← Ch.692 | Ch.694 → |
Lão phu thật có lỗi với Uyển Quân, nếu nữ nhi có thể tha thứ cho ta, ta sẽ có thể tiến vào cảnh giới Ngự, hơn nữa... Ta cũng không phải là vì tiến vào cảnh giới Ngự mới làm như thế, mà là thật sự muốn làm chuyện gì đó vì Uyển Quân.
Mạc Thiên Tà nói rất nhanh, chỉ chạy mấy bước đã nói xong những lời này.
- Vậy hôm nay Mạc giáo chủ sóng vai chiến đấu cùng chúng ta có được chăng?
- Ta sẽ trợ giúp các người, nhưng cũng không phải là cùng nhau tác chiến với các ngươi, ta vẫn không quên liên thủ cùng đám hòa thượng các ngươi.
Mạc Thiên Tà nói tới chỗ này dùng một chút:
- Không nên quá mức gấp gáp tấn công đuôi rồng, bọn các ngươi vẫn còn chưa đủ. Xem đi, địch nhân tới rồi, ta cũng phải đi, nếu không An Mộ Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho lão phu!
Mạc Thiên Tà nói tới chỗ này, đột nhiên thối lui lại rời đi, rất nhanh biến mất phía sau bọn Hoắc Nguyên Chân, cũng không biết đi đâu.
Hoắc Nguyên Chân cũng không bận tâm đến Mạc Thiên Tà, mà là nhìn về phía địch nhân trước mặt chen chúc tới.
Bên trong thân rồng, đại khái là ở vị trí hai chân sau đột nhiên mở ra hai cánh đại môn, bên trong vô số người Thần Long giáo vọt ra, ngăn cản chính diện đội ngũ Hoắc Nguyên Chân.
Mà người cầm đầu chính là An Mộ Phong.
Hai bên tao ngộ trên thông đạo rộng rãi bên trong thân rồng.
Đối phương cũng có mấy trăm người, trong đó An Mộ Phong đi đầu, đi thẳng tới trước người Hoắc Nguyên Chân cách mấy trượng bên ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Nguyên Chân cùng Mạc Thiên Tà mới vừa thối lui ra.
- Đều là sai lầm của lão phu! Không ngờ rằng tặc tử Mạc Thiên Tà này lại xảo trá như vậy, Nhất Giới, thủ đoạn của người giỏi thật!
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Hai quân giao chiến, dĩ nhiên là không có thủ đoạn nào là không thể dùng tới. An Mộ Phong, người tự tiện dao động tinh tượng, sửa đổi Thời Luân nghi quỹ vận hành, đưa đến Đinh Bất Nhị sắp xuất thế, tội ác vô cùng. Nếu như lúc này trở giáo quy hàng ăn năn hối cải, bần tăng có thể nể tình An... nể tình hai đứa con gái ngươi cho ngươi một con đường sống, sống hay chết vậy phải xem biểu hiện của ngươi.
An Mộ Phong vung tay lên, người của Thần Long giáo xếp thành một hàng, bày ra thế công kích, sau đó y cũng cười lạnh nói:
- Nhất Giới, không nên lớn lối mà không biết thẹn. Đêm qua người may mắn chạy thoát, hôm nay ngươi cũng không còn may mắn như vậy nữa, nếu sớm biết có hôm nay, lúc trước ở Tây Vực ta đã giết chết ngươi.
Dứt lời An Mộ Phong quay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử sau lưng:
- Hai người các ngươi không cần nhúng tay, nhất định hòa thượng này phải chết trong tay ta, những người khác giao cho các ngươi.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử gật đầu, ánh mắt nhìn sang phe Hoắc Nguyên Chân, rất nhanh đã tìm được đối thủ của mình.
Đông Phương Thiếu Bạch nhìn Vô Danh, mà Động Huyền Tử nhìn người còn lại là Nhất Đăng.
Hoắc Nguyên Chân cũng ra lệnh cho người bên cạnh:
- Mọi người toàn lực ứng phó, phía sau chúng ta còn có viện binh, biết chúng ta khai chiến bên trong, nhất định sẽ tới tiếp viện rất nhanh. Mọi người tranh thủ hôm nay đánh vỡ kiến trúc cự long này, thẳng tới Thiên Thủy hồ!
Mọi người ầm ầm đáp ứng, ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây chỉ vì trận chiến này, hôm nay địch nhân gần ngay trước mắt, đã đến lúc liều mạng.
Hai bên không hẹn mà cùng đồng thời phát động, bắt đầu chém giết sinh tử bên trong thông đạo này.
Trận chiến đầu tiên quyết định vận mạng thiên hạ võ lâm, rốt cục đã mở màn.
