← Ch.723 | Ch.725 → |
Mạc Thiên Tà không biết nên cao hứng hay là bi thương, đang bàng hoàng đột nhiên lão cảm thấy có điều không đúng.
Thân thể Đinh Bất Nhị bất ngờ từ dưới hồ đứng thẳng lên.
Mặc dù Đinh Bất Nhị bị đốt không còn hình dáng, cả người cháy khét, mái tóc bạc trắng vốn lấy làm tự hào cũng đã gần như hóa thành đầu trọc, nhưng quả thật y vẫn chưa chết.
Chẳng những không chết, lực lượng Đinh Bất Nhị tựa hồ còn đang khôi phục.
Mạc Thiên Tà kinh hãi trong lòng, bởi vì dường như bọn Hoắc Nguyên Chân cũng không chú ý tới Đinh Bất Nhị dưới Thiên Thủy hồ.
Bọn họ đang ở trong trạng thái buông lỏng cực độ, dưới tình huống như thế, chỉ sợ là bọn họ vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Mạc Thiên Tà đang nhanh chóng cân nhắc chuyện hơn thiệt, nếu Đinh Bất Nhị giết chết hết thảy bọn Hoắc Nguyên Chân, như vậy sợ rằng Mạc Thiên Tà cũng không có kết quả gì tốt.
Dù sao mở ra miệng rồng, mang đến thương vong to lớn cho Thần Long giáo, chỉ một điều này cũng đủ để cho Đinh Bất Nhị giết chết lão còn không kịp.
Mà bây giờ trong thiên hạ, người có thể ngăn được Đinh Bất Nhị cũng chỉ có bọn Hoắc Nguyên Chân, nếu bọn họ chết đi, ngày cuối cùng của Mạc Thiên Tà cũng đã đến.
Nếu như chỉ có chuyện này, vẫn còn chưa đủ để dao động tâm tư Mạc Thiên Tà, nhưng trong lòng lão còn có một chuyện khác.
Lần này Phúc Vũ kiếm đột phá đã khiến cho nhân tính của lão trở lại, trong lòng lão cảm thấy thẹn với con gái của mình Ninh Uyển Quân.
Từ trước tới nay Ninh Uyển Quân cùng Mạc Thiên Tà sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng Mạc Thiên Tà cũng hết sức thương yêu đứa con này. Kể từ khi lão cảm thấy thẹn với con mình, vẫn muốn làm một chuyện gì đó bồi thường cho nó.
Nếu Hoắc Nguyên Chân chết, nhất định con lão sẽ rất đau khổ, có lẽ sẽ còn đi theo Hoắc Nguyên Chân cũng không chừng, Mạc Thiên Tà không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Trong tay nắm chuôi Phúc Vũ kiếm, Mạc Thiên Tà hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Đinh Bất Nhị đang khôi phục.
Người này rất giảo hoạt, rõ ràng là y cũng đang khôi phục nhưng cũng không phát ra chút động tĩnh nào. Đợi đến khi y khôi phục hoàn toàn, ngày cuối cùng của bọn Hoắc Nguyên Chân đã tới.
- Đinh Bất Nhị... Lần này khôi phục như cũ, nhất định ngươi sẽ hết sức hùng mạnh.
Mạc Thiên Tà khẽ lẩm bẩm, ánh mắt từ từ trở nên kiến nghị. Không riêng gì vì tương lai, cũng không riêng gì vì nữ nhi Ninh Uyển Quân, chuyện này cũng liên quan tới một ước mơ của lão.
Hoắc Nguyên Chân thận trọng khống chế Cửu Dương chân khí vận hành, trị liệu cho Lý Thanh Hoa đã đến thời khắc mấu chốt.
Ban đầu đối kháng Đinh Bất Nhị, hắn vẫn còn có chút khinh thường, không giở ra một ít thủ đoạn đặc thù, khiến cho Đinh Bất Nhị đánh lén thành công.
