← Ch.685 | Ch.687 → |
Mạc Thiên Tà không có lên tiếng, trong mắt cũng lộ vẻ oán hận.
An Mộ Phong thấy vậy bèn cười hăng hắc:
- Thôi được, không cần nhắc tới chuyện này, bây giờ ta sẽ bổ nhiệm lão làm trưởng lão trấn thủ đầu rồng, phụ trách tuyến đầu tiên, chú ý theo dõi động tĩnh đối phương bất cứ lúc nào. Thánh Vương sẽ xuất thế trong hai ngày tới, bọn Đại Trưởng lão đang cử hành hoạt động tế tự ven Thiên Thủy hồ, lúc này ngàn vạn lần không thể xuất hiện sai lầm.
- An tiền bối yên tâm, Mạc mỗ biết sâu cạn, tuyệt đối trấn thủ đầu rồng này vững vàng như tường đồng vách sắt.
- Vậy thì tốt, một hồi ta sẽ mang bản đồ phân bố cơ quan khu này cho lão. Hãy nhớ, phải lợi dụng địa hình phức tạp cùng cơ quan nơi này tạo ra sát thương lớn nhất cho đối phương, bảo tồn sinh lực, chuẩn bị thật tốt cho thắng lợi sau cùng.
- Thuộc hạ đã hiểu!
An Mộ Phong hài lòng gật đầu, dẫn theo Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử xoay người rời đi.
Lúc này Mạc Thiên Tà cũng chậm rãi bước vào trong miệng rồng, thở ra một hơi thật dài.
Hoắc Nguyên Chân an toàn trở lại doanh địa, cũng không nói chuyện của Mạc Thiên Tà với mọi người, thứ nhất là tránh cho mọi người gia tăng áp lực trong lòng, thứ hai Hoắc Nguyên Chân cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản.
Mạc Thiên Tà sẽ thật lòng liên thủ cùng Thần Long giáo sao? Hận của lão đối với mình lớn như vậy sao? Đây đều là chuyện đáng để suy nghĩ sâu xa.
Trở lại doanh trướng của mình, thời gian đã gần đến nửa đêm, sau khi Hoắc Nguyên Chân ra lệnh ngoại nhân không được quấy rầy, mới vừa làm xong, bên kia thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, thời gian quay thưởng đã đến.
- Đã đến giờ quay thưởng tháng Giêng, có lập tức bắt đầu quay thưởng hay không?
- Bắt đầu.
Luân bàn Hệ Thống xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân vô cùng nghiêm túc tra xét phần thưởng.
Thiên Cơ lão nhân coi mình nhiều nhất có thể sống một năm, như vậy nói cách khác, mình quay thưởng nhiều nhất tối đa có thể kéo dài đến tháng Tư, thậm chí tháng Ba cũng chưa chắc có cơ hội.
Đó là trong thời gian này còn không xảy ra vấn đề gì, cho nên mỗi một lần quay thưởng rất có thể là lần cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân, nhất định phải thận trọng.
Lần quay thưởng đầu tiên này, phần thưởng cũng tầm thường, phần thưởng mà hắn mong đợi như Cửu Dương chân kinh cùng Ngũ Hành trấn pháp đều không có xuất hiện.
Những phần thưởng còn lại không có trợ giúp nhiều cho Hoắc Nguyên Chân, hắn có chút thất vọng, trực tiếp nhắm vào Thưởng Lớn.
Nhưng cũng không thể quay trúng Thưởng Lớn, ngược lại quay trúng một chiếc áo cà sa.
Ban đầu Hoắc Nguyên Chân có một cái áo cà sa, nhưng đã đưa cho A Dục Già, hôm nay thân là phương trượng, bản thân hắn cũng không có một chiếc áo cà sa ra hình ra dáng.
Đương nhiên chất lượng của áo cà sa rất tốt, không kém gì cẩm lan cà sa cho A Dục Già. Hoắc Nguyên Chân lấy được phần thưởng, ướm thử vào người một cái, cười khổ một tiếng, lúc này cho mình áo cà sa, cũng không biết còn có cơ hội dùng tới hay không.
Đương nhiên tử trận không cần dùng nữa, cho dù là không tử trận, như vậy cũng chỉ có đường hoàn tục, tác dụng của áo cà sa này cũng không phải là rất lớn.
Bất quá giữ lại cũng được, giao cho người ngày sau thay mình đảm nhiệm phương trượng Thiếu Lâm cũng tốt.
Nói đến nhân tuyển phương trượng Thiếu Lâm tương lai, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng đã cân nhắc qua chuyện này. Hiện tại Thiếu Lâm thật sự không có người nào đủ uy vọng có thể thay thế mình tiếp chưởng Thiếu Lâm tự.
