← Ch.697 | Ch.699 → |
Nói xong nhìn bốn người bao bọc trong cọc gỗ trước mặt, dùng ngón tay chỉ:
- Những người này đang làm cái gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng những cọc gỗ kia có thể ngăn cản trường thương của chúng ta sao? Tới đi, không cần chờ đợi nữa, bọn họ đã tiến vào tầm bắn, hiện tại lập tức động thủ, bắn cho bọn chúng như tổ ong.
Tam trưởng lão nói xong, tự mình hạ mệnh lệnh xuống, theo hắn thấy chuyện này là đương nhiên.
Mặc dù An Mộ Phong cảm thấy có chút không ổn, thế nhưng trước mắt cũng không có sơ hở gì. Nếu nói bộ cọc gỗ này có thể ngăn cản trường thương hiển nhiên là chuyện nực cười, An Mộ Phong không cho rằng mỗi một hòa thượng Thiếu Lâm đều có thân thể biến thái như phương trượng của bọn họ.
Đám người Hoắc Nguyên Chân đã nhìn thấy đối phương chuẩn bị bắn đầu phóng thương, mười người bọn họ nhanh chóng chia làm năm tổ.
Tám đệ tử làm bốn tổ, Hoắc Nguyên Chân lại chắn ở trước mặt của Tang Cách, không cần để ý chuyện của quá nhiều người, Hoắc Nguyên Chân có lòng tin không để trường thương kia bắn trúng vào người mình.
Theo bước chân đi về phía trước, bọn họ đã đi vào trong khoảng cách cách trận địa chừng ba mươi mét.
Đám người Tuệ Thiên nín thở ngưng thần, cây gỗ cực lớn trong tay thiêu đốt lách tách, ánh lửa hừng hực chiếu sáng trong thông đạo.
Bốn người Tuệ Đạo càng là cẩn thận, chậm rãi tới gần.
Cuối cùng khi tới trong phạm vi ba mươi mét, Tam trưởng lão vung tay lên, những đệ tử của Thần Long giáo đã sớm chuẩn bị xong lập tức mở cung bắn tiễn.
Một người lắp trường thương, hai người kéo dây cung cực lớn, trường thương kia mang theo quán tính hùng mạnh và tiếng rít thê lương bắn thẳng về phía bốn người Tuệ Đạo.
Không có tránh né, bọn họ cũng sẽ không tránh né, cũng không có năng lực tránh né, cho nên trường thương gần như đều bắn trúng trong cùng một lúc.
Có một ít trường thương đã xuyên qua cọc gỗ khoác trên người bọn họ, lộ ra đầu thương từ một mặt khác, chẳng qua thương đó cũng không có bắn trúng thân thể của bọn họ.
Trường thương đâm trúng thân thể của bọn họ đều lập tức ngừng lại.
Đã có những cọc gỗ làm chậm lại, bọn họ mặc dù đã trúng rất nhiều thương, trên người cũng rất đau, thế nhưng không ngờ đều không có bị thương, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.
Chỉ có điều bọn họ đã có chút đánh giá thấp quán tính của những trường thương này, thân thể có chút ngửa ra sau.
Mấy người Tuệ Thiên ở phía sau lập tức một tay cầm đại công một tay đặt ở phía sau bọn họ, làm cho bọn họ không cách nào ngửa ra phía sau.
Giờ khắc này, mấy người đều gia tăng bước chân, nhanh chóng tiếp cận trận địa của Thần Long giáo.
Sau khi đợt mưa trường thương thứ nhất qua, phe Thần Long giáo đã xuất hiện khựng lại một chút.
Tất cả mọi người đều không có nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, mặc dù những người khoác thùng gỗ kia bị bắn thành con nhím, nhưng rất rõ ràng không có gì đáng ngại, bước chân ngược lại tăng nhanh vọt tới.
- Đã xảy ra chuyện gì? Những trường thương này đều đã thí nghiệm qua, tấm sắt dầy một gang tay cũng không thể ngăn cản, chẳng lẽ thân thể của những người này còn cứng rắn hơn so với tấm sắt sao?
Trong chốc lát ngẩn người đó, những người này đã vọt vào trong phạm vi chừng hai mươi mét.
Tam trưởng lão không cam lòng phất tay lần nữa:
- Bắn một lần nữa. Bọn họ gần ngay trước mắt, một cái là có thể bắn chết.