Chỉ cần chữa thương cho Lý Thanh Hoa xong, Hoắc Nguyên Chấn tin tưởng cho dù đối mặt chính diện với Đinh Bất Nhị, không phải là mình không có chút lực lượng chống cự nào.
Chỉ bất quá những chuyện này đã không có ý nghĩa gì, Đinh Bất Nhị đã chết, mọi chuyện đều kết thúc.
Suy nghĩ chuyện này, Hoắc Nguyên Chân trị liệu đã sắp tới hồi kết thúc.
Lúc này, Nhiễm Đông Dạ bên cạnh đột nhiên hơi cau mày.
Đông Phương Tình thấy Nhiễm Đông Dạ khác thường, còn tưởng rằng thương thể Nhiễm Đông Dạ nghiêm trọng, vội vàng hỏi:
- Sư phụ, thương thế của người ra sao?
Nhiễm Đông Dạ khoát tay áo một cái:
- Thương thế của ta không có vấn đề, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy sợ hết hồn hết vía, dường như có nguy cơ nào đó sắp xuất hiện...
- Không thể nào, bây giờ Đinh Bất Nhị đã chết, còn có chuyện gì có thể uy hiếp được chúng ta?
- Có lẽ là ta đa tâm, chỉ bất quá ta cảm thấy Đinh Bất Nhị chết như vậy tựa hồ cảm giác rất hoang đường. Mạng tên này rất dai dẳng, hơn một trăm năm bị vây khốn vẫn không chết, chẳng lẽ lại bị Giác Viễn đốt chết cháy như vậy sao?
Đông Phương Tình nghe thấy cũng khẽ gật đầu, không nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn Thiên Thủy hồ một chút.
Không nhìn không sao, vừa nhìn Đông Phương Tình nhất thời kinh hô thất thanh:
- A! Sư phụ! Y... Y y.... !
Nhiễm Đông Dạ nghe thấy tiếng kêu Đông Phương Tình, trong lòng nhất thời kinh hãi, chẳng lẽ chuyện mình lo lắng sẽ thành sự thật sao?
Mấy người đồng loạt quay đầu lại quan sát, chỉ thấy trên Thiên Thủy hồ ba đào mãnh liệt, một người toàn thân đen như than đang đạp sóng tiến về phía mình, hiện tại đã tới bờ hồ.
Các nàng đang ở cách bờ chỉ có không tới hai mươi thước, hơn nữa đều là trạng thái cực độ buông lỏng, bây giờ Đinh Bất Nhị xuất thủ, sợ rằng mấy người bọn họ không thể nào ngăn được.
Đinh Bất Nhị tới bờ cười một tiếng âm trầm lạnh lẽo, da thịt bị đốt cháy đen trên mặt run rẩy:
- Đông Dạ, chỉ có nàng thật sự hiểu rõ ta, bất quá vô cùng đáng tiếc, các ngươi biết được điểm này đã chậm!
Trên mặt Nhiễm Đông Dạ cũng biến sắc. Như vậy cũng không thể giết chết Đinh Bất Nhị, phải làm thế nào mới có thể giết chết người này đây?
- Hừ, chỉ là lửa đốt làm sao có thể giết chết ta, bất quá chỉ bị chút thương ngoài da thôi. Xú hòa thượng Giác Viễn kia đã quên mất tước hiệu của lão phu, Huyết Ma, chỉ cần còn có huyết dịch, tánh mạng của ta cũng sẽ không biến mất. Các ngươi vĩnh viễn không thể giết chết ta!
Đinh Bất Nhị vừa nói chuyện, thương thế trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại, hơn nữa bản thân y cũng không dừng lại, vẫn bước nhanh về phía bọn Nhiễm Đông Dạ.
Thương thế khôi phục nhanh chóng thoạt nhìn có vẻ kinh khủng. Da thịt đang nhanh chóng sinh trưởng, tình huống Đinh Bất Nhị bây giờ giống như Quỷ Hồn bên trong họa bì, nhìn qua vừa dữ tợn vừa ghê tởm.