Lịch duyệt của tám đại đệ tử cũng còn kém, võ công cũng không đủ cho kẻ dưới phục tùng.
Võ công Vô Danh không tệ, nhưng người này cũng không thèm để ý tới vị trí phương trượng mà bằng lòng sống một cuộc sống nhàn nhã, khả năng lão bằng lòng tiếp chưởng là không lớn.
Có lẽ Nhất Đăng coi như thích hợp, võ công đạt tới Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa thời gian đảm nhiệm thủ tọa Đạt Ma đường cũng không ngắn, uy vọng cũng đủ, chẳng qua là không biết lão có thật sự từ bỏ thân phận Hoàng gia hay không, còn phải quan sát thêm.
Trong lòng nghĩ một trận, lần quay thưởng thứ hai lại bắt đầu.
Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn, trên trán cũng rịn ra chút mồ hôi. Cũng không biết hôm nay là ngày gì, thậm chí hai lần quay thưởng liên tục cũng không cho một phần thưởng nào ra hình ra dáng. Cứ như vậy, lần quay thưởng tháng Giêng này coi như là hoàn toàn lãng phí hết.
Đồ tốt nhất chỉ là một viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan. Võ học cao cấp chính là Niêm Hoa Chỉ.
Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan đối với mình vô dụng, bất kỳ võ học sơ cấp nào lên cấp thành võ học trung cấp đối với mình cũng không có trợ giúp gì, thậm chí võ học cao cấp phổ thông cũng không có trợ giúp đối với mình.
Chỉ có võ học siêu cấp mới có thể sinh ra ảnh hưởng đối với thực lực mình hôm nay.
Chỉ có một viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, muốn trong thời gian ngắn hợp thành Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan là si tâm vọng tưởng.
Hắn chán nản quay thưởng, điểm sáng Hệ Thống tự động xoay tròn mấy vòng, sau đó dừng lại trên một chiếc nhẫn ngọc.
- Túc chủ quay trúng tín vật phương trượng Thiếu Lâm, có sử dụng đánh bạc chức năng hay không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, không ngờ rằng xuất hiện một tín vật phương trượng Thiếu Lâm.
Vội vàng tra xét thử chiếc nhẫn ngọc này, đồ án phía trên biểu hiện chính là một chiếc nhẫn bạch ngọc thuần khiết không tỳ vết, có thể mang ở ngón tay cái, nhìn qua cũng không phải là loại ngọc nhất đẳng thượng hạng đắt tiền trân quý gì, bởi vì bản thân giá trị bạch ngọc cũng không phải là cao.
Nhưng nếu là tín vật phương trượng, nhất định là có chỗ bất đồng, tự nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể mang vật này đi đánh bạc, trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
Sau khi nhận lấy phần thưởng, Hoắc Nguyên Chấn tra xét hai phần thưởng này.
Áo cà sa gọi là Kim Khuyết Cà Sa, phía trên có rất nhiều bảo thạch, hồng bảo thạch, lam bảo thạch, tổ mẫu lục, dạ minh châu vân vân, châu quang bảo khí, mặc vào bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh cướp.
Hắn nở một nụ cười khổ, Hệ Thống này tặng phần thưởng có lúc cũng không phù hợp chân nghĩa của nhà Phật. Mặc vào loại cà sa quá mức hoa lệ này, hắn sẽ làm cho hương khách cho rằng phương trượng lấy tiền hương hoa của bọn họ sắm sửa.
Nhìn một hồi thu áo cà sa vào, Hoắc Nguyên Chân lại xem thử chiếc nhẫn ngọc kia.
Phương trượng truyền thừa ban chỉ, duy nhất, người đeo nó sẽ được đệ tử Thiếu Lâm ủng hộ.
Không giống như game online còn có thêm vào thuộc tính công phòng gì đó, nhưng chỉ một đặc điểm này đã hơn muôn ngàn bảo vật khác.
Hoắc Nguyên Chân lo lắng nhất chính là phương trượng đời sau không thể phục chúng, hiện tại xem ra vấn đề không lớn. Sau khi có được chiếc nhẫn này, đệ tử Thiếu Lâm sẽ tự động ủng hộ phương trượng, cứ như vậy vấn đề mình lo lắng sẽ không tồn tại.
Chỉ cần mình bằng lòng, cho dù là truyền vị trí phương trượng Thiếu Lâm cho Thiếu Lâm phản đồ Chư Viễn, đệ tử Thiếu Lâm cũng sẽ không có nửa cầu oán hận.
