← Ch.619 | Ch.621 → |
- Tứ ca, nếu là như vậy, lần này chắc chắn là Thiếu Lâm khó chạy thoát tai kiếp, lần này có thể nói là chúng ta thu hoạch phong phú rồi.
- Hắc hắc, chuyện khác ta sẽ không cãi với các ngươi, nhưng bên cạnh Thiếu Lâm mới xây một thiền viện, nghe nói cơ hồ tất cả nữ nhân đẹp nhất thiên hạ đã chạy tới đó. Có lẽ cho rằng Thiếu Lâm tự có thể bảo vệ cho các nàng, lúc ấy ta phải chọn lựa thật kỹ mới được.
- Ha ha, đệ cũng biết Tứ ca rất thích mỹ nữ, vậy huynh cứ chọn Lý Thanh Hoa là được, nữ nhân này phong hoa tuyệt đại, hơn nữa chinh phục nhất định rất có cảm giác.
- Lão Bát ngươi không nên nói giỡn với ta, Tứ ca ta tự biết rõ, Lý Thanh Hoa không phải là ta có thể chạm vào, đó là Nhị ca mới có thể có cơ hội. Nếu như ta dám động, cho dù là Nhị ca không giết ta, nói không chừng cũng bị Lý Thanh Hoa kia một đao giết chết.
- Vậy chẳng phải là Tứ ca rất thảm, mắt thấy mỹ nhân cũng không có phần sao?
Hiên Viên Ngân khoát tay áo một cái:
- Nơi đó cũng không chỉ có một nữ nhân Lý Thanh Hoa, các ngươi biết hai nữ nhân An Như Sương cùng An Như Huyễn chưa, đội tỷ muội này hoàn toàn không kém hơn Lý Thanh Hoa, bây giờ ta nói trước với các ngươi, chờ sau khi đánh hạ Thiếu Lâm, không cho các ngươi tranh với ta.
Có Hiên Viên Ngân dẫn đầu, mấy người còn lại cũng nói ra mỹ nữ mà mình chú ý, tỷ như Ninh Uyển Quân hay Hứa Tiêm Tiêm vân vân. Dù sao tất cả mỹ nữ nổi danh đều có mặt ở đó, đến lúc đó tha hồ chọn lựa.
Đội ngũ tiến thẳng về phía trước, vào ngày Hai Mươi Lăm tháng Tám rốt cục đi tới Đăng Phong huyện.
Trên thực tế Đăng Phong huyện thành còn xa hơn Thiếu Lâm tự một chút, nhưng bọn họ vẫn đi tới Đăng Phong huyện trước. Bởi vì đã nhận được một ít tin tức, viện binh của bọn họ sẽ cùng hội hợp tại Đăng Phong huyện.
Tin tức đoàn người Thần Long giáo đi tới Đăng Phong huyện rất nhanh truyền ra trên giang hồ. Bốn cao thủ Tiên Thiên viên mãn xuất hiện càng làm cho người giang hồ sợ hãi không dám thở mạnh. Xem ra lần này Thiếu Lâm chắc chắn xong đời, đối mặt bốn Tiên Thiên viên mãn, không ai có cơ hội.
Thậm chí rất nhiều người đã cố gắng đi tới gần Thần Long giáo, chủ động hợp quân với đối phương. Bọn họ muốn tranh thủ nương nhờ bóng mát gốc cổ thụ Thần Long giáo này trong tương lai, về phần số phận Thiếu Lâm đã không có bao nhiều người để ý.
Tửu lầu Tiên Khách Lai ở Đăng Phong huyện thành làm ăn tấp nập, nhưng thông thường những kẻ buôn bán nhỏ cũng sẽ không lui tới nơi này, bởi vì nơi này thường ngày nhận sĩ võ lâm lui tới rất nhiều, chuyện đánh nhau cũng thường hay xảy ra. Nếu như không có chút bản lĩnh, dùng cơm ở Tiên Khách Lai sẽ không bảo đảm an toàn.
Mặc dù Thiếu Lâm ở gần Đăng Phong, nhưng dù sao Thiếu Lâm không phải là nha môn, đối với giang hồ tranh đấu có thể không lý tới cũng không lý tới, Hoắc Nguyên Chân không có hứng thú đảm đương võ lâm chấp pháp gì đó.
Năm nay từ đầu mùa Xuân đến bây giờ, Tiên Khách Lai đã tu sửa bốn lần, về phần bàn ghế bằng ngồi, càng là thay đổi liên tục.
Đều là do giang hồ nhân sĩ đánh nhau gây ra, bất quá may là người giang hồ cũng hết sức tự giác, thông thường đánh hư hỏng vật gì đó đều bỏ tiền ra bồi thuồng. Thậm chí trước khi đánh đã ném ra một thỏi bạc, sau đó mới bắt đầu đánh.