Nhận được mệnh lệnh của Tam trưởng lão, lúc này đệ tử của Thần Long giáo mới luống cuống tay chân lần nữa lắp trường thương, chuẩn bị bắn lần nữa.
Chính là thời gian trì hoãn như vậy đã dẫn đến đệ tử của Thần Long giáo đánh mất thời cơ rút lui tốt nhất.
Khi trường thương có thể phát huy uy lực, đó chính là lợi khí giết người không gì sánh kịp, thế nhưng nếu như đã mất đi uy lực vốn có, loại vật này lại rất vụng về, thậm chí thao tác cũng rất phiền phức.
Đợt mưa trường thương thứ hai thậm chí còn không có uy lực lớn bằng đợt thứ nhất, có vài người luống cuống tay chân bắn trượt, còn có người không hoàn thành quá trình lắp thương bình thường vô cùng quen thuộc.
Nguyên nhân chủ yếu chính là đại hóa côn của đối phương sắp vung lên kia thật sự là mang đến áp lực tâm lý cực lớn cho những đệ tử bình thường của Thần Long giáo.
Nếu như không bắn chết đối phương, đại côn kia sẽ đập xuống.
Dưới tâm lý như vậy làm sao có thể tạo được hiệu quả tốt.
Cho nên đợt trường thương thứ hai bắn ra, An Mộ Phong cũng biết không tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, trận địa này sẽ phải xong rồi.
Mặc dù không biết những hòa thượng này làm sao làm được đao thương bất nhập, nhưng khẳng định không thoát khỏi liên quan với Nhất Giới.
An Mộ Phong cắn răng nói:
- Nhất Giới, ta nhìn xem những con lừa trọc của Thiếu Lâm các ngươi có thể ngăn cản lão phu hay không.
Mặc dù không muốn cộng tác cùng tên Tam trưởng lão này, thế nhưng lúc này hai người đi trên cùng một sợi dây, tuyệt đối không thể để mấy hòa thượng kia dùng đại hỏa côn đánh tới.
- Trường thương không được rồi, Tam trưởng lão, chúng ta lên, đánh chết mấy người kia, Đông Phương Thiếu Bạch, hai người các ngươi tấn công từ mặt bên.
An Mộ Phong hô lên một tiếng, lập tức lăng không bay lên, lao thẳng về phía mấy người Tuệ Đạo.
Hắn vừa mới bay lên không, Thiếu Lâm Nhất Giới kia cũng lăng không bắn lên.
Dưới hoàn cảnh tương đối chật hẹp trong thông đạo này, năng lực phi hành của An Mộ Phong cũng không có ưu thế quá lớn, khinh công của Nhất Giới cũng rất tốt, còn có loại thân pháp na di quỷ dị kia, chặn hắn lại cũng dư sức.
Lực chú ý của Hoắc Nguyên Chân đang tập trung vào người An Mộ Phong, nhìn thấy đối phương vừa động, hắn liền xông lên chặn lại.
Bên kia Tam trưởng lão cũng đồng thời vọt tới, Tang Cách cũng lập tức phi thân mà ra.
Tang Cách cũng là cao thủ cảnh giới Ngự, phi hành không là vấn đề, mặc dù công lực hơi kém hơn một chút, thế nhưng quấn lấy Tam trưởng lão một hồi vẫn không có vấn đề.
Hai người đồng thời chặn đối thủ lại, Hoắc Nguyên Chân lại hét lớn với tám đệ tử:
- Động thủ, đập thật mạnh cho ta.
Các đệ tử đã sớm không kịp đợi, bọn họ đã tiếp cận trong khoảng cách mười mét.
Đã đến trong phạm vi này, bốn người học tập siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể chắn thành một hàng ở mặt trước, bốn người phía sau lại từ trên đỉnh đầu bọn họ bắt đầu vung múa đại côn hỏa.
Khi hỏa côn cực lớn mang theo ngọn lửa hừng hực đập xuống, trong lòng rất nhiều đệ tử của Thần Long giáo đều sụp đổ.
Trời ơi, đây không phải là đánh nhau, lão tử còn trẻ, không muốn hỏa táng.