Dĩ nhiên ngoại nhân có thể sẽ có một ít lời bàn tán sau lưng, bất quá không nằm trong chuyện mà Hoắc Nguyên Chân cân nhắc.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy phần thưởng xong, quay thưởng tháng Giêng kết thúc, vốn hắn cho là quay thưởng kết thúc, muốn nghỉ ngơi một chút, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống đột ngột vang lên lần nữa:
- Đã đến giờ quay thưởng đưa ông Táo, có lập tức tiến hành quay thưởng hay không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, hôm nay lại là đưa ông Táo, mình đã sớm quên mất.
Đưa ông Táo có một lần quay thưởng không sai, khoảng thời gian này quá bận rộn, thậm chí mười ngày qua cũng lặn lội trên đường, Hoắc Nguyên Chân đã sớm quên mất thời gian, không riêng hắn quên mất, những người khác cũng không biết hôm nay là đưa ông Táo.
(Chương trước đã nói tới nơi này đã là Hai Mươi Bảy tháng Giêng, trên cũng mới nói đây là quay thưởng tháng Giêng, nhưng không hiểu vì sao bắt đầu từ lúc này tác giả lại lấy mốc thời gian là Hai Mươi Ba tháng Mười Hai, có lẽ có nhầm lẫn gì đó. Cũng có thể tác giả muốn thêm lần quay thưởng để thêm võ công cho Hoắc Nguyên Chân, tóm lại mong độc giả xí xóa. )
Vốn Hoắc Nguyên Chân có vẻ ủ rũ hiện tại lập tức phấn chấn tinh thần. Đây quả thật là liều ám hoa minh hựu nhất thôn, vốn cho là quay thưởng sẽ kết thúc như vậy, không nghĩ tới còn có hai lần cơ hội.
Vội vàng thu cất chiếc nhẫn ngọc phương trượng cùng áo cà sa, mặc dù hai thứ này không thể tăng lên sức chiến đấu, nhưng hoàn toàn có thể làm bảo bối Thiếu Lâm lưu truyền xuống. Đồ vật Hệ Thống sinh ra khẳng định là độc nhất vô nhị, không thể bắt chước ngụy tạo.
Chờ xác định xong nhân tuyển phương trượng, sẽ giao những thứ này cho kẻ đó.
Sau khi cất xong, quay thưởng đưa ông Táo cũng bắt đầu.
Luân bàn Hệ Thống xuất hiện lần nữa, Hoắc Nguyên Chân quét nhìn phần thưởng một lượt, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.
Bởi vì chẳng những Hệ Thống cho Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư, hơn nữa còn xuất hiện một viên Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan không có tiền lệ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, trước kia xuất hiện một viên Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan đã đủ làm cho Hoắc Nguyên Chân hưng phấn nửa ngày, không nghĩ tới lần này trực tiếp cho ra Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.
Trước mắt Long Tượng Bát Nhã Công cùng Kim Cương Bất Hoại Thể, Hoắc Nguyên Chân cũng đã dùng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan thăng cấp trở thành võ học siêu cấp, võ công có thể dùng thăng cấp còn có Kim Chung Tráo và Vô Tướng Kiếp Chỉ, cùng với Bát Nhã thần chưởng.
Có Kim Cương Bất Hoại Thể, Kim Chung Tráo cũng không cần suy tính, thăng cấp cũng là lãng phí.
Mà giữa Bát Nhã thần chưởng cùng Vô Tướng Kiếp Chỉ, Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về phía Vô Tướng Kiếp Chỉ hơn. Dù sao đây cũng là một thủ đoạn công kích tầm xa tương đối thực dụng, không giống như Bát Nhã thần chưởng, sau khi thăng cấp cũng không đạt tới uy lực Như Lai Thần Chưởng, cũng không cần cân nhắc.
Nhưng hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng do dự, bởi vì Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư cũng là thứ nhất định phải lấy được, hắn có thể nào dễ dàng buông tha cho.
Tam Phân Âm Dương Khí đến thời khắc mấu chốt, Đồng Tử Công Tiên Thiên viên mãn, Bắc Minh thần công chuẩn viên mãn hôm nay trở thành nội lực chủ yếu chống đỡ Tam Phân Âm Dương Khí, ngược lại Cửu Dương chân kinh mạnh nhất hôm nay biến thành yếu nhất, Hoắc Nguyên Chân nằm mộng cũng muốn lấy được quyển thứ tư.
