← Ch.639 | Ch.641 → |
Chiêu này của hòa thượng quá độc ác, đứng đó vung trảo chộp hờ về phía một người, toàn thân người đó lập tức bay tới, rơi vào tay hòa thượng, lập tức công lực hoàn toàn biến mất.
Bọn đạo phỉ thật sự muốn điên rồi, bắt đầu chạy loạn xạ như ruồi bọ, nhưng cũng không chạy thoát. Hòa thượng này giống như đi dạo phố, bay tới bay lui, thỉnh thoảng giơ tay lên, một người bay vào tay hắn giống như hàng hóa, không có mấy người có thể chạy thoát.
Bọn đạo phỉ muốn chạy đi từ cửa trước, nhưng sơn môn bị hủy, nơi đó còn chất đống mấy trăm người mất đi nội lực, đang ở đó kêu trời trách đất hết sức đau buồn, cho nên không ra cửa trước được.
Còn lại một ít bọn đạo phỉ cuối cùng bị hòa thượng đuổi theo lên trời không đường xuống đất không cửa, nháo nhào chạy về phía cửa sau.
Nhưng chuyện càng thêm bi kịch xảy ra, bọn họ đang chạy thoát khỏi một hòa thượng, không ngờ rằng vừa mới chạy tới cửa sau, lại thấy có một hòa thượng khác đi tới.
Hoặc giả đây không phải là một hòa thượng, mà là một Lạt Ma, thân mặc áo đỏ, để lộ nửa bên vai, toàn thân đầy nước dưa hấu và bụi đất, dơ bẩn chẳng khác nào khiếu hóa tử xin cơm, vẻ mặt y vô cùng áo não, dường như lão bà vừa mới chết vậy.
Thấy bọn đạo phi chạy tới Lạt Ma này giống như thấy cừu nhân giết mẹ của y, không nói hai lời lập tức xông tới một chiêu đánh ngã rạp một mảnh. Người bị y đánh trúng lập tức bị phế võ công không nói, kẻ xấu số còn bị tàn tật.
Cũng không biết vì sao Lạt Ma này nổi cơn thịnh nộ như vậy, đám đạo phỉ cảm thấy không chống cự được nữa, lúc này mới thấy hòa thượng vào từ cửa trước tốt hơn nhiều, ai nấy liều mạng chạy trở về bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, thi nhau dập đầu lia lịa như gà mổ thóc cầu xin:
- Đại sư, hút ta đi!
- Đại sư, phế võ công ta đi, ta làm ác đã nhiều, đã sớm nên bị phế.
- Đại sư, y không được, ta đã là Tiên Thiên, hãy hấp thu nội lực của ta, bảo đảm sau này tinh thần ngươi hưng phấn gấp trăm lần, eo không mỏi, chân không đau, cũng không rút gân, ngày ngày vào động phòng, hàng đêm làm chú rể cũng không có vấn đề gì.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân tái xanh, nhìn tên nói hươu nói vượn này:
- Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Đợi đến Tang Cách cuối cùng cầm trong tay mấy chục chiếc khăn vàng hết sức đáng thương, lấp ló không dám ra mặt, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ đã trở thành thương buôn khăn vàng, trên dưới toàn thân đâu đâu cũng có, mấy trăm chiếc khăn vàng gần như lấp kín cả thân hình hắn.
Tổng người trong sơn trại này có tới chín phần mười đã bị Hoắc Nguyên Chân đánh hạ.
Kết quả lần đánh cuộc này cũng không cần so sánh, phương trượng Thiếu Lâm chiếm ưu thế cực lớn, giành được thắng lợi cuối cùng bỏ xa đối thủ.
Hoắc Nguyên Chân cũng không đuổi tận giết tuyệt những Hoàng Cân Đạo này, chẳng qua là phóng hỏa hoàn toàn thiêu hủy sơn trại này. Về phần những Hoàng Cân Đạo kia, bọn họ đã thành người bình thường, hoàn toàn mất đi nội lực, cũng không có năng lực cản đường đánh cướp nữa, sau này chỉ có thể an phận thủ thường làm bá tánh bình dân.
Về phần tội nghiệt trước kia mà bọn họ đã phạm, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nhất nhất truy cứu. Người xuất gia chú trọng từ bi đại độ, không thể lấy tánh mạng người ta, những kẻ phạm tội đại ác sau này tự nhiên có quan phủ đi thu thập bọn họ. Sau khi hút lấy nội lực bọn họ, Hoắc Nguyên Chân đã thỏa mãn.
Hơn nửa ngày trôi qua, Hoang Lãnh sơn trại hoàn toàn thành lịch sử, cái tên Hoàng Cân Đạo này cũng chỉ còn xuất hiện trong miệng người kể chuyện cổ tích.
