← Ch.690 | Ch.692 → |
Ngực của Hoắc Nguyên Chân quả thật khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.
Tay của nàng nhẹ nhàng lướt qua ngực của hắn, rơi xuống khối ngọc có khắc chữ Huyễn kia.
Đây là ngọc bội của muội muội, ngực của mình cũng có một khối, chỗ duy nhất bất đồng chính là chữ Vụ này.
Nghĩ tới đây, An Như Sương muốn xem thử ngực của mình.
Tay của hắn còn nắm ngực của mình, theo bản năng vuốt ve nhè nhẹ, An Như Sương cũng đưa tay theo hắn, chỉ là muốn xem thử khối ngọc kia.
Nhưng nàng cúi đầu mới kinh hãi phát hiện, tay của Hoắc Nguyên Chân đặt tại lồng ngực của mình không sai, nhưng hai ngón tay đang nắm khối ngọc kia, nhẹ nhàng vuốt ve!
Giờ khắc này, trên khuôn mặt vốn ôn nhu của An Như Sương đột nhiên trắng bệch như tờ giấy.
Thì ra là như vậy! Thì ra là hắn phát hiện! Hắn đã biết mình là ai!
Phản ứng đầu tiên của An Như Sương chính là muốn nhảy ra khỏi ngực của hắn, thân thể run rẩy một cái, mới vừa muốn động, cánh tay của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nắm thật chặt, bàn tay hắn vuốt ve ngực nàng vài cái, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh đào An Như Sương:
- An tỷ tỷ, ngoan ngoãn ngủ đi, sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ không có chuyện gì cả.
Can đảm An Như Sương mới vừa tụ tập lại bị một câu nói của hắn đả kích bay ra ngoài chín tầng mây, lý trí lần nữa trở lại suy nghĩ.
Đúng vậy! Hắn nói rất đúng, đây là biện pháp duy nhất không sai.
Nhưng bộ dáng như vậy, hai người không mặc y phục ôm nhau ngủ, có được không?
Võ Lâm Minh Trung Nguyên tới đánh dẹp Thần Long giáo, công việc chuẩn bị vẫn làm tương đối đến nơi đến chốn, tối thiểu đến nơi rừng sâu núi thẳm này cũng đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ.
Cầm trong tay lương khô thịt bò cùng nước uống đã chuẩn bị, An Như Huyễn khẽ nhai nhai, ánh mắt rơi vào người tỷ tỷ bên cạnh.
Hai người là tỷ muội song sinh, giữa tâm linh vẫn có một chút cảm ứng.
Vị tỷ tỷ song sinh giống hệt như mình hôm nay có vẻ mất tự nhiên.
Từ trước tới nay An Như Huyễn chưa từng thấy tỷ tỷ có dáng vẻ như vậy, ngẩn người ra tại chỗ thất thần, gọi nàng cũng không đáp, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đối với tình huống như thế, An Như Huyễn cũng không phải là đặc biệt xa lạ, khi một nữ tử đã có tình cảm với người nào đó, thường không tránh khỏi lâm vào trạng thái đờ đẫn, giống như tỷ tỷ bây giờ.
Thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng cười mỉm một mình, An Như Huyễn càng ngày càng xác định cảm giác của mình.
Tỷ tỷ có ý trung nhân rồi sao, là ai chứ?
Người ở chỗ này trừ hòa thượng Thiếu Lâm chính là nhân vật giang hồ, hòa thượng Thiếu Lâm khẳng định không thể nào, chẳng lẽ là đám người giang hồ hay sao?
Ánh mắt An Như Huyễn quét một vòng xung quanh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Những người giang hồ này có đủ các thành phần, nhưng không có ai nổi bật trong mắt nàng, không thể thấy một ai có thể xứng đối với tỷ tỷ mình.
Hơn nữa trong lòng An Như Huyễn cũng không bằng lòng tỷ tỷ thích những người khác, thân là tỷ muội song sinh, trong lòng An Như Huyễn vẫn đang mong đợi có thể vĩnh viễn sống cùng tỷ tỷ chung một chỗ.
Nhưng An Như Huyễn cũng không có mở miệng hỏi thăm, giữa tỷ muội hai người hiểu nhau rất rõ, chắc chắn tỷ tỷ sẽ không nói chuyện với mình. Giống như chuyện của mình và Hoắc Nguyên Chân, nếu không phải cuối cùng truyền đến tai tỷ tỷ, An Như Huyễn cũng sẽ không chủ động nói ra.
An Như Sương tự cho là giấu giếm rất kín, nhưng làm sao có thể giấu được muội muội tâm tư thông tuệ.