Mặc dù Cửu Dương chân kinh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cũng không phải rất mạnh, nhưng tối thiểu mạnh hơn nhiều so với Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong bây giờ. Chỉ có lấy được quyển này, nội lực Hoắc Nguyên Chân mới coi như chân chính đạt tới một cực hạn không có tiền lệ, còn mạnh hơn cả cảnh giới Ngự phổ thông.
Cho nên cân nhắc nhiều lần, rốt cục Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định nhắm vào Cửu Dương chân kinh, dù sao sau khi Vô Tướng Kiếp Chỉ thăng cấp trợ giúp cho mình cũng không bằng Cửu Dương chân kinh này.
Sau khi xác định mục tiêu, Hoắc Nguyên Chân thận trọng tính toán số bước quay thưởng.
Vẫn phải tiếp tục sử dụng công thức không đáng tin cậy này, chỉ bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân đặc biệt dụng tâm, bởi vì đây rất có thể chính là cơ hội cuối cùng quay thưởng Cửu Dương của mình.
Lần này quay thưởng cần đặc biệt cẩn thận, bởi vì giữa Cửu Dương cùng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan chênh lệch chỉ có một ô, nếu như làm không tốt rất có thể sẽ bỏ lỡ.
Tính toán một hồi, Hoắc Nguyên Chân cắn răng một cái, ấn Start quay thưởng.
Điểm sáng Hệ Thống xông ra ngoài thật nhanh, bắt đầu xoay tròn theo luân bàn.
Chờ sau khi điểm sáng này quay một vòng, đầu óc Hoắc Nguyên Chân lại nhanh chóng vận chuyển, tính toán khả năng quay trúng.
Dựa theo quán tính điểm sáng tính toán, đại khái sẽ dừng lại ở năm ô phía trước.
Mà trong năm ô này, có ba ô cuối cùng có khả năng cực lớn.
Ba ô cuối cùng là một khu vực tập trung phần thưởng tốt.
Trong đó gồm có: Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư, đại lễ bao, Cao Cấp Võ Học Tân Cấp Đan.
Nếu là ngày thường quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân cũng không do dự, trong ba phần thưởng này bất kể đạt được phần thưởng nào cũng là may mắn tày trời, quay trúng thứ gì cũng không thua thiệt.
Nhưng hôm nay đại chiến sắp tới, thậm chí không có cơ hội quay thưởng lần sau, Hoắc Nguyên Chân có thể nào không khẩn trương.
Cho dù quay trúng đại lễ bao, đạt được ba phần thưởng, dựa theo kinh nghiệm của dĩ vãng để phán đoán, trong ba phần thưởng này cũng chưa chắc sẽ bao gồm Cửu Dương chân kinh.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn Cửu Dương, hy vọng lần quay này không có gì sơ sót.
Mắt thấy điểm sáng đi tới từng bước một, thậm chí Hoắc Nguyên Chân không dám nhìn tới tình huống quay thưởng, dứt khoát nhắm hai mắt lại nghe theo mệnh trời.
Cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, lúc Hoắc Nguyên Chân chờ có chút không nhịn được, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên.
Lúc thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lạnh như băng, đây thật là ông trời không có mắt, không ngờ rằng thật sự quay trúng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.
Chẳng lẽ muốn mình bằng vào Vô Tướng Kiếp Chỉ đối kháng bọn Đinh Bất Nhị hay sao?
Nội lực không đủ, hết thảy võ công cũng chỉ như lâu đài trên cát. Mặc dù bây giờ nội lực của mình đã rất tốt, nhưng so sánh với những cao thủ cảnh giới Ngự hùng mạnh vẫn còn kém hơn không ít.
- Túc chủ quay trúng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Mặc dù không phải là rất hài lòng, nhưng Hoắc Nguyên Chân còn chưa dám mang Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan đi đánh bạc, chỉ có thể lựa chọn bỏ qua
Bất đắc dĩ mở mắt, Hoắc Nguyên Chân đang chuẩn bị nhận lấy phần thưởng, chỉ thấy luân bàn Hệ Thống chợt lóe ánh sáng, lại xuất hiện một nhóm phần thưởng mới.
Lúc này hắn mới nhớ ra, vẫn còn có lần quay thưởng sau cùng.
Quay thưởng tháng Giêng hai lần không trúng thứ nào tốt cả đã kết thúc, lần này là quay thưởng đưa ông Táo lần đầu tiên, kế tiếp còn có lần thứ hai.
Trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía luân bàn Hệ Thống
Không nhìn không gấp gáp, vừa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân lập tức sững sờ ngây dại:
- Trời ơi, tất cả thứ mình cần đều xuất hiện trong lần quay thưởng cuối cùng này.
← Ch. 685 | Ch. 687 → |