← Ch.708 | Ch.710 → |
Tỷ muội An gia cũng kịp thời rút lui, lần nữa trở thành hộ vệ của Lý Thanh Hoa, đây cũng là ý tứ của Hoắc Nguyên Chân. Dưới tình huống chiến đấu như vậy, tác dụng của các nàng cũng không lớn, ngược lại có khả năng trở thành gánh nặng.
Đại trưởng lão cuối cùng đã luống uống tay chân, Lý Thanh Hoa ở ngoài xa gây ra cho lão uy hiếp cực kỳ to lớn, đối mặt với Hoắc Nguyên Chân và Đông Phương Tình liên thủ tấn công, lộ vẻ có chút bó tay bó chân.
Lực lượng của Huyền Vũ Trụ được lão thúc giục đến cực hạn, loại lực lượng mênh mông cuồn cuộn này tràn ngập phạm vi mấy chục trượng, hình thành một không gian làm cho tầm nhìn mơ hồ không rõ, làm cho Lý Thanh Hoa khó có thể phong tỏa mình.
Dưới thời tiết ác liệt này, đối phương ở trong phạm vi của Huyền Vũ Trụ quả thật là khó có thể phong tỏa, Lý Thanh Hoa cũng nhìn thấy tình huống này, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
- Nếu là trước kia, ta còn không có cách nào với thủ đoạn của lão, nhưng hôm nay, lão cho rằng như vậy là có thể chân chính ngăn cản phi đao của ta sao?
Vừa nói Lý Thanh Hoa hơi nhắm hai mắt, một cỗ lực lượng tinh thần nhàn nhạt đã xuyên qua không gian Huyền Vũ Trụ của đối phương, bao phủ trên người Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão vừa mới thoát khỏi sự phong tỏa của Lý Thanh Hoa muốn đánh trả cuối cùng đầu đổ mồ hôi, không nghĩ đến Lý Thanh Hoa lại luyện thành bản lĩnh không cần ánh mắt cũng có thể phong tỏa đối thủ, như vậy biện pháp che chắn tầm mắt của lão đã trở thành vô dụng.
Xem ra hôm nay muốn tốt là không có khả năng rồi, Đại trưởng lão thở dài một tiếng:
- Thôi được, xem ra sợ là lão phu không thấy được Thánh Vương, nếu đã như vậy, mấy tên tiểu bối các ngươi hãy chôn cùng lão phu đi.
Nói tới đây, khí tức quanh người Đại trưởng lão xoay tròn, mười tầng Hồn Thiên Bảo Giám giao nhau lóe lên, khí thế toàn thân leo đến đỉnh phong, lăng không nhào thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Mắt thấy Đại trưởng lão đã muốn liều mạng, mấy người Hoắc Nguyên Chân cũng đều sử dụng ra thủ đoạn mạnh nhất.
Làm khó dễ đầu tiên là Đông Phương Tình, khi nhìn thấy Đại trưởng lão lao tới, tay vung lên, tất cả ngân châm trên người đã hình thành một mảnh mưa sa dày đặc, bao phủ phạm vi mấy trượng, bắn thẳng về phía Đại trưởng lão.
Lực lượng của Huyền Vũ Trụ co rút đến cực điểm bảo vệ toàn thân, ngân châm của Đông Phương Tình gặp phải lực lượng này lập tức giống như trâu đất xuống biển, khó đi tiếp nửa bước nữa.
Đông Phương Tình khuôn mặt lạnh lùng:
- Phá cho ta.
Trong đám ngân châm mấy điểm kim quang lóe lên, trực tiếp đâm phá tầng bảo hộ của Huyền Vũ Trụ, giống như từng điểm hàn tinh đoạt mệnh, trực tiếp đâm trúng nhiều chỗ yếu hại của Đại trưởng lão.
Một châm nặng nhất thậm chí đã chọc mù mắt trái của Đại trưởng lão.
Thế nhưng Đại trưởng lão hiện tại đã ở trạng thái điên cuồng, mặc dù nhiều chỗ trọng thương, thân hình cũng không dừng lại chút nào, tiếp tục lao về phía Hoắc Nguyên Chân. Chân khí hộ thân rạo rực, thân thể dường như cũng bành trướng một vòng, dường như sắp sửa nổ tung.
Hoắc Nguyên Chân sắc mặt ngưng trọng, đối phương đây là muốn tự bạo rồi.
Tự bạo cũng không phải ai cũng có thể làm được, nhất định phải có pháp môn đặc biệt, nếu loại cao thủ cấp bậc như Đại trưởng lão tự bạo chỉ sợ Đinh Bất Nhị cũng phải bị thương, Hoắc Nguyên Chân càng không phải ngoại lệ.