Lần bắn thứ hai đã lãng phí quá nhiều thời gian chạy trốn của bọn họ, khi hỏa côn đập xuống, đa số người cũng không có cơ hội chạy trốn, bi kịch cứ như vậy phát sinh.
Ầm ầm ầm...
Giống như trời sập đất sụp, những cung nỏ tinh xảo kia cùng với đệ tử Thần Long giáo trước mặt hỏa côn cực lớn này trở nên giống như giấy hồ.
Nơi hóa côn đi qua, tất cả mọi thứ đều bị san bằng, sau xung kích mang tính hủy diệt chính là một mảnh hỏa quang ngất trời.
Hỏa côn dính đầy dầu giống như là ôn dịch, nghiền ép quét qua phía trên trận địa, cố sức bao nhiêu cũng không thể dập được lửa này.
Ban đầu còn có hai người cố gắng chống cự, thế nhưng rất nhanh bọn họ đã trở thành những kẻ đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ hỏa táng ở thời cổ đại.
Nhìn thấy kết cục của bọn họ, những đệ tử phổ thông của Thần Long giáo hoàn toàn mất đi tâm tư chiến đấu.
Vô luận là công trình phòng ngự hay là vũ khí đều đã là một mảnh hỗn độn, trở thành cát bụi trên mặt đất. Bọn họ không muốn trở thành cát bụi, lòng trung thành đối với Thánh Vương cũng không chống đỡ được sự sợ hãi chết cháy, mọi người bắt đầu liều mạng bỏ chạy.
Bốn người Tuệ Thiên dưới sự bảo vệ của bốn sư đệ sư muội, hưng phấn hò hét, không phải lòng chém giết của bọn họ quá nặng, mà là cảm giác quơ múa hỏa côn cực lớn này đập người quả thật là quá thoải mái, quá mức sảng khoái đầm đìa, làm cho bọn họ cũng khó có thể khống chế bản thân.
Nếu như thuận tiện mang theo loại vũ khí này, quả thật chính là vũ khí vô địch, đánh tới chỗ nào cũng là đập nát sau đó đốt rụi, căn bản không phải con người có thể kháng cự.
Trận địa của phe Thần Long giáo trong nháy mắt tan vỡ, An Mộ Phong nhìn thấy hết thảy.
Thế nhưng hòa thượng Nhất Giới trước mắt chưa trừ, An Mộ Phong cũng không có năng lực đi trợ giúp đệ tử phổ thông của Thần Long giáo.
Muốn diệt trừ Nhất Giới nói dễ vậy sao, hòa thượng này hôm nay còn không liều mạng với mình, mà giống như một miếng cao dán bám theo bên cạnh mình. Ngươi liều mạng hắn liền lại một chút, khi người muốn lui hắn liền xông lên liều mạng, tuyệt đối không cho ngươi cơ hội đi quấy rầy đệ tử của hắn.
Tam trưởng lão bên kia càng là như vậy, Tang Cách không có nhiều thủ đoạn như Hoắc Nguyên Chân, chỉ là Mật Tông Đại Thủ Ấn, chiêu chiêu đoạt mạng, mặc dù công lực không bằng Tam trưởng lão, nhưng trong nhất thời cũng không cách nào để hắn thoát thân.
An Mộ Phong nhìn thấy trong mắt gấp gáp trong lòng, đột nhiên quay đầu hét lớn với hai người Đông Phương Thiếu Bạch và Động Huyền Tử:
- Hai người các ngươi đang làm cái gì? Nhanh đi ngăn cản mấy người kia.
Không nhìn không cần gấp, vừa nhìn, hai người này đang có chút mềm chân ở nơi đó lắc la lắc lư.
An Mộ Phong lại nhìn Nhất Giới đang chiến đấu với mình, thì ra là trong lúc bận rộn chiến đấu hắn tranh thủ mở bàn tay hướng về phía hai người, một chữ Cấm ẩn hiện kim quang bắn ra bốn phía.
Mình không có cảm giác gì đối với chữ này, nhưng hai người Đông Phương Thiếu Bạch không được, giống như đã uống quá nhiều, đứng cũng không vững.
- Quả thực là hai tên phế vật.
An Mộ Phong cắn răng nghiến lợi tức giận mắng, quay đầu lại nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới hòa thượng, không nghĩ đến người có thể phá đi trận địa của chúng ta, xem ra là lão phu xem thường người rồi. Chẳng qua cho dù hôm nay trận địa bị người phá, ngươi cũng tuyệt đối đừng mơ tiến về phía trước một bước nữa, cho dù lão phu liều mạng cũng phải lưu ngươi lại.
Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Nếu An tiên sinh có bản lĩnh làm được, cứ việc thử một chút.
An Mộ Phong không để ý tới tình huống của trận địa nữa, từng tia hắc khí bắt đầu từ thân thể tản ra bên ngoài.
- Lại là chiêu này sao? Hắc khí có thể làm cho người trong thời gian ngắn hùng mạnh hơn một chút, chẳng qua muốn giết bần tăng chỉ sợ rất khó.
An Mộ Phong không trả lời, tốc độ tán phát của hắc khí càng nhanh, Hoắc Nguyên Chân lại đột nhiên phát hiện không đúng.
Bên trong hắc khí quanh người An Mộ Phong không ngờ ẩn chứa một tia huyết khí.
Một cỗ lực lượng hùng mạnh từ trên người của An Mộ Phong tràn ngập ra, cỗ lực lượng này làm cho Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy khiếp sợ.
- Đây là... công phu gì?
An Mộ Phong hành công xong rất nhanh, dáng vẻ toàn thân đều có chút thay đổi, mạch máu trên mặt da thịt nổi lên, lộ ra màu đỏ chói mắt, khóe miệng mang theo một tia cười gằn:
- Không hiểu sao? Đây là thủ đoạn độc môn của Huyết Ma đại nhân, Tiên Huyết Tế Điện, pháp môn dùng máu của mình để đề thăng công lực. Nhất Giới, ngươi may mắn chết dưới chiêu này, cũng xem như không uống phí tới nhân gian một lần.
Nhìn thấy dáng vẻ của An Mộ Phong toàn thân hắc khí còn có từng tia huyết khí lẫn trong đó, Hoắc Nguyên Chân nghĩ tới danh từ "Nổ tung" của kiếp trước.
Trạng thái của An Mộ Phong trước mắt chính là nổ tung hoặc là cuồng bạo, sức chiến đấu rõ ràng tăng vọt lên.
Công lực Hoắc Nguyên Chân tiến nhanh không úy kỵ An Mộ Phong dưới trạng thái bình thường, nhưng hiện tại xem ra, mình còn ứng đối nhẹ nhàng, vậy sợ là không thể nào.
Thế nhưng bất kể công lực của An Mộ Phong gia tăng bao nhiêu, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể lui về phía sau. Tám đại đệ tử bên cạnh phá hủy trận địa đã đến giai đoạn kết thúc, Hoắc Nguyên Chân nhất định phải quấn chặt lấy An Mộ Phong, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội công kích đệ tử của mình.
Tam Phân Âm Dương khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, Hoắc Nguyên Chân cũng hét lớn một tiếng, nghênh chiến chính diện An Mộ Phong đang lao tới.
Hắn không lựa chọn phương thức du đấu nữa, muốn chân chính quấn lấy An Mộ Phong vậy nhất định phải toàn lực ứng phó.
Hai người tiếp cận trong nháy mắt, vừa mới giao thủ liền đối công ầm ầm mấy trăm chiêu.
Chưởng ảnh quyền phong cũng đã không cách nào phân biệt, cách đánh của An Mộ Phong vô cùng cuồng bạo, căn bản không phòng ngự mà là toàn lực mãnh công, ngăn cản là vô dụng, tránh né cũng không có hiệu quả.
Hoắc Nguyên Chân bằng vào Tam Phân Âm Dương khí vận chuyển đến cực hạn, còn có Siêu Cấp Long Tượng kia, cùng với lực phòng ngự hùng mạnh, cũng không nhường chút nào, tấc đất tất tranh, đang ở trong phạm vi hơn một mét cứng rắn một bước cũng không lui lại, cũng không để An Mộ Phong tiến lên trước một bước.
Trên người không biết đã trúng bao nhiêu chưởng, siêu cấp Kim Cương Bất Hoại Thể không thể hoàn toàn ngăn cản công kích của cảnh giới Ngự, thế nhưng ít nhiều có thể giảm bớt một chút. Trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân khí huyết sôi trào, một ngụm máu tươi ngậm trong miệng cố gắng không có phun ra.
← Ch. 697 | Ch. 699 → |