Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 701

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 701: Năm Phút Cuối Cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


- Tỷ như bần tăng đã từng luyện tập qua Thiết Đương công, còn học qua Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cùng Kim Cương Bất Hoại Thể, một cước của An Mộ Phong sức lực không nhỏ, song vẫn không làm gì được bần tăng.

- Thiết Đương công? Chuyên môn rèn luyện lực phòng ngự nơi đó sao?

- Không sai, có môn công phu này, nam nhân cũng không có nhược điểm nữa!

Hoắc Nguyên Chân vung cánh tay hô to, khí thế khoáng đạt.

Nhất thời liền có người hỏi:

- Phương trượng Minh chủ, bí tịch của Thiết Đương công này bán ở nơi nào vậy? Ta cũng muốn mua một quyển học một ít, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười lắc đầu một cái:

- Thiết Đương công chính là bí pháp bất truyền của Thiếu Lâm ta, chỉ có đệ tử Thiếu Lâm có thể học tập, những người khác không học được.

- Chỉ có đệ tử Thiếu Lâm có thể học! Vậy... Vậy không phải là phải đi làm hòa thượng sao, vậy phải làm sao bây giờ đây?

- Không sao cả, đệ tử tục gia Thiếu Lâm thể hiện tốt cũng sẽ được đặc biệt lựa chọn một ít dạy Thiết Đương công, song đầu tiên phải là đệ tử tục gia mới được.

- Ta! Ta muốn trở thành đệ tử tục gia!

- Còn ta nữa, phương trượng, người xem thân thể ta cường tráng, đã là Tiên Thiên hậu kỳ, đến Thiếu Lâm nấu nước nấu cơm cũng không có vấn đề gì!

- Ngươi không được, phương trượng, ta bằng lòng bừng trà rót nước giặt quần áo cho ngươi, quét dọn đình viện, móc phân người cũng có thể, chỉ cần ngươi thu nhận dạy dỗ!

Hoắc Nguyên Chân đầu đầy mồ hôi, nấu cơm cho bần tăng còn móc phân người, khẩu vị này quá nặng rồi!

Nhìn đám người sục sôi, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía An Mộ Phong ngã xuống đất:

- An thí chủ, bây giờ ngươi còn có lời gì muốn nói không? Nếu như không có, vậy chúng ta cần phải tiến quân vào sào huyệt của các ngươi!

Sau khi Hoắc Nguyên Chân nhìn An Mộ Phong nói ra những lời này, An Mộ Phong gần như không hô hấp được nữa, mất đi lực lượng tinh thần chống đỡ, lúc này thương thế toàn thân rốt cục không cách nào chịu đựng được.

- Ngươi... một hòa thượng người... luyện Thiết Đương Công làm gì?

- Hòa thượng cũng là nam nhân, chỗ hiểm há có thể không luyện, xem ra lựa chọn của bần tăng đã đúng.

An Mộ Phong hô hấp không thuận, thương thế quá nặng, quay đầu đi liền hôn mê bất tỉnh.

Người có mặt nhất thời cùng kêu lên reo hò, tiếng kêu vang như sấm, Võ Lâm Minh chủ Nhất Giới của bọn họ rốt cục đã đường đường chính chính đánh bại đối thủ trong đại chiến cùng An Mộ Phong, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình, không có mượn lực lượng của bất luận kẻ nào.

Trong cảm nhận của nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, địa vị của Hoắc Nguyên Chân đã đến đỉnh điểm. Có Minh chủ như vậy, hơn nữa trận địa của đối phương đã bị phá hủy, trận chiến này tựa hồ thật sự có khả năng thắng lợi.

Nhìn An Mộ Phong đã ngất đi, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía đám người cười một cái, sau đó thân thể lảo đảo một trận, cuối cùng cũng ngã nhào xuống đất.

Đối công cùng An Mộ Phong, thương tổn mang đến cho Hoắc Nguyên Chân cũng vô cùng nghiêm trọng, chẳng qua là ý chí nỗ lực cùng mức độ cường hãn của thân thể hắn vượt trên An Mộ Phong, rốt cục là kiên trì lâu hơn so với đối phương một hồi.

Thấy Hoắc Nguyên Chân ngã xuống, mấy người Lý Thanh Hoa vội vàng xông lên phía trước, đỡ Hoắc Nguyên Chân lên.

Bởi vì Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão của Thần Long Giáo cũng đều ở đây, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể rơi vào trong tay của đối phương.

Bên kia Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão cũng cơ hồ đồng thời xông ra ngoài, đỡ An Mộ Phong lên.