Trận tao ngộ chiến bên trong thông đạo này hết sức bất ngờ, cả hai bên đều không có đường lui, nhất định phải ngăn chặn được đợt công kích đầu tiên của đối phương, sau đó chờ đợi viện binh đến.
Hơn ba trăm người bọn Hoắc Nguyên Chân tiến vào thông đạo, phía sau còn có rất nhiều đồng bạn.
Mà người Thần Long giáo chiếm địa lợi, viện binh phía sau cũng không ít.
Trước mắt song phương thực lực tương đương, phe nào có thể đánh bại đối phương, như vậy chờ viện binh đến, cũng có thể chiếm được ưu thế nhất định.
Cho nên sau khi nói vài câu, người của hai bên lập tức ùa lên, bắt đầu chém giết vô cùng thảm thiết.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Vô Danh là đối thủ cũ, lần trước giao thủ, Vô Danh còn không phải là đối thủ Đông Phương Thiếu Bạch, cho nên Đông Phương Thiếu Bạch tìm tới Vô Danh trước hết.
Công lực Vô Danh tăng tiến, cũng muốn báo thù một mũi tên khi trước, hai người vừa gặp nhau đã dốc hết toàn lực xuất thủ. Cả hai đều là Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, đến gần cảnh giới Ngự, vừa giao thủ lập tức đánh cho bất phân thắng bại.
Hóa Huyết Ma công đối Giáng Long Thập Bát chưởng, một âm độc, một cương mãnh, chiêu thứ nhất đã kinh thiên động địa, chấn động cả thông đạo rung rinh.
Một mặt khác hai người Nhất Đăng cùng Động Huyền Tử cũng giao thủ, công lực hai người bọn họ hơi kém một chút, thời gian tiến vào viên mãn cũng không dài.
Động Huyền Tử thắng ở tốc độ và ảo ảnh của Huyết Ảnh thần công, mà Lục Mạch thần kiếm của Nhất Đăng cũng không phải là đồ bỏ, kiếm khí bay lượn đầy trời, đâm tan tác từng ảo ảnh.
Những nhân sĩ võ lâm cùng đệ tử Thần Long giáo nháy mắt đã quấn lấy nhau chém giết, đội ngũ bình thời xếp hàng chỉnh tề hiện tại vô cùng lộn xộn, khắp nơi đều là hỗn chiến.
Nhưng không có một người đến gần vị trí giữa thông đạo, bởi vì khu vực trung tâm là chiến trường giữa An Mộ Phong cùng Hoắc Nguyên Chân.
Theo An Mộ Phong thấy, hòa thượng Nhất Giới này muốn đối địch với mình bên trong thông đạo này rõ ràng là tự tìm đường chết, giết chết hắn bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên An Mộ Phong cơ hồ không hề dừng lại chút nào, thân hình thấp thoáng một cái liền đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân. Bàn tay y khẽ vung lên, xuất hiện một cỗ hắc khí lượn quanh, công kích vào mặt Hoắc Nguyên Chân.
An Mộ Phong vẫn còn lưu thủ, tay kia vẫn để sau lưng, cũng ẩn chứa sẵn sàng hắc khí mạnh mẽ. Chỉ cần Nhất Giới sử dụng thân pháp na di ra phía sau đánh lén, nhất định y sẽ phản kích mãnh liệt.
Nhưng y không ngờ rằng chẳng những Nhất Giới không sử dụng thân pháp tránh né, mà là trực tiếp vung chưởng tiến lên đón, cứng đối cứng cùng An Mộ Phong.
- Con lừa trọc! Ngươi làm như vậy là muốn chết!
An Mộ Phong cắn răng một cái, nội lực tập trung vào một chưởng, lực đạo còn lớn hơn trước mấy phần, cơ hồ đạt tới một đòn mạnh nhất mà y có thể thi triển, nói gì cũng muốn một chiêu kết thúc chiến đấu.
Tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức kích động, đây là một đòn mạnh nhất trước mắt của mình, nghênh đón cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới Ngự hậu kỳ thi triển ra. Rốt cục thực lực của mình thế nào, bây giờ chính là lúc nghiệm chứng.
- Phật Pháp Vô Biên!
Hoắc Nguyên Chân trực tiếp thị triển Như Lai Thần Chưởng thức thứ tám, một chiêu này có uy lực mạnh nhất cảnh giới Ngự trung kỳ.
Hắc khí đụng Phật quang. Hỏa tinh đụng Địa Cầu.
Ầm!
Đơn chưởng hai người chạm vào nhau, những người ở gần xung quanh hai người cơ hồ bị uy lực hùng mạnh của một đòn này chấn động ngả nghiêng ngả ngửa.