Thế nhưng lúc này, Hoắc Nguyên Chân không có đường lui, Đại trưởng lão chỉ cách hắn không đến năm mét, hơn nữa tốc độ cực nhanh, muốn lui cũng không lui đi đâu được.
Tay thủ thế, Hoắc Nguyên Chân đang tìm một cơ hội tốt nhất cắt đứt cơ hội của đối thủ.
Phi châm của Đông Phương Tình vừa mới trôi qua, Lý Thanh Hoa ở phía xa cuối cùng đã xuất thủ.
Đại trưởng lão đã mất đi một con mắt hôm nay tốc độ rất nhanh, không thể tránh né trên không trung, đây là cơ hội xuất thủ tốt nhất, nhìn thấy cơ hội này Lý Thanh Hoa cũng động rồi.
Phi đao của cảnh giới Ngự đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện.
Nhìn trên hiệu quả từ thị giác, dường như trong tay của Lý Thanh Hoa cầm một thanh kích quang thương, một đao điện quang lóe qua, tốc độ cũng giống như ánh sáng không thể né tránh. Đại trưởng lão đã bị thương không thể tránh né, dường như cũng không có tính toán tránh né, trực tiếp bị phi đao xuyên qua lồng ngực, mang theo một vệt huyết quang.
Trong nháy mắt trong mắt thoáng qua một tia xám xịt, Đại trưởng lão cảm giác được sinh mệnh cấp tốc biến mất, thế nhưng thân thể của lão vẫn không dừng lại, bằng vào lực lượng cuối cùng, đột nhiên xung kích đến trước người Hoắc Nguyên Chân.
Mắt thấy Đại trưởng lão tự bạo vào lúc sắp chết, Hoắc Nguyên Chân cuối cùng đã động.
Tự bạo của Đại trưởng lão lúc trước là lão có thể khống chế, thế nhưng hiện tại, sinh mệnh của lão sắp đi tới điểm cuối, đã không thể khống chế tự bạo được nữa, chuyện Hoắc Nguyên Chân phải làm chính là đưa lão một đoạn đường.
Thi triển ra một lần Đại Na Di, Hoắc Nguyên Chân đi tới bên cạnh Đại trưởng lão, Như Lai Thần Chưởng súc thế đã lâu trong tay cuối cùng xuất thủ.
- Đại trưởng lão, đi bắn pháo hoa đi. Vạn Phật Triều Tông.
Một chưởng ảnh cực lớn che khuất bầu trời được Hoắc Nguyên Chân vỗ ra, từ mặt bên đánh trúng Đại trưởng lão.
Thân thể bị nặng nề ném bay ra ngoài, mà sau khi thân thể của Đại trưởng lão bay ra đến năm thước, tự bạo cuối cùng đã phát sinh.
Sinh mệnh của lão hoàn toàn biến mất, tự bạo phát sinh không thể khống chế.
Giống như đạn đạo nổ tung, khí lưu cực lớn từ trong thân thể lão bạo phát ra.
Không cần đi tìm máu thịt của lão, toàn thân lão đã biến mất trong thiên địa, chỉ có lực lượng Hồn Thiên Bảo Giám tầng thứ mười kia xung kích lan ra bốn phương tám hướng, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích khuếch tán ra bên ngoài.
Hoắc Nguyên Chân và Đông Phương Tình cách Đại trưởng lão tương đối gần, nhìn thấy Đại trưởng lão tự bạo, Hoắc Nguyên Chân không chút do dự chắn trước mặt của Đông Phương Tình, bảo vệ thân thể nhỏ nhắn của Đông Phương Tình trong lòng mình, mặc cho sóng xung kích kia lao qua trên thân thể.
Khói mưa đầy trời đều bị sóng xung kích xua tan, một hố sâu cực lớn xuất hiện chỗ cũ.
Ước chừng trôi qua mười phút, khói bụi ở nơi này mới tản đi, bạo vũ cuồng phong lần nữa bao trùm mảnh địa khu này, trong phạm vi trăm trượng vốn còn có một ít cỏ cây đều bị sóng xung kích xóa sạch, trở thành một mảnh đất trồng hoang vu.
Nơi xa, ba người Lý Thanh Hoa cùng tỷ muội An gia ngửa mặt ngã nhào, các nàng cách xa như vậy cũng bị cỗ sóng xung kích này chấn đến bị thương.
Thế nhưng mấy người vẫn lảo đảo đứng lên, không để ý thương thế của thân thể, muốn xem tình huống của Hoắc Nguyên Chân và Đông Phương Tình thế nào.
Khi mấy người các nàng nhìn thấy nơi này, lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho các nàng cực độ lo lắng.
Đông Phương Tình đỡ Hoắc Nguyên Chân đang lui về phía sau, mặt của Hoắc Nguyên Chân như giấy vàng, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ, sau lưng đã nám đen một mảnh, máu thịt bầy nhầy, đó là khi bảo vệ Đông Phương Tình lưu lại.