Những chuyện này đều không ảnh hưởng Tiên Khách Lai làm ăn, càng đánh càng phát đạt. Những người giang hồ không cam lòng tịch mịch còn thích kéo tới nơi này, khiến cho hiện tại Tiên Khách Lai rồng rắn hỗn tạp, thỉnh thoảng xuất hiện đã cao thủ các lộ, người tới đây dò xét tin tức cũng nhiều không đếm xuể.
Hôm nay Tiến Khách Lai làm ăn cũng rất phát đạt, đại sảnh lầu một, nhà gian lầu hai đều đầy cả người.
Địa phương náo nhiệt nhất là lầu một, Tiên Khách Lai xảy rộng hơn rất nhiều lần, mua lại không ít đất đai xung quanh, bên trong đại sảnh bày được hơn hai mươi bàn, vào thời đó đã là quy mô khá lớn.
Hôm nay hơn hai mươi cái bàn này cũng đã ngồi đầy, trong đó nhân sĩ võ lâm chiếm hơn nửa, ai nấy vung quyền đấu tửu, uống rượu say sưa. Đao kiếm của họ vứt ra bàn bừa bãi, thứ nhất hiển lộ thân phận của mình, thứ hai cũng là uy hiếp người bên cạnh.
Nhưng những thứ này đều không phải là nổi bật, dễ thấy nhất là tên một cái bàn cạnh cửa sổ, một lão nhân tóc bạc chiếm cứ một mình. Trước mặt lão bày đầy một bàn thức ăn đầy đủ thịt cá, còn có năm sáu cái bình rồng, đều là một mình lão nhân này uống.
Một mình lão chiếm cứ một cái bàn, lại không có người nào dám tới nơi này tranh cướp vị trí.
Người giang hồ cũng không phải ngu ngốc, cho dù là muốn nổi danh cũng phải xem mục tiêu có dễ dàng hạ thủ hay không. Mặc dù lão nhân này tuổi tác không nhỏ nhưng lại có một cỗ uy thế, mặc dù có người muốn đụng tới lão, nhưng cũng không dám ra tay trước.
Bên cạnh lão nhân có một cái bàn bảy tám đại hán vạm vỡ dang ngồi. Bọn họ ngồi chỉ một cái bàn có hơi chật chội, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang bàn lão nhân, dường như rục rịch muốn động.
Một đại hán trong đó vỗ bàn một cái, khiến cho chén bát đều nhảy lên, văng nước miếng nói:
- Các huynh đệ, cho các ngươi biết, ta thấy Thiếu Lâm có thể thắng trận chiến này.
Hôm nay tuyệt đại đa số người bên trong đại sảnh đang thảo luận về trận chiến sắp tới giữa Thiếu Lâm cùng Thần Long giáo, nhưng cơ hồ không có người nào nhận định Thiếu Lâm có thể đạt được thắng lợi. Dù sao nghe nói bốn đại cao thủ viên mãn Thần Long giáo đã sắp đến Đăng Phong huyện. Đây chính là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa còn là một lần bốn người tới, còn ai có thể ngăn cản được?!
Đại hán này nói thẳng coi trọng Thiếu Lâm, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người chung quanh, bên trong đại sảnh nhất thời đều yên lặng đi nhiều.
Thấy ánh mắt của người xung quanh đều tập trung về phía mình, đại hán hơi có chút đắc ý, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Các ngươi còn không tin hay sao, chẳng lẽ không chịu suy nghĩ một chút, Thần Long giáo thật sự có tới bốn Tiên Thiên viên mãn sao?
Nghe thấy đại hán nghi ngờ, một người khác ngồi cùng bàn nói:
- Chuyện này có lẽ cũng không giả, Thiên Sơn Ma giáo đã bị Thần Long giáo diệt. Mấy Tiên Thiên viên mãn của Ma giáo cũng không phải là hổ giấy nếu Thần Long giáo không phải là viên mãn còn dám tới đó chịu chết sao?
- Ta biết chuyện này, lúc đi Thiên Sơn, Thần Long giáo quả thật có hai viên mãn, nhưng trên đường tới Thiếu Lâm lại còn nói có hai viên mãn khác gia nhập. Nói thật ra, nói gì ta cũng không tin. Đây chính là Tiên Thiên viên mãn, không phải là rau cải, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lão tử luyện võ đã ba mươi năm, cũng là năm ngoái mới vừa tiến vào Tiên Thiên trung kỳ, bọn họ làm sao có nhiều viên mãn như vậy?!
Lời này của đại hán cũng có lý, hơn nữa cũng gián tiếp nói rõ thực lực của mình, đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.