Chủ tướng hai bên song song bị thương, lúc này người của hai bên đã không có lòng dạ nào tiếp tục tranh đấu nữa, mà là mạnh ai nấy mang người trở lại nơi đóng quân của mình.

Phe Thần Long Giáo là vì bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt của bọn họ, có thể trì hoãn càng lâu càng tốt. Thời gian trì hoãn càng lâu, đối với bọn họ càng có lợi.

Mà phe võ lâm Trung Nguyên, người của Thiếu Lâm đều biết trình độ cường hãn của phương trượng bọn họ. Bọn họ tin tưởng nhất định Hoắc Nguyên Chân có thể khôi phục lại trước An Mộ Phong, đến lúc đó lại tổ chức tấn công lần nữa chắc chắn thành công sẽ lớn rất nhiều.

Đúng là Hoắc Nguyên Chân khôi phục nhanh hơn An Mộ Phong, trở lại nơi đóng quân nửa ngày đã hồi tỉnh lại. Uống vào Đại Hoàn Đan, cộng thêm năng lực khôi phục của Cửu Dương viên mãn đỉnh phong, khiến cho sau khi Hoắc Nguyên Chân trải qua một ngày một đêm, thương thế toàn thân đã hoàn toàn phục hồi như cũ, có thể nói là cực kỳ thần tốc.

Nhưng mặc dù như thế, Hoắc Nguyên Chân vẫn vô cùng nóng vội. Hiện tại đã là mùng Một tháng Hai, chuyện Đinh Bất Nhị xuất thế có thể chính là hôm nay hoặc là ngày mai, nếu không mau đánh hạ Thần Long Giáo, bọn họ sẽ không có một chút cơ hội nào cả.

Cho nên sau khi thương thế chuyển biến tốt, Hoắc Nguyên Chân không có dừng lại chút nào. Lúc trời còn chưa sáng, hắn đã lập tức tập hợp tất cả mọi người lại.

Rất nhiều người thậm chí còn đang trong mộng đã bị triệu tập, biết thời điểm quyết chiến cuối cùng rốt cục sắp đến, toàn bộ tập hợp vội vã kéo đến doanh địa trung ương.

Hoắc Nguyên Chân nhìn xung quanh một vòng:

- Chư vị đồng đạo võ lâm, thời gian cấp bách không cần bần tăng nhiều lời. Hiện tại ta chỉ nói một câu, đó chính là chiến đấu lần này, tất cả mọi người nhất định phải nghe theo chỉ huy, toàn lực ứng phó, nếu như có người không phục tùng hoặc tham sống sợ chết, toàn thiên hạ sẽ cùng giết người đó.

Tất cả mọi người đều gật đầu thật mạnh, giờ khắc này đã không có đường lui, mọi người đều phải toàn lực ứng phó, theo sát bước tiến Minh chủ mới có thể tranh được cho thiên hạ này một tương lai tươi sáng.

- Xuất phát!

Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, tất cả mọi người nối đuôi mà đi, tất cả tiến vào trong nội bộ Thần Long Giáo.

Về phần doanh địa đã không cần nữa, trận đánh này chính là trận chiến cuối cùng, chỉ cần có thể sống sót, bất kỳ địa phương nào trong thiên hạ cũng có thể nương thân.

Nội bộ của Thần Long Giáo đã không có bất kỳ phòng ngự nào, lúc đại quân của Võ Lâm Minh Trung Nguyên đi tới đuôi rồng, nơi này đâu đâu cũng là một mảnh cháy xém, trận địa trước đây đã không còn tồn tại nữa.

Bước qua phế tích của trận địa, lại đi tới ước chừng trăm thước, trước mắt xuất hiện một trận ánh sáng chói mắt, mọi người đều hơi nheo mắt lại, rốt cục đã ra khỏi thân thể của cự long.

Lúc này trời đã hơi sáng, mặc dù mặt trời chưa mọc lên, phương Đông đã có ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, khiến mắt của mọi người vốn đã quen với bóng tối cần một thời gian thích ứng.

Khi mọi người đã thích ứng ánh sáng trước mắt, lập tức bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Phía trước núi xa trùng điệp, núi non nhấp nhô, dãy núi uốn khúc, một hồ nước tựa như ngọc bích thuần tịnh không tỳ vết khảm nạm giữa dãy núi.

Không có một chút gió, không có một tia sóng gợn, Thiên Thủy hồ trước mắt giống như tiên cảnh nhân gian, đẹp khiến người ta không dám nói lớn tiếng, thậm chí không dám hít thở mạnh.