Mà ở đối diện các nàng, con đại xà kia đang trườn tới.
Toàn thân trên dưới của đại xà toàn là vết thương, trên người có chừng mười mấy lỗ thủng, máu tươi không ngừng chảy ra, đó đều là Ngưu Ma Vương lưu lại cho nó.
Trên đầu cùng là trầy da sát thịt, cũng đã mù một con mắt, thậm chí đầy đầu đều là vết cào, đó là Đại Thánh lưu lại cho nó.
Đại Thánh có thể sử dụng móng vuốt đi cào, hiển nhiên là bởi vì nó đã mất đi cây gậy, hơn nữa loại vết thương không theo quy luật này phải là thời điểm giấy chết cuối cùng dùng ra.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy vết thương của con đại xà này, một cỗ bị thương dâng lên trong lòng hắn đã không cảm giác được khí tức của Đại Thánh và Ngưu Ma Vương.
Ở phía xa trong gió mưa, dường như có hại bóng đen nằm ở nơi đó, Hoắc Nguyên Chân biết, đó chính là thi thể của Đại Thánh và Ngưu Ma Vương.
Hai tên này đã tranh thủ thời gian cuối cùng cho mình, liều mạng chiến đấu sinh tử với đại xà, cuối cùng không địch lại đối thủ hùng mạnh đã anh dũng hy sinh.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân có thể tưởng tượng, cảnh tượng Ngưu Ma Vương thân trúng kịch độc còn dùng sừng liều chết lao lên.
Hắn cũng có thể tưởng tượng ra Đại Thánh vào thời khắc cuối cùng bị đại xà cuốn lấy, dưới tình huống mất đi cây gậy dùng răng cắn, lấy tay cào, cuối cùng rốt cuộc chết dưới sự cắn giết của đại xà.
Hai sinh mệnh tràn đầy sức sống kia đã chết đi, cũng sẽ không xuất hiện ở hậu sơn Thiếu Lâm tự nữa.
Cái chết của bọn chúng là có giá trị, cuối cùng cho mình chút thời gian, mấy người liên thủ vây giết Đại trưởng lão cuối cùng thành công. Nếu như khi đó đại xà chạy tới, chỉ sợ hiện tại cục diện sẽ phải đảo chiều.
Con đại xà này mặc dù đang bò, thế nhưng động tác đã chậm không ít, công kích liều chết của Đại Thánh và Ngưu Ma Vương làm cho nó bị thương rất nặng. Nếu như mấy người Hoắc Nguyên Chân ở trạng thái hoàn hảo, hiện tại chỉ sợ rằng đại xà cũng không dám tới đây.
Thế nhưng hiện tại mấy người Hoắc Nguyên Chân đều bị tự bạo của Đại trưởng lão làm bị thương và mệt mỏi, đại xà mới đến bỏ đá xuống giếng, tính toán nhặt lấy tiện nghi.
Hoắc Nguyên Chân khi lui về phía sau, giọng nói yếu ớt nói với Đông Phương Tình:
- Tình nhi, nàng còn có thể cầm cự một chút không?
Đông Phương Tình chật vật gật đầu một cái, mặc dù cũng bị sóng xung kích của Đại trưởng lão tự bạo, nhưng nàng dưới sự bảo vệ của Hoắc Nguyên Chân, ngược bị thương lại là nhẹ nhất, thậm chí trạng thái còn tốt hơn một ít so với mấy người Lý Thanh Hoa.
Thế nhưng Đông Phương Tình cũng biết, dưới trạng thái không hoàn hảo này, sợ rằng nàng không thể đánh bại con đại xà này, chuyện làm được chỉ có thể là trì hoãn một thời gian mà thôi.
Thậm chí cộng thêm Lý Thanh Hoa cũng không thể, tuyệt kỹ phi đao giết người vô địch, thế nhưng đối phó với loại động vật máu lạnh cực lớn này cũng không phải dễ dàng như vậy.
Hoắc Nguyên Chân hiểu được tâm tư của Đông Phương Tình, nói với nàng:
- Nàng không cần phải lo lắng, trận đánh này chúng ta thắng chắc, chỉ cần nàng có thể kiên trì một thời gian là tốt rồi, cứu tinh của chúng ta là ở chỗ đó.
Đông Phương Tình ngẩn người một chút, nhìn theo ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân, chỉ thấy phía sau đại xà không xa, Nhị trưởng lão Thần Long giáo lúc đầu bị Hoắc Nguyên Chân đả thương lúc này lảo đảo lắc lư đứng lên, dường như cũng muốn gia nhập chiến đấu bên này.
Đây hẳn là trưởng lão Thần Long giáo duy nhất còn sống, trận chiến đấu này tiếp tục đánh, không có mấy người có thể kiên trì đến cuối cùng.
