← Ch.606 | Ch.608 → |
Ngay cả hai vị cô nương Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y cũng yêu kiều thi lễ. Bình thời Hoắc Nguyên Chân thỉnh thoảng đến, mọi người nói thế nào cũng không có vấn đề gì, bây giờ ở trước mặt mọi người, phải giữ thể diện cho phương trượng mới được.
Chỉ có phe Ma giáo và mấy môn phái tương đối thân cận Ma giáo vẫn không động.
Hai tay Hoắc Nguyên Chân tạo thành chữ thập, thi lễ với mọi người xung quanh, sau đó mới đi trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Mọi người chú ý thấy sau lưng phương trượng Thiếu Lâm đeo một chiếc đấu lạp, cũng không có đội lên đầu, cho dù là ngồi xuống cũng không tháo xuống, không biết là dùng để làm gì.
Hoắc Nguyên Chân ngồi xong liếc mắt nhìn giữa sân, mới nói với Mạc Thiên Tà:
- Mạc giáo chủ, chiến đấu giữa hai người chúng ta còn chưa mở đầu, vì sao thủ hạ trưởng lão của lão lại khiêu khích đệ tử Thiếu Lâm ta như vậy?
Mạc Thiên Tà trợn mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Nhất Giới, đây không coi là khiêu khích, chẳng qua là môn hạ đệ tử so tài với nhau một chút mà thôi. Người học võ khó tránh khỏi tranh đấu, chúng ta sinh tử nghe theo ý trời, hắc hắc!
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn sau lưng Mạc Thiên Tà:
- Hay cho một câu sinh tử nghe theo ý trời, bất quá nơi này là Thiếu Lâm tự, là Phật môn, đánh sống có thể, lại không thể đánh chết, tránh cho ô nhục Phật môn thanh tịnh. Những đệ tử này của ta cũng không thành tài, sợ rằng khó có thể chống lại cùng thủ hạ cao thủ của Mạc giáo chủ.... .
Hoắc Nguyên Chân dừng một chút, sau đó lại nói:
- Bất quá nếu Mạc giáo chủ có nhã hứng như vậy, không ngại chúng ta đánh cuộc thêm có được chăng?
- Ủa, ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
Hoắc Nguyên Chân nhìn bảy tên đệ tử của mình, lại nhìn hai tên trưởng lão Ma giáo, cộng thêm hai người Tu La Sát cùng Ngọc La Sát bên phe Mạc Thiên Tà, lúc này mới chậm rãi mở miệng:
- Chúng ta chiến đấu tổng cộng bốn trận trước, nếu như đệ tử của ta thua thủ hạ của lão, như vậy mặc cho Mạc giáo chủ phát lạc, thậm chí để cho bọn họ rời đi Thiếu Lâm, gia nhập Thánh Hỏa giáo các ngươi cũng không có vấn đề gì.
- Nếu là thủ hạ của ta thua thì sao?
Mạc Thiên Tà hỏi ngược lại một câu.
- Vậy thì mặc cho bần tăng phát lạc, sao hả, Mạc giáo chủ có dám ứng chiến hay không?
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, trong lòng đã xoay chuyển ý niệm. Lần này chẳng những phải làm cho Mạc Thiên Tà bại, hơn nữa phải cho lão trở thành một người cô đơn lẻ loi, sẽ không còn uy hiếp gì với Thiếu Lâm được nữa.
Đối với đề nghị của Hoắc Nguyên Chân, trong lòng Mạc Thiên Tà có chút không yên.
Nhìn thử mấy hòa thượng bên phe Nhất Giới, một đám đầu trọc bóng loáng không đơn giản chút nào, cũng không biết Nhất Giới kia là dạy dỗ đệ như thế nào, toàn là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Ngược lại nhìn bên mình, nếu như còn hai người Lý Dật Phong và Lý Lưu Vân còn đỡ, hiện tại hai người bọn họ đã mất đi, cũng chỉ có Tu La Sát cùng Ngọc La Sát có thể chống lại cùng mấy tên đồ đệ của Nhất Giới một chút.