Bọn Nhiễm Đông Dạ vội vàng đứng dậy nghênh địch, nhưng Đinh Bất Nhị sớm có chuẩn bị, bật cười ha hả, hai tay giang ra giống như chân gà bắn ra mấy đạo ánh sáng, trói buộc bọn Nhiễm Đông Dạ lại.
- A! Đây là.... . Bắc Minh Khổn Tiên Tác!
Nhiễm Đông Dạ nhất thời kinh hãi, đây là một môn tuyệt kỹ trong Bắc Minh thần công, Bắc Minh Khổn Tiên Tác, có thể dùng nội lực tạo thành vòng giống như còng tay, muốn tránh thoát cũng không dễ dàng.
Bắc Minh thần công mà Nhiễm Đông Dạ học tập lấy được đã từng có ghi lại môn Khổn Tiên Tác này, nhưng trong đó không có phương pháp tu luyện, đây cũng là một phần thiếu sót của Bắc Minh thần công, không nghĩ tới Đinh Bất Nhị lại biết.
- Ha ha! Không sai, năm đó nàng lấy được bí tịch Bắc Minh thần công lại không chịu giao cho ta, ta thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ xé đi một tờ, không nghĩ tới lấy được một công phu kỳ môn. Đông Dạ, đây có phải là nàng nhả kén tự trói mình không?
Nhiễm Đông Dạ cũng không phải là tuyệt đối không thể tránh thoát Bắc Minh Khổn Tiên Tác này. Nhưng là vấn đề là khi tránh thoát, mấy người bọn họ chính là cá nằm trên thớt mặc cho y làm thịt.
Hoắc Nguyên Chân trị liệu đã đến lúc tối hậu quan đầu. Lúc này bất kể thế nào cũng không thể dừng lại, nếu không chính là thất bại trong gang tấc.
Lúc này, còn ai có thể tới cứu bọn họ đây?
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, bóng đen to lớn chớp động trên bầu trời, chỉ thấy Kim Sí Đại Bằng vỗ đôi cánh khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Thì ra Hoắc Nguyên Chân cảm thấy tình huống nguy cấp, cũng không kịp quản quá nhiều, lập tức ra lệnh cho tọa kỵ của mình ra trận, có thể trì hoãn một chút thời gian cũng tốt.
Đinh Bất Nhị dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn con chim cực lớn đang đập vào mặt, cười lạnh một tiếng:
- Con chim này thật là không tệ, đi theo hòa thượng Thiếu Lâm coi như là minh châu phủ bụi. Sau này người sẽ là tọa kỵ của lão phu, nhất định tốt hơn nhiều so với đi theo Nhất Giới.
Theo như y thấy, con Kim Sí Đại Bằng này có thực lực cảnh giới Ngự trung kỳ, mặc dù thực lực không tệ, nhưng cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với y, thu phục là được. rên thực tế Định Bất Nhị nghĩ cũng không sai, Kim Sí Đại Bằng cố nhiên rất lợi hại, nhưng so sánh cùng thiên hạ đệ nhất nhân Đinh Bất Nhị này vẫn có chênh lệch rất lớn. Một trảo của nó chộp về phía đối phương, đối phương lại biến mất tại chỗ nhanh như quỷ mị.
Kim Sí Đại Bằng đang tìm người, Đinh Bất Nhị lại xuất hiện giữa không trung, hai tay hơi tách ra, một vòng sáng nội lực to lớn xuất hiện ở trong tay, giống như một thợ săn chờ đợi con mồi vào lưới, hai tay đang mở lưới ra, chờ đợi Kim Sí Đại Bằng đưa tới cửa.
Lúc Kim Sí Đại Bằng phi hành quán tính là rất lớn, dưới tình huống này nó căn bản không cách nào tránh né bẫy rập Đinh Bất Nhị bày ra, chỉ có thể gáy lên một tiếng, cố gắng thu hẹp cánh. Nhưng thân thể vẫn không thể nào tránh khỏi rơi vào bẫy rập Đinh Bất Nhị bày ra.
