← Ch.037 | Ch.039 → |
Nhìn hòa thượng đáng ghét trên đầu mình, thiếu niên đeo kiếm không thể làm gì khác hơn là nói thật:
- Đại sư, ta là người của Thiên Đạo Minh, có hẹn người khác ở chỗ này, ngươi mau kéo ta lên đi.
Thiên Đạo Minh!
Hoắc Nguyên Chân biết Thiên Đạo Minh này, là một tổ chức võ lâm, thế lực chủ yếu chính là nằm trong lãnh địa tỉnh Hà Nam.
Nghe nói một ít môn phái có thực lực mạnh mẽ ở Hà Nam đều được Thiên Đạo Minh mời gia nhập, Trung Nhạc phái trong núi Thiếu Thất chính là một thành viên Thiên Đạo Minh.
Có ba nhiệm vụ Hệ Thống giao cho Hoắc Nguyên Chân, Đồng Tử Công đại thành, Thiếu Lâm trở thành đệ nhất đại phái, hắn trở thành Minh chủ võ lâm.
Nếu như Thiếu Lâm muốn trở thành đệ nhất đại phái võ lâm, chuyện đầu tiên phải làm chính là trở thành đệ nhất đại phái Hà Nam.
Trước khi trở thành đệ nhất đại phái Hà Nam, nhất định phải trở thành đệ nhất đại phái núi Thiếu Thất.
Mà bất kể là đệ nhất Hà Nam hay là đệ nhất núi Thiếu Thất, Hoắc Nguyên Chân đều gặp phải một vấn đề không cách nào tránh được, chính là phải đối mặt với Thiên Đạo Minh.
Thiên Đạo Minh bắt nguồn từ Tung Sơn phái, mặc dù núi Thiếu Thất cũng thuộc về sơn hệ Tung Sơn, nhưng cũng không phải là chủ phong, Tung Sơn phái là đệ nhất đại phái Hà Nam, cách núi Thiếu Thất của Hoắc Nguyên Chân chừng mấy trăm dặm.
Chưởng môn Tung Sơn phái Hoa Vô Kỵ là cao thủ nổi danh trên giang hồ, nghe nói đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, cũng là đệ nhất cao thủ võ lâm Hà Nam. Môn nhân Tung Sơn phái có hơn ngàn, toàn là cao thủ dùng kiếm, trong đó Tinh Tú kiếm trận do một trăm lẻ tám đệ tử bày ra càng có uy lực cực lớn, cao thủ Tiên Thiên bị lọt vào trong trận đều khó thoát khỏi cái chết.
Hoa Vô Kỵ là người phát khởi Thiên Đạo Minh, lấy "thuận theo thiên mệnh" làm khẩu hiệu, tụ họp thủ hạ là một số võ lâm cao thủ rất đông. Y đích thân đảm nhiệm chức Minh chủ, những người này xem y như Thiên Lôi, sai đầu đánh đó, cho nên thực lực Tung Sơn phái tuyệt đối cường hằn hơn so với nhìn qua bề ngoài.
Có thể nói người này là trở ngại chân chính thứ nhất trên đường Thiếu Lâm của Hoắc Nguyên Chân xưng bá. Môn phái giống như Pháp Vương tự, Hoắc Nguyên Chân không coi ra gì, chỉ cần cho mình một ít thời gian, bọn họ không chịu nổi một đòn.
Mặc dù Trung Nhạc phái mạnh hơn Pháp Vương tự rất nhiều, nhưng trong Thiên Đạo Minh bất quá chỉ là môn phái tầm trung, Ảo Diệu chân nhân ở trước mặt Hoa Vô Kỵ giống như cháu chắt.
Lời đồn trên giang hồ, người chủ sự chân chính sau màn của Thiên Đạo Minh là Tiết Độ Sứ Quan Thiên Chiếu, Thiên Đạo Minh là quân tiên phong do y chuẩn bị dung để tạo phản.
