đã tới nhanh như vậy sao? Không phải là một lúc nữa mới bắt đầu tỷ võ hay sao?
Hoắc Nguyên Chân ước định thời gian chiến đấu cùng Mạc Thiên Tà là buổi trưa, bây giờ cách giữa trưa còn chừng nửa canh giờ, cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không phải rất gấp.
- Đúng vậy, nhưng bọn họ đã tới, cũng không thể bất kể bọn họ...
Hoắc Nguyên Chân lại khoát tay áo một cái với Tuệ Tinh:
- Hiện tại vẫn chưa tới thời gian chiến đấu, ta không có nghĩa vụ đi tới đó phơi nắng bồi tiếp lão. Đợi đến trước khi chiến đấu bắt đầu, tự nhiên vi sư sẽ tới, hiện tại bọn họ đã tới vậy cứ để bọn họ chờ ở đó.
Tuệ Tinh ngẩn người một chút, lúc này mới ý thức được, giáo chủ của Ma giáo trong mắt sư phụ mình không đáng kể gì. Dù sao lão ta cũng là địch nhân, cần gì phải quan tâm tới cảm nhận của địch nhân, bọn họ muốn tới sớm cứ việc để cho bọn họ chờ đợi.
- Sư phụ, đệ tử đã hiểu.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Hiểu là tốt rồi, con đi đi, không cần kêu bọn họ, đợi đến lúc chiến đấu bắt đầu, tự nhiên vi sư sẽ tới.
Tuệ Tinh thi lễ cáo lui, đi không nhanh không chậm, sư phụ đã căn dặn như vậy, mình còn gấp cái gì.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục cất bước về phía trước, chạy thẳng tới Quan Âm điện.
Hôm nay người của Thiếu Lâm rất nhiều, lúc này đã là thời gian cơm trưa, rất nhiều người đi tới trai đường. Bên ngoài trai đường đã dựng lên nhà rạp rất lớn, mọi người đều ở đó dùng cơm trưa, hơn năm mươi cái nồi lớn đang không ngừng nấu nướng, cung ứng cơm chay cho vô số người.
Cho nên thời gian này người ở bên ngoài cũng không phải là đặc biệt nhiều, Hoắc Nguyên Chân đi tới, không ngừng có người vấn an hắn, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lễ, cũng không có nói chuyện với người nào.
Đi thẳng tới trước cửa Quan Âm điện, Hoắc Nguyên Chân dõi mắt quan sát một cái, trong lòng có chút thất vọng.
Quả nhiên nữ tử bào trắng kia không có ở nơi này, xem ra là đã đi rồi.
Mân mê đấu lại trong tay, mùi thơm trên đó vẫn còn, Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng xoay người chuẩn bị trở về.
Trong khoảnh khắc hắn mới vừa xoay người, phía sau hắn thình lình một giọng nữ bình thản nhu hòa vang lên, trong giọng nói có thể nghe ra một chút không cam lòng mơ hồ:
- Ngươi tới trễ như thế, còn muốn đem niềm vui của ta đi sao?
Thanh âm là âm tiết thần kỳ làm cho thanh âm bất đồng có thể biểu đạt ra vô số biến hóa khác nhau, vô số tâm trạng khác nhau cũng có thể mang đến hiệu quả bất đồng.
Hiện tại thanh âm vang lên ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân tựa như nước chảy núi cao, róc rách như suối chảy trên mặt đá, lọt vào tai còn có hơi xao động tâm tình, bất tri bất giác lại bình tĩnh.
← Ch. 603 | Ch. 605 → |