Khóe miệng Đinh Bất Nhị nở một nụ cười, mặc dù lần này hy sinh Thần Long giáo, nhưng cũng diệt được võ lâm Trung Nguyên, thu hoạch của mình vẫn là rất lớn, trong thiên hạ cũng không còn địch nhân của mình nữa.
Còn chưa cao hứng xong, Đinh Bất Nhị đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức rét lạnh từ dưới chân dâng lên!
- A! Bọn chuột nhắt phương nào!
Đinh Bất Nhị quát to một tiếng, lửa giận trong lòng dâng lên.
Bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhất, bên kia Hoắc Nguyên Chân chữa thương sắp kết thúc, mình cần thu phục Kim Sí Đại Bằng trước khi hắn chữa thương kết thúc, còn phải đồng thời khống chế bọn Nhiễm Đông Dạ, có thể nói là không còn sức lực để phân thân.
Mà vào lúc này lại có người tới đánh lén mình, thủ đoạn có thể nói là cực kỳ ti tiện, rất có thể làm cho cố gắng của mình thất bại trong gang tấc.
Sát tâm Đinh Bất Nhị dâng lên cao trước đó chưa từng có, thậm chí y đã quyết định bỏ qua cho Kim Sí Đại Bằng, cho dù không bắt được con đại điểu này cũng phải giết chết người dám đánh lén mình.
Thân thể chợt lóe, bỏ qua xung kích Kim Sí Đại Bằng, Đinh Bất Nhị nhìn về phía người phía dưới tập kích.
Lúc y nhìn xuống chỉ cảm thấy ánh mắt hơi hoa lên, không phải là bị cháy hỏng, mà là trước mắt là một mảnh ánh sao lóe lên, giống như nhìn thấy bầu trời đêm sáng chói.
Đây là kiếm pháp, kiếm pháp giống như hạt mưa, kiếm pháp rợp trời phủ đất, bao phủ hết thảy không gian xung quanh, bao vây Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị vào trong đó.
- Phúc Vũ kiếm! Thì ra là tên đáng chết này!
Đinh Bất Nhị hừ lạnh một tiếng, biết người tới là ai, thì ra chính là Mạc Thiên Tà.
Hiện tại Đinh Bất Nhị không có thời gian suy nghĩ xem vì sao người này tới tập kích mình, một tay y phất lên, một cỗ huyết khí mênh mông nhất thời tràn ngập giữa thiên địa, hoàn toàn bao phủ thân hình của mình.
Kiếm khí đầy trời của Mạc Thiên Tà gặp phải những huyết khí này giống như đá chìm đáy biển, nhất thời biến mất không dấu vết.
- Hừ! Không thức thời vụ, vốn là ta còn có lòng chiêu nạp lão, hy vọng ngày sau lão có thể ra sức cho ta. Hiện tại xem ra không cần thiết, dám xuất thủ đối phó giáo chủ tiền nhiệm, lão chết đi cho lão phu!
Đinh Bất Nhị dứt lời, đầu đầy tóc vốn đã cháy vàng, thậm chí không còn bao nhiều tóc trắng bất ngờ điên cuồng sinh trưởng, ào ạt bay về phía Mạc Thiên Tà, muốn quấn lấy Mạc Thiên Tà.
Công lực của y và Mạc Thiên Tà chênh lệch quá xa. Đinh Bất Nhị là cảnh giới Ngự đỉnh phong, mà Mạc Thiên Tà bất quá chỉ là Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, theo y thấy đánh chết Mạc Thiên Tà bất quá là một cái nhấc tay.
Thân hình Mạc Thiên Tà hiện ra trên không trung, quơ múa Phúc Vũ kiếm bắt đầu ngăn cản tóc trắng xung quanh tập kích tới, luống cuống tay chân, vô cùng chật vật.