Sau khi giải tán tất cả đạo phỉ, thuận tiện còn tịch thu một ít ngân phiếu tài vật của bọn họ, Hoắc Nguyên Chân mới nhìn sang Tang Cách vẫn ở cách xa mình không chịu lại gần.
- A Di Đà Phật! Tang Cách sư huynh, người đứng xa như vậy làm cái gì?
Hoắc Nguyên Chân chủ động chào hỏi, cười tủm tỉm nhìn Tang Cách.
Lúc này sắc mặt Tang Cách có hơi nhăn nhó, không còn thấy dáng vẻ một Lạt Ma cuồng ngạo như trước nữa, ngược lại giống như một cô dâu mới về nhà chồng. Y rất muốn lên tiếng nói chuyện với Hoắc Nguyên Chân, nhưng vừa há miệng lại nuốt vào trong bụng những lời định nói.
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc, nhưng thật ra thì đã như mở cờ trong bụng, nói với Tang Cách:
- Sư huynh, người làm sao vậy?
Tang Cách âm thầm siết chặt nắm tay, dường như đang tự cổ vũ mình, rề rà đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân ho khan mấy tiếng:
- Khụ!!! Chuyện này... Nói ra thật xấu hổ, đến bây giờ ta còn không biết sư đệ tên gọi là gì vậy?
- Bần tăng Nhất Giới, chính là phương trượng Thiếu Lâm tự Hà Nam Tung Sơn.
Hoắc Nguyên Chân báo ra danh hiệu, Tang Cách lại không có phản ứng gì.
Tới nơi này tranh đoạt võ lâm Minh chủ, mặc dù Hoắc Nguyên Chân thừa nhận Tang Cách là đối thủ của mình, nhưng cho tới bây giờ Tang Cách lại không xem Hoắc Nguyên Chân như đối thủ, thậm chí mấy vị sư phụ y cũng không coi phương trượng Thiếu Lâm tự gần đây danh tiếng vang dậy ra gì.
Cho dù là nổi danh thế nào đi nữa, cũng không thể nào tạo thành uy hiếp gì đối với Tang Cách. Bọn họ chỉ cho rằng đối thủ chủ yếu của Tang Cách là nguyên Minh chủ Đông Phương Tình.
Cho nên sau khi Hoắc Nguyên Chân báo danh, Tang Cách cũng không có ngạc nhiên, mà là vội vàng nói:
- Thì ra sự đệ người còn là phương trượng...
- Chậm đã!
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cắt đứt lời của y, nói:
- Tang Cách, hiện tại ngươi còn gọi bần tăng là sư đệ sợ là có chút không thỏa đáng phải không?
Sắc mặt Tang Cách biến đổi, hồi lâu không có lên tiếng, cuối cùng mới hung hăng cắn răng:
- Thôi được, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, nếu ta đã thua, cũng chấp nhận thua cuộc, Nhất Giới Đại ca!
Hai chữ cuối cùng nói ra khó khăn vô cùng, hình như là phát ra từ trong cổ họng.
Hoắc Nguyên Chân không hề tỏ ra khách sáo, gật đầu nói:
- Ừm, quả nhiên Tang Cách huynh đệ là người thú tín, Đại ca bội phục đệ.
Nhìn hòa thượng này mới nhìn qua còn nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, mặt dày xưng Đại ca, mặt Tang Cách cũng hơi đỏ lên. Tuy rằng công phu y rất cao, nhưng so sánh da mặt với Hoắc Nguyên Chân cũng như trời với vực.
Đã gọi Đại ca rồi, lúc này Tang Cách cũng không xấu hổ nữa, bắt đầu cất tiếng oán trách:
- Đại ca, Trung Nguyên các ngươi cũng quá kỳ quái, huynh biết không, vừa rồi đệ gặp một con khỉ trong rừng cây phía sau. Trời ơi, nó dùng một cây gậy thật sự hết sức thần kỳ, người chuyên môn luyện côn trong Bố Đạt Lạp Cung chúng ta cũng không bằng nó. Hơn nữa sức lực của nó cực lớn, không ngờ rằng còn lớn hơn đệ, lại còn đặc biệt giảo hoạt, chạy cũng mau, cho nên đệ trễ nải chính là vì đụng phải nó!
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Đại ca ta đã sớm cho đệ biết phải chú ý dã thú trong rừng rồi còn gì, cuối cùng đệ giải quyết thế nào?
Hoắc Nguyên Chân biết Đại Thánh chạy nhanh, hơn nữa cơ trí, sẽ không có chuyện gì. Sau khi Đại Thánh uống Tấn Cấp Đan, thực lực đại khái tương đương với Đông Phương Tình, Vô Danh, coi như là viên mãn đỉnh phong, cũng không có đạt tới cảnh giới Ngự.
← Ch. 639 | Ch. 641 → |