Hai tên trưởng lão của mình, phần thắng thật sự không lớn.
Bất quá Mạc Thiên Tà cũng có tính toán của riêng mình, chỉ cần lão thắng trận cuối cùng đánh với Nhất Giới, như vậy thắng thua trước đó có gì là quan trọng. Không phải là kẻ thắng làm vua hay sao, lúc ấy mình nói sao được vậy.
Hiện tại nếu không đáp ứng đề nghị Nhất Giới, dường như có vẻ phe mình khiếp sợ đối phương.
Sau khi hạ quyết tâm, Mạc Thiên Tà liếc mắt nhìn Nhất Giới một cái, cười lạnh một tiếng:
- Phương trượng Nhất Giới đã nói như vậy, nếu bản giáo chủ không đáp ứng sẽ có vẻ là sợ ngươi. Ngươi đã có nhã hứng này, vậy bản giáo chủ cũng không từ chối. Chúng ta sẽ đánh bốn trận, sau đó sẽ bắt đầu quyết đấu giữa chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu:
- Như vậy rất tốt, Tuệ Nguyên, con hãy cẩn thận một chút. Nghe thấy phương trượng cho phép, Tuệ Nguyên nhất thời tinh thần phấn chấn:
- Sư phụ bất tất phải nhọc lòng, con thu thập lão già này không có vấn đề gì.
Tuệ Nguyên vừa nói vừa rút Nghịch Thủ Nhận ra, hai thanh đao một dài một ngắn, đối mặt trưởng lão Ma giáo:
- Lão già kia, vừa rồi lão cuồng vọng như vậy, hôm nay sẽ cho lão kiến thức một chút công phu Thiếu Lâm.
- Công phu Thiếu Lâm ư, chưa từng nghe qua, có gì đặc biệt hơn người?
- Chưa từng nghe qua ư, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm lão cũng không biết, lão già này thật là lạc hậu...
Lời còn chưa dứt, Nghịch Thủ Nhận mang theo một mảnh hàn quang đánh tới. Tuệ Nguyên là kẻ xuất thủ tàn nhẫn độc ác trong số đệ tử Thiếu Lâm, binh khí của y cũng không phù hợp với lý niệm của nhà Phật. Hoắc Nguyên Chân cũng không bắt y đổi binh khí khác, làm như vậy sẽ khiến cho sức chiến đấu của Tuệ Nguyên suy yếu.
Hai người giao thủ rất nhanh, quấn lấy nhau chiến đấu.
Bên phe Thiếu Lâm, Tuệ Thiên hét lớn một tiếng:
- Các sư huynh sư đệ, chúng ta cổ vũ cho Tuệ Nguyên...
- Ngạo khí! Đối mặt ngàn cơn sóng...
Tự ca của Thiếu Lâm đột nhiên cất cao lên, khiến cho tất cả mọi người xung quanh giật mình kinh hãi, kể cả trưởng lão Ma giáo trên lôi đài.
Đám hòa thượng này đang thời kỳ trưởng thành, hơn nữa không hề gần nữ sắc, ai nấy can hỏa bốc cao, lại không có chỗ nào phát tiết. Hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết, dường như đã thương lượng trước trò này, bắt đầu rống to đều nhịp, khiến cho những kẻ nhát gan cảm thấy chân run lẩy bẩy, như vậy quả thật cũng dọa người.
Từng gương mặt thanh xuân bừng bừng sức sống, tuy rằng ngày ngày ăn chay cũng không thay đổi được giọng to rống tận trời.
Bài ca Thiếu Lâm tự này ai ai cũng thuộc, ai nấy gân cổ hát to nam nhân phải tự cường, quả thật khí thế hết sức hùng hồn.
Vốn công lực của trưởng lão Ma giáo không bằng Tuệ Nguyên, bị dọa một phen như vậy run rẩy toàn thân, trong khoảnh khắc đã rơi xuống hạ phong.