Đinh Bất Nhị cười gằn nhìn Mạc Thiên Tà:
- Khặc khặc! Lão không nên uống phí khí lực làm gì, không có thực lực cảnh giới Ngự, lão không cách nào kiên trì trên không trung, chỉ cần lão rơi xuống, tóc trắng sẽ chủ động... Ủa, vì sao lão có thể ở trên không lâu như vậy?
Đinh Bất Nhị chợt phát giác chuyện không đúng, dị biến đối diện nổi lên!
Mạc Thiên Tà tựa hồ nở một nụ cười cổ quái với Đinh Bất Nhị, sau đó hai tay cầm kiếm dựng đứng trước ngực. Phúc Vũ kiếm hào quang đại thịnh, người theo kiếm đi biến thành một đạo lưu quang, bất ngờ xuyên qua hàng ngàn hàng vạn tóc trắng của Đinh Bất Nhị trói buộc, giống như một viên đạn bắn thẳng vào ngực Đinh Bất Nhị.
Đinh Bất Nhị vội vàng tránh né, lại không thể né tránh hoàn toàn, vai trái bị Mạc Thiên Tà hóa thành lưu quang đánh trúng, một cánh tay trái bị lưu quang đánh cho tan tác.
Sương máu bay lượn đầy trời, Đinh Bất Nhị kêu thảm một tiếng:
- A! Cảnh giới Ngự Nhân Kiếm Hợp Nhất! Lão đã luyện thành Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Mạc Thiên Tà thi triển ra một chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất, thân hình dừng lại trên không trung cũng có chút run rẩy, có thể thấy được một đòn này tiêu hao đối với lão cũng là cực lớn.
Nhưng mặt lão lại lộ vẻ vô cùng hưng phấn, cười hắc hắc nói:
- Đinh Bất Nhị, ngươi không biết phải không, Mạc Thiên Tà ta từ nhỏ đã lập chí phải vượt qua ngươi, ngươi chính là mục tiêu của ta. Sao hả, phải chăng là biểu hiện của ta đã mang lại bất ngờ cho ngươi?
Mạc Thiên Tà đột nhiên tiến vào cảnh giới Ngự, hơn nữa lãnh ngộ Nhân Kiếm Hợp Nhất, bất ngờ một kiếm sát thương Đinh Bất Nhị, hơn nữa còn là trực tiếp đánh nát một cánh tay Đinh Bất Nhị!
Kể từ chiến đấu bắt đầu tới nay, đây là lần thứ ba Đinh Bất Nhị trọng thương, cũng là lần trọng thương quan trọng nhất.
Thật ra Thời Luân tôn giả tạo thành tổn thương cho y lớn vô cùng, trực tiếp làm suy yếu lực chiến đấu của y, nhưng nhìn từ bên ngoài, Đinh Bất Nhị cũng không có gì thay đổi.
Giác Viễn mang cho hắn tổn thương càng không cần phải nói, liệt hỏa đốt cháy, đổi lại là người bình thường đã chết kỹ mấy lần, nhưng Đinh Bất Nhị vẫn còn sống chẳng khác nào kỳ tích.
Mạc Thiên Tà càng lợi hại hơn, trực tiếp dựa vào một chiêu kiếm pháp phế bỏ một cánh tay y, hơn nữa còn là dưới tình huống chiến đấu chính diện.
Đinh Bất Nhị mất đi một cánh tay, nổi giận như điên, mặc dù nơi bả vai máu tươi đầm đìa, nhưng tựa hồ cũng không thèm để ý cánh tay mất đi.
Mạc Thiên Tà có chút dương dương đắc ý, dù sao người lão sát thương là Đinh Bất Nhị, là Bạch Phát Huyết Ma, người có thể làm được điểm này sợ rằng trong thiên hạ còn chưa có kẻ thứ hai.
Những biểu hiện của Đinh Bất Nhị cũng ngoài dự liệu của lão, hai mắt người này nhìn mình chằm chằm, thậm chí vẫn không có buông lỏng khống chế Bắc Minh Khổn Tiên Tác, vẫn đang trói buộc bọn Nhiễm Đông Dạ.
← Ch. 723 | Ch. 725 → |