Dù sao đa số người trên giang hồ chỉ là Hậu Thiên, đạt tới Tiên Thiên vẫn là số ít, Tiên Thiên trung kỳ ở bất cứ địa phương nào cũng coi như cao thủ.
Thấy xung quanh có vài người bị mình làm kinh hãi, lập tức đại hán này lại nói:
- Hơn nữa ta nói cho các ngươi biết, bây giờ các ngươi biết ai đang ở trên đỉnh núi kia không?
Đại hán vừa nói chuyện, tay vừa chỉ về phía thiền viện nằm trên đỉnh núi gần Thiếu Lâm tự. Nơi đó có một đám mỹ nữ cực phẩm đang ở, hiện tại cũng không phải là bí mật gì. Dù sao chuyện như vậy không thể nào giấu được người khác, Thiếu Lâm cũng không có ý định lừa gạt người nào, cây ngay không sợ chết đứng.
Mọi người rối rít gật đầu, muốn nghe thử đại hán này nói chuyện gì.
- Nhất định là các ngươi không biết, trong số các nữ nhân ở thiền viện kia có người vô cùng lợi hại. Các ngươi đã nghe qua cái tên Lý Thanh Hoa hay chưa?
Có vài người gật đầu, có vài người lắc đầu, không phải là tin tức tất cả mọi người đều linh thông như vậy.
- Hắc hắc, Lý Thanh Hoa các ngươi cũng không biết, đây chính là cao thủ lợi hại nhất bên trong Tiên Thiên viên mãn, tuyệt kỹ phi đao thiên hạ vô địch. Không cần biết ngươi là ai, một đao lập tức giết chết, tuyệt đối không ra tay lần thứ hai.
Có một số người có kiến thức gật đầu lia lịa, có vài người lộ vẻ kinh ngạc, khó lòng tin được.
- Có võ công lợi hại như vậy, một đao là có thể giết người sao? Tiên Thiên viên mãn cũng có thể một đao giết chết sao?
- Rõ ràng là các ngươi cô lậu quả văn, sự thật chính là như vậy, phi đao Lý Thanh Hoa chính là nhất tuyệt, không ai ngăn cản được. Các ngươi thử nghĩ mà xem, có một cao thủ như vậy ở Thiếu Lâm, người Thần Long giáo sẽ tới đó tìm chết hay sao? Tiên Thiên viên mãn thì đã sao, Tiên Thiên viên mãn cũng là người, hơn nữa bọn họ tu luyện tới cảnh giới này chắc chắn càng quý trọng tính mạng hơn cả chúng ta. Mạng bọn họ quý như vậy chắc chắn sẽ không đi tìm chết, cho nên lão tử nói bọn họ là hư trương thanh thể mà thôi.
Nghe thấy lời này của đại hán, những người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, đều không có lời gì phản bác.
Bất quá vẫn có người đưa ra nghi vấn:
- Ngươi nói phi đao kia thật sự lợi hại như vậy sao? Dù sao ta cũng đã luyện võ nhiều năm như vậy, còn chưa nghe nói qua có thủ đoạn có thể một chiêu giết người.
- Ngươi biết cái gì, cao thủ so chiều, sinh tử chỉ trong nháy mắt, chuyện một chiêu định thắng bại đâu đâu cũng thấy. Nghe nói một đao này của Lý Thanh Hoa là tập trung nội lực toàn thân, tinh khí thần đều ngưng tụ trên một đao, thiên địa khiếp quỷ thần kinh.
Đại hán lời còn chưa dứt, bên cạnh có người phản bác:
- Này, ngươi nói chuyện gì có căn cứ một chút đi. Cái gì tinh khí thần, cái gì kinh thiên địa, quả thật khó lòng tin được. Theo như cách nói của ngươi, chỉ cần là người cảnh giới ngang hàng, Lý Thanh Hoa có thể dùng một đao đánh chết bất cứ ai hay sao?
- Ngươi nói đúng, chính là đạo lý như vậy.
- Ta không tin, mặc dù ta tiến vào Tiên Thiên không được bao lâu, nhưng ta không tin có những cao thủ cảnh giới Tiên Thiên khác có thể một chiêu giết chết ta. Nếu thật sự là như vậy, ta còn luyện võ làm gì nữa.
Dường như đại hán không thèm tranh cãi với người kia, chỉ bĩu môi nói:
- Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, công lực ngươi thấp, ta cũng không so đo với người, để ta xem thử trong này có ai biết hay không...
Đại hán dứt lời lập tức nhìn quanh, dường như đang tìm xem có ai có thực lực tương đương với mình không..
Mặc dù người nơi này cũng không ít, nhưng thật sự không có người nào đạt tới Tiên Thiên trung kỳ. Đại hán nhìn một vòng, tựa hồ có chút thất vọng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người lão nhân kia.