- Địch nhân... là cứu tinh của chúng ta?
- Không sai, Tình nhi, nàng và Thanh Hoa ngăn cản con đại xà này. Như Huyền, Như Sương, hai nàng đưa ta qua đó nhanh một chút, ta đã không có khí lực rồi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy Lý Thanh Hoa và tỷ muội An gia đi tới, lập tức hét lớn.
Mấy người cũng biết một chút lai lịch của Hoắc Nguyên Chân, hiện tại cũng đã hiểu được ý đồ của Hoắc Nguyên Chân, đều phấn chấn tinh thần. Đông Phương Tình và Lý Thanh Hoa liên thủ đi ngăn cản con đại xà này, mà tỷ muội An gia lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, nâng hòa thượng trọng thương lên, đi thẳng về phía Nhị trưởng lão của Thần Long giáo.
Bản thân Nhị trưởng lão trọng thương, giờ phút này có thể bò dậy đã là ý chí cực mạnh rồi, lão gần như là tận mắt nhìn thấy tất cả quá trình chiến đấu.
Đến giờ phút này, lực lượng của Thần Long giáo gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, sau khi Đại trưởng lão tự bạo bỏ mình, căn cơ của Thần Long giáo đã mất đi, nếu như Thánh Vương không hiện thân, vậy trận chiến này coi như đã kết thúc rồi.
Thế nhưng sau khi lão nhìn thấy Thần Long đánh chết ngưu quái và hầu quái cực lớn kia, lão lại nhìn thấy hy vọng.
Đối phương cũng đã là nó mạnh hết đà rồi, hôm nay Thần Long tự mình đi tìm, nếu mình đi theo phía sau, chẳng phải là có thể một lưới bắt hết đối thủ sao?
Đến khi đó, cho dù Thánh Vương không hiện thân cũng không quan trọng nữa, đối thủ trong thiên hạ có thể uy hiếp đã chết hết mình chính là đệ nhất.
Cho nên lão cố gắng đứng lên, chuẩn bị đi theo phía sau đại xà đánh chó ngã xuống nước.
Thế nhưng lão ngàn vạn lần không nghĩ đến, Đông Phương Tình kia của đối phương dường như bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng, còn có thể đánh giết cùng Thần Long.
Hơn nữa dường như Lý Thanh Hoa còn có năng lực bắn ra một đao, đang tìm cơ hội.
Còn có hai nữ tử kia đang dìu Nhất Giới chạy về phía mình, bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ dưới tình huống này bọn họ còn có thể đánh bại mình sao?
Trạng thái của An Như Huyễn và An Như Sương quả thật không tốt lắm, hai người bọn họ công lực kém cỏi nhất, đã trải qua mấy trận đại chiến, tiêu hao của bản thân gần như cũng không chịu nổi nữa. Cuối cùng còn bị uy lực tự bạo của Đại trưởng lão xung kích bị thương không nhẹ, dìu Hoắc Nguyên Chân chạy đến nơi này quả thật là tới cực hạn rồi.
Trạng thái của Hoắc Nguyên Chân còn không bằng các nàng, nếu không cũng sẽ không cần các nàng dìu tới đây, nhưng hắn không có biện pháp nữa, chỉ có thể mạo hiểm đánh một trận.
Mắt thấy tiếp cận Nhị trưởng lão, lão này còn đang chuẩn bị liều chết với mấy người mình, Hoắc Nguyên Chân nhẹ giọng nói với tỷ muội An gia bên cạnh:
- Các nàng ném ta về phía lão thì xem như thành công.
Hai người cắn răng dựa theo căn dặn của Hoắc Nguyên Chân sử ra lực lượng cuối cùng, ném thân thể của hắn lên không, thẳng về phía Nhị trưởng lão.
Đồng thời khi ném Hoắc Nguyên Chân đi, hai người cũng không nhịn được nữa song song ngã nhào trên đất, không ngờ trực tiếp thoát lực rơi vào trạng thái hôn mê.
Hoắc Nguyên Chân cũng không quản được nhiều, thân thể lao về phía Nhị trưởng lão, hai cánh tay mở ra.
Thấy Hoắc Nguyên Chân mở rộng không môn, Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Con lừa trọc Thiếu Lâm, hôm nay người đã giết nhiều người như vậy, để lão phu tự tay kết liễu ngươi, báo thù cho các huynh đệ của Thần Long giáo đã chết.
Hai ngón tay giơ lên, chỉ như đao, hai ngón tay này chính là hai ngón tay lão dùng thi triển Linh Tế Nhất Chỉ.
Hai ngón tay này được lão luyện đến đao thương bất nhập, không chỉ có thể thi triển Linh Tế Nhất Chỉ, đồng thời cũng là vũ khí sắc bén tiến công.
← Ch. 708 | Ch. 710 → |