Hơn nữa nói chuyện cùng muội muội. An Như Sương cũng lộ vẻ lúng túng, chỉ có thể cố gắng nói ít, gần như nhìn nhau không nói, mạnh ai nấy theo đuổi tâm tư của mình.
Hoắc Nguyên Chân không bị chuyện tối qua ảnh hưởng chút nào, hắn tin rằng An Như Sương sẽ không ngốc tới nỗi tự động nói ra, chuyện này vẫn chưa tới lúc vạch trần.
Bất quá có chuyên bất ngờ này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có quyết định, đợi đến sau khi chuyện Thần Long giáo được giải quyết, nhất định chuyện này phải có một kết cục hoàn mỹ.
Hôm nay bên Thần Long giáo vẫn không có động tĩnh, tử thủ miệng rồng không ra.
Bọn họ không ra được, bọn Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tiếp tục chờ đợi, chờ thêm đợi một ngày, nguy hiểm sẽ thêm một phần, nếu đợi đến khi Đinh Bất Nhị đi ra, e rằng hết thảy đều đã muộn.
Cho nên vào lúc ăn cơm Hoắc Nguyên Chân liền quyết định, một lát nữa sẽ phát khởi đợt công kích đầu tiên đối với Thần Long giáo.
Kế hoạch công kích cụ thể vẫn đang nghiên cứu cùng mấy nhân vật quan trọng. Nên đánh thật hay đánh giả vờ, người nào chủ công, người nào tăng viện, nhất định phải an bài rõ ràng.
Hoắc Nguyên Chân chỉ điểm an bài kế hoạch:
- Chiến thuật địch nhân rất rõ ràng, đó chính là kiên thủ miệng rồng không ra, chờ đợi Đinh Bất Nhị xuất thế phản công đối phó chúng ta. Cho nên bây giờ chúng ta phải chạy đua với đối phương, nhất định phải đánh hạ Thần Long giáo trước khi Đinh Bất Nhị xuất thế.
Nói xong, Hoắc Nguyên Chân mở ra một bản vẽ trong tay, đây là phác đồ mặt ngoài của Thần Long giáo.
- Các ngươi tới đây xem, Thần Long giáo xây dựng rất kỳ lạ, tất tất cả kiến trúc cùng cơ quan căn bản đều ở dưới đất, lúc này cho dù là chúng ta muốn đào địa động tiến vào cũng không còn kịp nữa. Hơn nữa đi tới khu vực trung tâm toàn là tuyệt phong tuyệt bích, đại quân không có cách nào thông qua, cho dù là Tiên Thiên viên mãn muốn đi lên cũng rất khó khăn. Đối phương nương theo chỗ hiểm mà thủ, đột phá từ trên ngọn núi không thực tế, cho nên con đường duy nhất của chúng ta chính là mở ra lối đi từ nơi miệng rồng này.
Lúc này Vô Danh ở bên cạnh nói:
- Không sai, đối phương cũng là nhìn trúng điểm này cho nên sẽ tử thủ miệng rồng, ta suy đoán sau khi vào miệng rồng, nhất định địa hình bên trong rất phức tạp, hơn nữa nhất định là không thiếu cơ quan. Địch nhân ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, rất dễ dàng gặp phải đối phương ám toán.
- Không sai, cho nên bây giờ chúng ta cần một sơ đồ bố trí địa hình bên trong miệng rồng. Phải biết được địch nhân mai phục cơ quan ở địa phương nào cũng phải biết được đối phương phân công cụ thể những cao thủ nào.
- Nhưng đối phương không cho chúng ta cơ hội này, chúng ta cũng không vào được, thời gian lại không đợi người, cho nên trước mắt chỉ có thử công kích miệng rồng một phen, thăm dò hư thật.
Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình cũng ở đây, lúc này Đông Phương Tình cũng gật đầu:
- Đây cũng là không có biện pháp nào khác, chỉ bất quá chúng ta phải chú ý một điểm, đó chính là thực lực của đối phương rất mạnh, chúng ta không thể có chút khinh thường. Phái một người đơn độc dẫn dắt công kích là không tiện, bây giờ thực lực của hai bên xê xích không nhiều, nếu bên nào tổn thất cao thủ trước, như vậy chiến cục rất có thể sẽ có biến hóa.
- Đúng, cho nên bần tăng quyết định lần này chúng ta tấn công sẽ do ta chủ đạo, Vô Danh trưởng lão cùng Nhất Đăng sư đệ phối hợp với ta, Thanh Hoa cùng Tình nhi ở phía sau áp trận cho chúng ta, phòng ngừa đối phương đánh lén.