Hào quang Nghịch Thủ Nhận giống như lưỡi hái tử thần thu gặt sinh mệnh, lượn quanh người trưởng lão Ma giáo.
Vừa thấy Tuệ Nguyên chiếm được thượng phong, đệ tử Thiếu Lâm lại có thêm động lực, hơn nữa thấy phương trượng không có ý ngăn cản, cả bọn bèn gào thét khàn cả giọng, khí thể như cầu vồng.
Tuệ Nguyên được tăng lữ toàn tự cổ vũ, lại có thêm động lực, Nghịch Thủ Nhận múa may như bánh xe gió, đạo đao đoạt mệnh, bước bước kinh tâm. Khiến cho trưởng lão Ma giáo chỉ còn đường chống đỡ, không có lực hoàn thủ.
Vốn công lực Tuệ Nguyên đã vượt qua lão, hơn nữa về mặt khí thế cũng chiếm ưu thế áp đảo, trưởng lão Ma giáo cơ hồ không có chút cơ hội nào. Hai người giao thủ không đến mười phút, đã bị Tuệ Nguyên liên tục dùng chiêu Song Long Hí Châu, Liêu Âm thối đánh cho ngã lăn ra đất, hai tay ôm chỗ yếu hại, lăn lộn kêu thét trên mặt đất.
Mạc Thiên Tà mặt trầm như nước, hừ lạnh một tiếng:
- Phế vật!
Dứt lời, Mạc Thiên Tà khoát tay, một đạo kiếm quang trực tiếp bay ra ngoài, sắp thu thập trưởng lão Ma giáo trong sân tỷ võ.
Kiếm quang còn chưa tới, một chữ Vạn màu vàng thình lình bay ra, đón đỡ kiếm quang của Mạc Thiên Tà giữa không trung.
Một tiếng nổ vang, Mạc Thiên Tà cùng Hoắc Nguyên Chân đều bất động.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Mạc giáo chủ, bần tăng đã nói qua, trong Thiếu Lâm không thể sát sinh, chẳng lẽ lão cho lời của bần tăng như gió thoảng bên tai?
Thanh âm không lớn, mọi người lại có thể nghe rõ ràng, nhất thời toàn trường ồ lên một trận.
Chẳng những kinh ngạc vì Hoắc Nguyên Chân có thể thoải mái đỡ được một chiêu của Mạc Thiên Tà, chẳng những kinh ngạc vì trưởng lão Ma giáo Tiên Thiên hậu kỳ không địch lại đệ tử Hoắc Nguyên Chân, mà còn kinh ngạc vì thái độ của Hoắc Nguyên Chân với Mạc Thiên Tà, dường như không coi cao thủ Tiên Thiên viên mãn này ra gì.
Nếu như ban đầu mọi người còn cho rằng Hoắc Nguyên Chân tuyệt đối không phải là đối thủ của Mạc Thiên Tà, như vậy bây giờ mọi người lại thay đổi ý tưởng một chút.
Có thể Hoắc Nguyên Chân không phải là đối thủ Mạc Thiên Tà, nhưng tuyệt đối không phải là không kham nổi một đòn. Một chiêu vừa rồi chính là minh chứng, có lẽ chiến đấu giữa hai người bọn họ sẽ là một trường long tranh hổ đấu.
Những kẻ đánh cuộc bên ngoài biết được tình huống này, lập tức đi điều chỉnh tỷ lệ cược.
- Mạc giáo chủ muốn giết người diệt khẩu, bần tăng không thể cho phép. Nếu lão không cần người này, vậy bần tăng vì tránh cho lão bỏ mạng ở Thiếu Lâm, làm ô uế Phật môn thanh tịnh, chỉ có thể tạm thời thu nhận.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói, khoát tay hút trưởng lão Ma giáo trên sân tỷ võ tới, giơ tay lên đỡ thân thể lão một hồi, dường như đang xác nhận lão thật sự là không cách nào dựa vào lực lượng chiến lực của mình, mới quay sang nói với Tuệ Nguyên:
- Con làm rất tốt, đem người này đi đi.