Dần dần tất cả mọi người từ trong thân thể của cự long đi ra, đều bị cảnh đẹp này làm chấn động, đồng loạt đứng ở lối ra của đuôi rồng nhìn địa phương thánh thiện này.

Qua rất lâu, Đông Phương Tình bên cạnh Hoắc Nguyên Chân mới thở ra một hơi thật dài:

- Phù! Địa phương thật là đẹp, vốn ta tưởng rằng Hồ Điệp cốc chính là tiên cảnh nhân gian, không ngờ đây càng hơn một bậc. Nếu như chúng ta thắng được trận chiến cuối cùng này, có cơ hội nhất định phải tới nơi này ẩn cư.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu:

- Nơi này rất tốt, nơi này chính là nơi bắt nguồn của tội ác, cũng là chỗ làm cho thiên hạ rung chuyển bất an, bề ngoài xinh đẹp bên trong giấu dơ nạp bẩn, chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ mới được.

Lý Thanh Hoa giơ tay chỉ ra xa:

- Xem kìa, đám người ác là ở chỗ đó, xem ra đã đợi chúng ta có một thời gian.

Mọi người đều nhìn theo phương hướng Lý Thanh Hoa chỉ, bên ngoài nơi xa ước chừng một dặm, chính là ven Thiên Thủy hồ, nơi đó có một đàn tế, xung quanh xúm lại đông đúc mấy trăm người, đều là đệ tử của Thần Long Giáo, dường như đang cử hành nghi thức gì đó.

Hoắc Nguyên Chân vận chuyển mục lực nhìn nơi đó một chút, khẽ gật đầu:

- Không sai, người chúng ta muốn tìm đều ở nơi này, nhìn kỹ một chút, chín Đại trưởng lão Thần Long Giáo hiện tại, bao gồm Giác Viễn của Thiếu Lâm chúng ta cũng ở đây.

Đông Phương Tình cũng nhìn về phía nơi đó, trong mắt lộ ra một tia hận ý:

- Còn có hai tên bại hoại võ lâm Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử này cũng ở đây. Lần này chúng ta phải một lưới bắt hết bọn chúng!

- Dường như An Mô Phong không có ở đây, xem ra là chiến đấu cùng Nguyên Chân thương tổn quá nặng, hắn không dự được trận quyết chiến này, như vậy rất có lợi đối với chúng ta.

Lý Thanh Hoa thấy không có An Mộ Phong ở đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, như thế chắc chắn thắng lợi sẽ lớn hơn một ít.

Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ về phía người đang cúng bái trên đài cao kia:

- Người chúng ta cần phải chú ý nhất chính là người đó, đó chính là Đại trưởng lão của Thần Long Giáo, luyện tập tuyệt học Hồn Thiên Bảo Giám, chỉ sợ công lực còn cao hơn một chút so với An Mộ Phong. Chúng ta đã đánh đến nơi này, lão cũng không có dừng lễ bái, nếu như lão sớm tới chặn chúng ta lại, chỉ sợ chúng ta sẽ không thể thuận lợi đi tới ven Thiên Thủy hồ này.

Sau đó Hoắc Nguyên Chân liền tiến hành dặn dò khẩn cấp một lần cuối cùng với mọi người, người nào chịu trách nhiệm cái gì, người nào tranh thủ đi đối phó người nào, đều có sắp xếp nghiêm mật. Một khi chiến đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều phải nhanh chóng tìm được đối thủ của mình, tranh thủ làm cho tất cả mọi chuyện phát triển đều nằm dưới sự nắm giữ nghiêm mật của mình.

Làm Võ Lâm Minh chủ, nhiệm vụ của Hoắc Nguyên Chân không thể chỉnh mảng chính là đối phó Đại trưởng lão, người còn lại đều giao cho những người khác đối phó.

Lần này tất cả sức chiến đấu phe Trung Nguyên căn bản đã điều động hết, ngay cả sức chiến đấu của hai tên Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương tương đương với viên mãn đỉnh phong cũng đi cùng đội ngũ. Nhiệm vụ của bọn chúng chính là xung kích đại quân của đối phương, lợi dụng sức chiến đấu cường hãn của chúng đưa đến hiệu quả sát thương lớn nhất.

Bên này đang bố trí khẩn cấp, bên kia lễ bái cũng không có dừng lại.