An Mộ Phong chỉ cảm giác mình như đánh trúng vào một núi sắt, chấn động khiến cho cổ tay đau nhói, thân thể lui về phía sau ba bước.
Nhưng làm cho An Mộ Phong mừng rỡ là hòa thượng kia bị đẩy lui lại năm sáu bước, rõ ràng về phương diện nội lực đã kém hơn mình.
Trong lòng vui mừng, An Mộ Phong cất tiếng quát lớn:
- Hòa thượng, ngươi nằm xuống đi thôi!
Thân hình thấp thoáng một cái, An Mộ Phong lập tức xông tới áp sát.
Hoắc Nguyên Chân cũng thấp thoáng thân hình, thi triển thân pháp Đại Na Di.
Thân thể hắn biến mất tại chỗ, sau khoảnh khắc đã đi tới sau lưng An Mộ Phong.
Mới vừa đến sau lưng An Mộ Phong, dường như đối phương sớm có chuẩn bị, và một tiếng vỗ ra một chưởng.
Một chưởng quét qua, Hoắc Nguyên Chân biến mất lần nữa.
Cảm giác An Mộ Phong vô cùng bén nhạy, trong nháy mắt đã phát giác Hoắc Nguyên Chân đã tới trên đỉnh đầu mình.
- Thiên Phật Giáng Thế!
Một trận kim quang lóe lên, xua tan bóng tối bên trong thông đạo. Song chưởng Hoắc Nguyên Chân phát ra kim quang sáng chói, xuất thủ từ trên đánh xuống, chính là Như Lai Thần Chưởng thức thứ bảy, đập xuống thật mạnh.
Song chưởng An Mộ Phong đẩy thẳng lên, nghênh đón chưởng của đối phương. Theo y thấy nội lực của mình đã vượt qua hòa thượng này, như vậy cũng không cần tránh né làm gì nữa. Chỉ cần dùng lực phá xảo, bất kể người xuất quỷ nhập thần tới mức nào, chỉ cần ngươi đến gần, ta sẽ giáng cho ngươi một đòn chí mạng.
Cho nên uy lực một chưởng này của An Mộ Phong còn lớn hơn một chút, nhanh tới cực điểm.
Hai người cứng đối cứng lần nữa, hai chân An Mộ Phong lập tức lún sâu xuống đất tới tận đầu gối.
Mà thân thể Hoắc Nguyên Chân bị chấn bay thẳng lên trên thông đạo, suýt chút nữa tới nóc.
An Mộ Phong nhấc chân, rút một chân từ dưới đất lên, miệng cười gằn:
- Hắc hắc! Xú hòa thượng, kế tiếp lão phu sẽ cho ngươi một đòn cuối cùng!
Chưa dứt lời, thân ảnh của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên biến mất trên không.
An Mộ Phong nhất thời cảm thấy không ổn, hòa thượng này lại thi triển thân pháp cổ quái đó một lần nữa.
Căn cứ hiểu biết của y về Hoắc Nguyên Chân, dường như loại thân pháp này tối đa chỉ có thể thi triển ba lần, sau đó muốn thi triển nữa cần phải có một thời gian mới được, dường như là có điều hạn chế.
Quả nhiên, y cảm thấy hòa thượng này đã đi tới bên cạnh mình.
Đây đã là lần na di cuối cùng của hắn, lại còn dám tới bên cạnh mình tìm chết. Mặc dù An Mộ Phong không ngờ tới na di cổ quái của Hoắc Nguyên Chân, nhưng y cũng không sợ, nội lực mình vượt qua hắn, có cái gì đáng sợ.
Song chưởng vung lên, đánh về phía Hoắc Nguyên Chân lần nữa.
Chỉ bất quá bây giờ một chân của y còn vùi lấp dưới đất, không thể thi triển toàn lực.
Trước khi va chạm chiêu này, kế hoạch của An Mộ Phong vẫn rất tốt. Nhưng tới khi sắp sửa va chạm, một linh cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng An Mộ Phong.
Lần đầu tiên đối chưởng, lực đạo của hòa thượng kia nhỏ hơn y một chút.
Lần thứ hai đối chưởng, lực đạo của hòa thượng kia nhỏ hơn cả lần đầu tiên, hình như là bị lần đầu tiên công kích ảnh hưởng.
Rõ ràng nội lực cũng không bằng mình, hòa thượng này lại còn không chọn lựa phương thức du đấu, mà là lợi dụng thân pháp Đại Na Di chỉ còn có thể thi triển một lần cuối cùng công kích mình, chẳng lẽ hắn không biết đây là vô ích hay sao?
Một khi hắn ngã xuống, những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên này trong mắt An Mộ Phong cũng chỉ là gà đất chó ngói, không chịu nổi một đòn. Chỉ cần mình xông lên sẽ như hổ lạc đàn dê, chắc chắn là đánh cho ngã rạp từng mảng.