Hai người Lý Thanh Hoa không mở miệng, Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là chiếu cố các nàng, mà là trận thứ nhất này rất mấu chốt, mấy hòa thượng bọn hắn đều là Thiếu Lâm tự, phối hợp với nhau sẽ ăn ý hơn một chút.
Huống chi nếu là đơn độc an bài Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình ra trận cũng là không tốt, nếu là hai người cùng đi, sợ rằng lại càng không có ăn ý gì.
Vô Danh cùng Nhất Đăng rối rít gật đầu:
- Cẩn tuân phương trượng an bài.
- Tốt lắm! Bây giờ Vô Danh trưởng lão đi chọn ba trăm đệ tử võ lâm, thực lực nhất định phải đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ mới được tạo thành đội hình công kích lần đầu tiên. Ta suy đoán mặc dù đối phương có lực lượng phòng ngự ở miệng rồng, nhưng hôm nay là thời khắc mấu chốt Đinh Bất Nhị xuất thế, khẳng định bọn họ không thể để toàn bộ người ở lại miệng rồng, cho nên phòng ngự sẽ không đặc biệt mạnh. Cơ quan tốt đến mức nào đi nữa cũng phải có người thao túng mới được, nếu không đó chỉ là vật chất, không ngăn cản được chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân cũng có chút lo âu đối với cơ quan trong Thần Long giáo, nhưng bây giờ không thể nói như vậy, vẫn phải khích lệ cổ vũ mọi người.
Vô Danh gật đầu, cùng Nhất Đăng xoay người rời đi, đi triệu tập nhân sĩ võ lâm.
Lần chiến đấu này liên quan đến sinh tử tồn vong võ lâm Trung Nguyên, điểm này tất cả mọi người đều rõ ràng. Bất cứ ai chịu tới Thần Long giáo đều hiểu điểm này, cũng cam tâm tình nguyện nghe theo phương trượng an bài. Nếu như mạnh ai nấy đánh, trong chiến cuộc lớn như vậy nhất định là chết không có chỗ chôn.
Sau khi Vô Danh cùng Nhất Đăng rời đi, Hoắc Nguyên Chân mới có thời gian nhìn An Như Sương ngồi bên cạnh một cái.
Biểu hiện của An Như Sương cũng tạm được, mặc dù tâm thần không yên nhưng thủy chung chịu đựng không có nhìn mình, không để cho An Như Huyễn hoài nghi mình.
Lần này tấn công Thần Long giáo, tỷ muội các nàng cũng là sức chiến đấu chủ yếu, không thể có điều sai lầm, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng An Như Sương sẽ mau sớm khôi phục trạng thái.
Qua chừng nửa canh giờ, Vô Danh đã chọn được ba trăm tráng sĩ, tụ tập lại một chỗ chờ đợi Hoắc Nguyên Chân ra lệnh.
Lần này người tới chỗ này ước chừng một ngàn, Hoắc Nguyên Chân để cho bảy trăm người còn lại tạo thành đại quân, di chuyển vị trí doanh địa về phía trước.
Doanh địa chẳng qua là trướng bồng, nhổ lên là có thể dời đi. Những người này lập tức nghe theo mệnh lệnh Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng nhổ trại, do ba trăm tráng sĩ tạo thành quân tiên phong mở đường, tiến thẳng lên núi.
Dọc trên đường đi cũng không gặp phải người của Thần Long giáo tập kích, đi thẳng tới đỉnh Bạch Đầu sơn, cách tổng đàn Thần Long giáo chỉ có chưa tới ngàn thước.
Hoắc Nguyên Chân chọn lựa địa điểm, lệnh cho mọi người hạ trại.
Trướng bồng được dựng lên rất nhanh, cũng không cần xây tường giống như hành quân đánh trận, vách tường đối với nhân sĩ võ lâm chính là không khí.
Xong xuôi hết thảy đã gần đến trưa.
Hiện tại chính là mùa Đông, tuyết phủ trên đỉnh Bạch Đầu sơn dày chừng hai thước, nếu là người bình thường đi lại trên núi chỉ sợ là nửa bước khó đi.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân lựa chọn những người này công lực rất cao, tối thiểu đều là Tiên Thiên hậu kỳ, khinh công đều không tầm thường, đi lại trên tuyết đọng này cũng như giẫm trên đất bằng.
Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân lệnh cho người trong doanh địa phía sau:
- Tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiếp viện cho quân tiên phong chúng ta, phải chú ý tình huống, phải chú ý đánh lén. Nếu thấy đại quân đối phương xuất hiện, như vậy sẽ phải lập tức tiến lên trợ chiến. Bất quá ta phân tích còn chưa tới thời điểm bọn họ phái đại quân ra quyết một trận tử chiến với chúng ta. Tình huống như thế có khả năng không lớn, chỉ là không thể khinh thường.