Ánh mắt y sáng lên, nói với lão nhân kia:
- Này, lão già kia, nhìn dáng vẻ của lão dường như cũng có chút bản lĩnh, lão có tin lời lão tử vừa nói không?
Lão nhân lại mở một bình rượu ra, rót vào trong miệng nốc một hơi ừng ực, sau đó mới để bình rượu xuống, giơ tay lau miệng:
- Lão phu không tin trong thiên hạ có chuyện có thể một chiêu chế địch, tối thiểu theo lão phu là không có.
Ánh mắt đại hán khẽ nheo lại, cười hắc hắc nói:
- Lão già, đó là do kiến thức của lão hạn hẹp, thấy dáng vẻ của lão hẳn cũng là một cao thủ Tiên Thiên.
Trong lời đại hán toát ra vẻ bất thiện, lão nhân làm như không nghe thấy, cho một miếng tương thịt bò vào trong miệng:
- Có thể nói như vậy, cũng không chênh lệch với ngươi.
Nghe thấy lời của lão nhân, đại hán từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới đối diện lão nhân ngồi xuống.
Không ngờ lão nhân đột nhiên nói:
- Này, không thấy lão phu ngồi bàn này sao, đi chỗ khác.
Đại hán vẫn ngồi yên bất động, chợt rút cương đao sau lưng mình ra, đặt xuống bàn lão nhân đánh xoảng một tiếng.
- Lão già, đao này của lão tử đã luyện ba mươi năm, hôm nay luyện thành một chiêu tuyệt học, gọi là Thiên Ngoại Phi Tiên. Lão tử bằng vào một chiêu này đủ để đối phó bất kỳ đối thủ Tiên Thiên trung kỳ nào, lão có tin không?
Lão nhân tựa hồ ngẩn người một chút:
- Thiên Ngoại Phi Tiên? Ngươi xác định chiêu này là đao pháp?
- Dĩ nhiên, lão tử tự nghĩ ra, đương nhiên là đao pháp, lão tin không?
Lão nhân lắc đầu một cái:
- Lão phu không tin.
Trong mắt đại hán lộ ra một tia hung quang:
- Lão già, nếu lão không tin, vậy có dám thử một lần?
- Ngươi muốn chiếm cứ bàn lão phu đó sao?
Lão nhân nhìn đại hán hỏi.
Đại hán gật đầu một cái:
- Lão già, coi như lão thông minh, nếu đã nhìn ra, chúng ta là người sáng mắt không nói lời mờ ám. Nếu lão có thể đỡ được một đao của lão tử, vậy lão cứ tiếp tục ngồi đây, nếu không ngăn được hoặc cảm thấy khiếp sợ, vậy cũng đừng ngồi đây nữa, nhường bàn này lại cho lão tử.
Trên giang hồ người như vậy rất nhiều, giang hồ này cũng chính là địa phương như vậy, chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé xảy ra mỗi ngày. Mọi người cũng chỉ tọa thị bàng quan, mặc dù cảm thấy lão nhân này tương đối xui xẻo, nhưng cũng không ai đứng ra can thiệp chuyện bất bình.
Vốn ai cũng nghĩ lão nhân sẽ thối lui nhường bước, không ngờ rằng một tay lão cầm lên một cái đùi gà, tay còn lại vẫy vẫy đối phương:
- Nào nào, tới đây, cứ thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên vào đầu lão phu, nếu đầu lão phu rớt không cần ngươi chịu trách nhiệm.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Không nghĩ tới lão nhân lại còn dám khiêu khích, đại hán cảm thấy thật mất mặt, trực tiếp cầm cương đao trên bàn lên:
- Nếu lão muốn chết tử tế, lão tử sẽ tiễn lão một đoạn đường!
Một mảnh ánh đao đột nhiên xuất hiện bên trong tửu lâu.
Mọi người đều cảm thấy hoa mắt, sắc mặt ai nấy trắng bệch, nếu như một đao kia của đại hán thi triển đối với mình, như vậy mình tuyệt đối sẽ không đỡ được.
Giữa mảng ánh đạo này thình lình xuất hiện hai ngón tay.
Kịch.
Ánh đạo đầy trời lập tức biến mất, tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng, không dám tin tưởng nhìn lão nhân. Lão chỉ đưa tay ra đơn giản, đã kẹp thanh cương đao nặng nề vào giữa hai ngón tay, giữ lại thật chặt.
- Đây là Linh... Linh... !
Có một ít kẻ biết người biết của lập tức trợn mắt há mồm, không ngờ rằng chiêu này thật sự tồn tại.
← Ch. 619 | Ch. 621 → |