Nhưng biết rõ như vậy, hòa thượng này vẫn lựa chọn cường công.
Thấy dáng vẻ Hoắc Nguyên Chân không phải là thanh niên bồng bột, biểu hiện từ trước tới nay càng thêm chứng minh người này giống như một lão hồ ly, bất kể chiến đấu hay làm việc, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng rơi vào bẫy của hắn
Hơn nữa bây giờ song chưởng hắn dâng lên kim quang giống như được rèn bằng sắt thép, nội lực mênh mông kích động xung quanh người, không có vẻ gì là nội lực kém cỏi.
Về phần trong miệng đọc hắn lên câu Vạn Phật Triều Tông kia, nghe qua dường như là sát chiều càng hùng mạnh hơn nữa.
Chẳng lẽ ban đầu hòa thượng này cố ý yếu thế, để mình cho là nội lực hắn kém hơn mình, sau đó lại dùng phương thức từ trên trời giáng xuống này để cho mình vùi lấp xuống dưới đất. Mặc dù biện pháp như thế không thể nào vây khốn mình, nhưng trong nháy mắt vẫn có thể ảnh hưởng hành động của mình được
Sau đó, chính là lúc hắn xuất thủ một đòn mạnh nhất.
Hết thảy xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, suy nghĩ của An Mộ Phong cũng xoay chuyển cực nhanh.
Nhưng nghĩ là nghĩ, không có nghĩa là y có thể né tránh. Hai người bốn chưởng chọi nhau, thế công đã thành, muốn nhanh chóng né tránh là không thể nào.
Ầm!
Người chung quanh bị đánh ngã một vòng, động tĩnh này cũng không tránh khỏi quá lớn.
Bụi bặm tuôn rơi bên trong thông đạo, giống như trời đổ mưa.
Trong khoảnh khắc hai người giao thủ, rốt cục đã chứng thực suy nghĩ của An Mộ Phong, hết thảy quả nhiên là âm mưu của hòa thượng này.
Hắn tính toán tỉ mỉ hết thảy, để cho mình lầm tưởng nội lực của hắn không đủ, sau đó lại khéo léo bố cục, để cho cuối cùng mình không thể không đỡ thẳng sát chiêu mạnh nhất của hắn.
Nếu là dưới tình huống bình thường, An Mộ Phong cũng không e ngại chọi nhau chính diện với hắn, nhưng lúc này một chân còn chưa rút lên, tư thế không tề chỉnh, vội vàng xuất chưởng đối chiến Nhất Giới, coi như y thua thiệt.
An Mộ Phong là cao thủ siêu cấp cảnh giới Ngự hậu kỳ, coi như đứng đầu trong thiên hạ, nếu như đối chiến với người khác toàn là đánh cho người ta bay đi như diều đứt dây, chưa từng bị người ta đánh cho bay như diều đứt dây.
Mà vào hôm nay, lần đầu tiên An Mộ Phong bị đánh cho bay như diều đứt dây.
Hoắc Nguyên Chân còn có thân pháp Đại Na Di có thể sử dụng, An Mộ Phong cũng không có.
Thân thể y bay ra xa vài chục trượng, đập thật mạnh vào vách thông đạo.
Không có đập ra hố to hình người, thân thể An Mộ Phong theo bản năng cuộn tròn lại, va vào vách tường đã cuộn thành hình tròn, giống như một quả cầu treo trên tường.
Chiến trường máu thịt bay tán loạn xung quanh giờ khắc này trở nên yên tĩnh.
Mọi người rối rít dừng tay, nhìn về phía trên An Mộ Phong vách tường, nếu như người này chết đi, như vậy cuộc chiến đấu này không còn gì để suy nghĩ nữa.
An Mộ Phong trong mắt người Thần Long giáo cơ hồ là cao thủ có cấp bậc tương đương cùng Đại trưởng lão, ngay cả y cũng có thể bị đánh bại, đám người mình đã đáng là gì.
Người phe Võ Lâm Minh lại vô cùng hân hoan vui sướng, Minh chủ quá mạnh! Không ngờ rằng đánh cho đệ nhất cao thủ đối phương dính vào vách, cứ tiếp tục như vậy, bên mình thắng chắc.
Chỉ có Hoắc Nguyên Chân không có quá mức kích động, mặc dù mình bố cục khéo léo, thắng được một ít ưu thế, nhưng chỉ bằng vào bấy nhiêu muốn đánh chết An Mộ Phong, căn bản là không thể nào,
Quả nhiên, sau chốc lát yên tĩnh, thân thể An Mộ Phong dần dần bị hắc khí bao phủ.
← Ch. 692 | Ch. 694 → |