Đại trưởng lão đang làm một động tác cuối cùng, động tác của lão rất cổ quái, thân mặc áo choàng đủ mọi màu sắc, nhảy vũ điệu kỳ quái, cầm một cái phướn chiêu hồn phất phất liên tục, trong miệng niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Những chuyện này, trừ Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão có thể tạo được một ít trợ giúp rất nhỏ ra, người còn lại cũng không có năng lực hỗ trợ, chỉ có thể là im lặng hộ pháp ở một bên.

Phía sau lão không xa, Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão sóng vai quỳ ở đó.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn có thể giúp một tay niệm một ít thần chú, nhưng đến hiện tại bọn họ đã không làm gì nữa, chỉ có thể quỳ ở nơi đó lặng lẽ trao đổi.

Bọn họ thấy người của võ lâm Trung Nguyên tiến vào, nhưng giờ phút này Đại trưởng lão quy định không ai có thể động, nhất định phải bảo vệ lão hoàn thành động tác cuối cùng.

Những người khác không biết Đại trưởng lão niệm cái gì, nhưng Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão biết.

Ngày hôm qua sau khi An Mộ Phong được cứu trở về, trải qua cứu chữa khẩn cấp của Đại trưởng lão đã từng thức tỉnh qua.

Sau khi An Mộ Phong tỉnh lại có một ít khác biệt với ngày trước, hắc khí trên mặt nặng vô cùng, giọng điệu nói chuyện cùng thanh âm cũng có chút thay đổi. Trước đây còn có thể cảm giác hẳn là An Mộ Phong, nhưng hiện tại nếu không nhìn người, còn tưởng rằng kẻ nói chuyện là một người khác.

Hắn nói cho Đại trưởng lão tất cả những chuyện liên quan tới thần chú cuối cùng của di động Thất Diệu. Chỉ cần niệm tụng xong bộ thần chú này, như vậy có thể làm cho Thất Diệu hoàn thành lần dị động cuối cùng sớm hơn, Thất Tinh Liên Châu cũng có thể chân chính thực hiện.

Nếu không, di động Thất Diệu chân chính còn phải vài ngày mới có thể hoàn thành, bởi vì trước khi lần dị động cuối cùng xuất hiện cần Thất Diệu di chuyển, phối hợp lẫn nhau, chuyện này cũng cần thời gian. Tác dụng của bộ thần chú này chính là khiến Thiên Động Nghi ở Tây Vực xa xôi phát sinh chuyển biến, tăng tốc hoàn thành mọi thứ này.

Đại trưởng lão biết rõ không thể tiếp tục dây dưa đấu cùng người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên nữa, nếu không chờ lúc Thánh Vương xuất thế sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, rất có thể đại đa số người của nơi này đều không nhìn thấy ngày đó.

Sau khi An Mộ Phong dạy xong thần chú cuối cùng cho Đại trưởng lão, đột nhiên đâm đầu vào trong Thiên Thủy hồ, không biết sống chết.

Bọn họ đều biết trong Thiên Thủy hồ có Thần Long, An Mộ Phong đâm đầu xuống hồ căn bản là trở thành thức ăn của Thần Long, có thể biết mình không được việc mới giao phó chuyện cuối cùng cho Đại trưởng lão vào lúc sắp chết.

Cho nên lão mới không để ý hết thảy, vẫn ở chỗ này chủ trì nghi thức cuối cùng.

Bây giờ người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên đánh tới cửa, đã bắt đầu đi tới bên này. Đại trưởng lão vẫn không cho phép mọi người rời đi. Lão nói với mọi người chỉ cần kiên trì đến hết thời gian một nén nhang, nghi thức cuối cùng sẽ hoàn thành.

Lúc này ở trước mắt của Đại trưởng lão có một lư hương đang cháy, bên trong có một nén hương cao.

Đó chính là hương phổ thông, nhìn qua đã đốt lâu rồi, mà bây giờ nén hương kia đã cháy hết hơn nữa, chỉ còn dư lại một phần nhỏ, nếu dựa theo đồng hồ tính toán, đại khái cũng chỉ có thể cháy tối đa năm phút nữa.

Khi Hoắc Nguyên Chân bố trí xong nhiệm vụ cuối cùng, hơn bảy trăm người của võ lâm Trung Nguyên liền đánh về phía người của Thần Long Giáo.

Lộ trình hơn một dặm, đối với những cao thủ võ lâm này mà nói cũng chính là chuyện của nửa phút, giây lát là đến.

Người Trung Nguyên đã đánh tới, tự nhiên người của Thần Long Giáo không thể bó tay chờ chết, hơn năm trăm đệ tử Thần Long Giáo đều tiến lên nghênh đón, bao gồm cả hai cao thủ cảnh giới Ngự Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-738)