Trong trường không có người nào chú ý, Hoắc Nguyên Chân mới vừa hút trưởng lão Ma giáo này vào tay, đã động tay chân trên người lão.
Đợi đến khi trưởng lão Ma giáo này rời khỏi trường, đã trở thành một phế nhân không có nội lực.
Hoắc Nguyên Chân mặt không lộ vẻ gì, trong lòng lại đang hồi hộp.
Sau khi hấp thu nội lực trưởng lão Ma giáo này, nội lực Bắc Minh thần công của hắn đã đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Đây là môn võ học thứ nhất của mình đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, thực lực gia tăng lần nữa, Hoắc Nguyên Chân đối mặt Mạc Thiên Tà sẽ có nắm chắc lớn hơn.
Một trưởng lão Ma giáo đã bị phế, trưởng lão còn lại muốn ra báo thù, kết quả bên Thiếu Lâm Tuệ Tinh ra sân.
A Tu La Tuệ Tinh là nhân vật hùng mạnh có thể chống lại Thiên Vương Tuệ Thiên, công lực cao hơn Tuệ Nguyên, trưởng lão Ma giáo càng thêm không có cơ hội, đánh một hồi liền thua trận.
Tuệ Tinh xuất thủ cũng không nhẹ, một chưởng đánh gãy xương vai đối phương, trưởng lão Ma giáo này cũng được Hoắc Nguyên Chân an trí đến phía sau Thiếu Lâm dưỡng thương.
Mặc dù Mạc Thiên Tà không thích, nhưng cũng không tỏ ra thất thố. Vốn lão không ôm hy vọng gì về hai trưởng lão Ma giáo này, thất bại cũng là chuyện nằm trong dự liệu, lão có lòng tin hơn về Tu La Sát và Ngọc La Sát.
Nhưng hai trận chiến kế tiếp đã vượt xa ra ngoài dự liệu của Mạc Thiên Tà.
Ngọc La Sát đối chiến Tuệ Long, Tu La Sát đối chiến Tuệ Thiên, là hai trận chiến mà hai bên ngang tài ngang sức. Nhưng không biết thế nào, hôm nay tựa hồ Tu La Sát cùng Ngọc La Sát có vẻ không yên lòng, mặc dù hai hòa thượng đối phương không có hạ sát thủ gì, bọn họ cũng không phát huy ra toàn bộ thực lực, cuối cùng đều thất bại với chênh lệch rất nhỏ.
Bất quá vận mạng của bọn họ tốt hơn nhiều so với hai trưởng lão Ma giáo, không có bị thương, Hoắc Nguyên Chân dựa theo ước định cùng Mạc Thiên Tà, trực tiếp để cho hai người kia gia nhập Thiếu Lâm.
Khi Mạc Thiên Tà thấy Tu La Sát cùng Ngọc La Sát thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, tuyên bố thành đệ tử Thiếu Lâm, lão mới mơ hồ cảm thấy dường như mình đã mắc bẫy con lừa trọc Nhất Giới.
Lúc trước ở Thiên Sơn Nhất Giới đã từng cứu mạng Ngọc La Sát, phải chăng là mấy người này liên thủ với nhau lừa gạt mình? Có lẽ bọn họ cố ý giở trò, để cho phu thê Tu La Sát thoát khỏi Ma giáo, thành đệ tử Thiếu Lâm.
Càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, thấy người mình bên chỉ còn lại một mình Đông Phương Thiếu Bạch, Mạc Thiên Tà càng căm phẫn vô cùng, không nhịn được vỗ mạnh vào ghế một cái.
Rắc, tay vịn ghế gãy lìa.
- Nhất Giới, ngươi giỏi lắm, dám giở trò lấy tay che trời trước mặt lão phu, đả thương thu phục thủ hạ đại tướng đắc lực của lão phu, cho rằng lão phu dễ lừa gạt lắm hay sao?