Mọi người rối rít gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tang Cách xoa xoa tay đi tới cười, hắc hắc với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại ca, huynh thấy tiểu đệ dám đến từ Tuyết Vực cao nguyên, vạn dặm xa xôi, trận đầu tiên thế nào cũng phải có phần đệ, không thể để cho đệ ở phía sau quan sát.
Hoắc Nguyên Chân cười nhìn Tang Cách:
- Tang Cách huynh đệ, đệ không cần lo lắng, trận đánh này ắt phải chiến đấu, chỉ sợ cuối cùng đánh tới nỗi đệ không muốn đánh nữa.
- Đại ca yên tâm, cho dù là tử chiến chết tại Thần Long giáo này, đệ cũng tuyệt đối sẽ không lui về phía sau một bước, tuyệt đối không làm cho Mật tông mất mặt!
Tang Cách vỗ ngực tỏ rõ quyết tâm, chỉ sợ Hoắc Nguyên Chân không cho y cơ hội ra trận.
Hoắc Nguyên Chân cười khoát tay một cái:
- Huynh đệ yên tâm, nhất định đệ sẽ ra trận, nhưng không phải là bây giờ, nhiệm vụ của đệ là rất quan trọng.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân bảo đảm, Tang Cách mới yên tâm một ít, thuận tay chỉ miệng rồng bên kia:
- Phải chăng là rất khó đánh phá miệng rồng kia?
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn về phía kiến trúc cự long nằm trên đỉnh núi, nhìn miệng rồng đen ngòm kia, suy nghĩ một chút mới nói:
- Đinh Bất Nhị thành lập Thần Long giáo ở chỗ này, kiến trúc này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng bần tăng tin tưởng, thiên hạ cũng không có thứ gì mà không thể đánh phá. Vừa khéo hôm nay võ công ta có điều tinh tiến, lát nữa ta sẽ thử xem vật này có chắc chắn hơn sơn môn Thiếu Lâm tự chúng ta hay không.
Tang Cách cũng biết một ít chuyện của Thiếu Lâm tự, rất nhiều kiến trúc Thiếu Lâm cơ hồ không thể bị phá hư, nghe nói là thần tích Phật tổ, đang muốn nói mấy câu, đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, chỉ phía trước nói:
- Đại ca, dường như huynh không cần phiền toái như vậy, huynh xem miệng rồng kia đang mở ra.
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn thấy, chỉ thấy giờ phút này miệng rồng đang chậm rãi mở ra, trên dưới hai hàng răng rồng nhọn hoắt, ở giữa lộ ra thông đạo tối om, bên trong đen kịt không thấy rõ tình huống.
Đây là tình huống thế nào? Tại sao bên mình chưa kịp tấn công, đối phương đã chủ động mở ra miệng rồng?
Đây là chuẩn bị hoan nghênh bên mình tiến vào hay là có ý bày ra kế không thành?
Miệng rồng cửa vào Thần Long giáo bất ngờ mở ra, mở cho người của Võ Lâm Minh một đại đạo thông thiên, tình huống ra ngoài dự liệu này khiến cho tất cả mọi người do dự.
Nhất là những nhân sĩ võ lâm tới Thiếu Lâm tiếp nhận huấn luyện, càng cất tiếng bàn tán xôn xao.
- Đây nhất định là có vấn đề, vì sao miệng rồng đột nhiên mở ra như vậy? Không thể đi vào.
- Hừ, người của Thần Long giáo cho chúng ta là người ngu sao? Đi vào nhất định là có vô số cơ quan đang đợi chúng ta.
- Muốn chơi trò bắt rùa trong rọ hay sao, đáng tiếc chúng ta không phải là rùa.
Kể cả Vô Danh cùng Nhất Đăng bên cạnh Hoắc Nguyên Chân lúc này cũng không nhìn thấu được Thần Long giáo muốn làm gì, không biết đây có phải là bẫy rập hay không. Bọn họ chỉ có thể tập trung ánh mắt vào Hoắc Nguyên Chân, chờ phương trượng quyết định.
Hoắc Nguyên Chân cau mày nhìn miệng rồng âm u kia, cũng không hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Phe mình đối mặt quan ải đầu tiên, đang đau đầu nhức óc không biết làm thế nào mở miệng rộng ra xông vào, nhưng bây giờ nguyện vọng đột nhiên được thực hiện, lại làm cho bọn họ cảm thấy khó xử.
← Ch. 690 | Ch. 692 → |