Hoặc Nguyên nhân khẽ lắc đầu:
- A Di Đà Phật! Mạc giáo chủ, đây là lão không đúng, hai ta đã ước định với nhau, phe thất bại mặc tình phe thắng xử trí. Nếu phu thê Tu La Sát đã thua, hơn nữa bằng lòng tuân thủ cam kết gia nhập Thiếu Lâm ta, chẳng lẽ Mạc giáo chủ còn muốn nói lời rồi lại ăn lời trước mặt anh hùng thiên hạ hay sao?
Mạc Thiên Tà bị Hoắc Nguyên Chân phản bác nói không ra lời, ý thức được mình cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được, ánh mắt hung tợn quét nhìn Hoắc Nguyên Chân qua lại, miệng lẩm bẩm:
- Giỏi, giỏi cho một hòa thượng ti tiện, giỏi cho một phương trượng Thiếu Lâm. Hiện tại nữ nhi của ta ở phe ngươi, thủ hạ của ta ở phe ngươi, cao thủ Ma giáo kẻ bị người thu phục, người bị người đánh chết. Trong lúc không hay không biết, bên cạnh Mạc Thiên Tà ta không còn ai dùng được nữa, thủ đoạn thật là ác độc!
Mạc Thiên Tà dứt lời, ánh mắt liếc Đông Phương Thiếu Bạch bên cạnh một cái, chỉ thấy ánh mắt Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ do dự bất định, trong lòng lại càng thấp thỏm.
- Lúc trước lão phu cho ngươi Thánh Hỏa lệnh, không ngờ rằng người lại báo đáp lão phu như vậy. Được, được, được, hôm nay lão phu sẽ giải quyết dứt khoát với ngươi, nếu như người thắng, thứ này sẽ thuộc về ngươi.
- Dứt lời, Mạc Thiên Tà tiện tay vỗ một cái, một mảnh Huyết Ma tàn đồ bị vỗ vào trên ghế.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân khẽ nheo lại, đó là mảnh Huyết Ma tàn đồ cuối cùng, mảnh nằm ở trung tâm, cũng là mảnh duy nhất mà mình đang thiếu.
Chỉ cần lấy được nó, mình sẽ có cả Huyết Ma tàn đồ hoàn chỉnh, cũng sẽ biết rốt cục Đinh Bất Nhị để lại thứ gì.
- Mạc Thiên Tà!
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng đứng lên, đến lúc rồi.
- Lão không nên đầu độc lòng người ở chỗ này, nếu lão cũng đã khiêu chiến tới cửa, như vậy thế nào bần tăng cũng không thể sợ lão. Uy nghiêm Thiếu Lâm không thể xâm phạm, dù lão là Tiên Thiên viên mãn cũng vậy, hôm nay trước anh hùng thiên hạ chứng kiến, hãy xem thử Huyết Ma tàn đồ sẽ thuộc về người nào!
Hắn tháo đấu lại trên lưng xuống, nhẹ nhàng đặt trên ghế, đây là niềm vui của nữ tử bào trắng kia.
Trong khoảnh khắc để đấu lạp xuống, Hoắc Nguyên Chân thấy thân thể mềm mại của Ninh Uyển Quân khẽ run lên.
Ý trung nhân quyết đấu cùng phụ thân, đả kích như vậy khiến cho nữ tử nhìn như kiên cường này có hơi khó chịu.
Bất quá lúc này, Hoắc Nguyên Chân không tiện nói gì với Ninh Uyển Quân, may nhờ có La Thái Y bên cạnh đỡ nàng, hai nàng kiên cường đứng ở nơi đó.
Nhìn Ninh Uyển Quân nhẹ nhàng gật đầu, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Yên tâm, hết thảy rồi sẽ qua.
Ninh Uyển Quân cố gắng chớp mắt một cái, không để cho nước mắt chảy ra, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Cẩn thận.
Bốp!
Hoắc Nguyên Chân vung tăng bào, nhảy một cái lên diễn võ trường, đi tới trước mặt của Mạc Thiên Tà.
← Ch. 606 | Ch. 608 → |