Ở những tỉnh khác không tồn tại hình thức kết minh này. Cũng bởi vì Hà Nam là địa bàn của Quan Thiên Chiểu, cho nên mới xuất hiện thế lực võ lâm Thiên Đạo Minh này.
Hoắc Nguyên Chân không cần biết tạo phản hay không, nhưng vấn đề hiện tại chính là muốn nổi danh ở Hà Nam, Thiên Đạo Minh chính là hòn đá cản đường của mình, nhất định phải diệt trừ.
Nếu thật như lời đồn giang hồ, người chủ sự sau màn Thiên Đạo Minh là Quan Thiên Chiếu, như vậy tin tức liên quan tới Thiên Đạo Minh, Quan Sơn Nguyệt biết cũng không ít.
nếu như lời đồn đại là thật, như vậy địch nhân của mình cuối cùng chính là con trai Quan Sơn Nguyệt.
Cho nên muốn chân chính hiểu rõ Thiên Đạo Minh, chỉ có nghĩ biện pháp khác.
Mà tên tiểu tử trước mắt này là người trong Thiên Đạo Minh, Hoắc Nguyên Chân liền nảy ra chủ ý.
Hắn vừa suy nghĩ vừa rút một sợi dây mây gần đó, đang chuẩn bị kéo tên tiểu tử này lên, đột nhiên nơi xa thanh âm một nữ nhân truyền tới:
- Lý Đại ca! Huynh... vì sao huynh xuất gia làm hòa thượng?
Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo vàng đứng ở phía sau, bên trong đôi mắt hàm chứa lệ, đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân hiểu, tên tiểu tử phía dưới này nhất định là họ Lý, hai người này chắc chắn là một đôi. Đối tình lữ này muốn trải qua lãng mạn vào mồng Bảy tháng Bảy, cho nên ước hẹn với nhau ở hậu sơn Thiếu Lâm tự của mình.
Thiếu nữ kia thấy Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, vốn đang khóc thút thít lập tức ngưng lại:
Ngươi... ngươi không phải là Lý Đại ca? Lý Đại ca ở nơi nào?
- Phù muội, ta ở chỗ này.
Thanh âm yếu ớt hữu khí vô lực của thiếu niên đeo kiếm kia từ vách núi vang lên.
Thiếu nữ áo vàng vội vàng chạy tới, thấy thiếu niên đeo kiếm còn treo ở trên vách núi, kinh hãi nói:
- Lý Đại ca, tại sao huynh lại ở chỗ này? Là ai đánh huynh rớt xuống sơn nhai, có phải hòa thượng này hay không, muội sẽ báo thù cho huynh!
Sau khi nói xong, thiếu nữ áo vàng này rút song kiếm ra, xoay người xông về phía Hoắc Nguyên Chân.
Thình lình Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, giống như sấm động giữa trời quang, khiến cho thân thể thiếu nữ áo vàng chấn động run lên, suýt nữa ngã nhào.
Cũng phải nói thực lực thiếu nữ áo vàng này cũng là bình thường, nếu như là cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, sẽ không dễ dàng bị Hoắc Nguyên Chấn chấn trụ như vậy. Thiếu nữ sững sờ, ngây người ra hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp giải thích, giọng hơi yếu của thiếu niên áo xanh phía dưới lại nói:
- Đại sư, cầu xin ngài bỏ qua cho Phù muội, ta biết là lúc trước thái độ ta không tốt, ngài muốn giết muốn xẻo xin cứ việc, chớ hại Phù muội, nàng là một vị cô nương tốt.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân thật sự có chút buồn bực, vốn ta tính toán cứu ngươi, các ngươi một người cho là ta đánh rớt xuống vách núi, một kẻ cho là ta sẽ bất chính đối với nữ, chẳng lẽ biểu hiện của bần tăng lại tỏ ra tệ hại như thế sao?
Bất quá nếu đã đi lên con đường cao tăng này, Hoắc Nguyên Chân không thể hành sự không cố kỵ gì giống như những người trẻ tuổi khác.
Hắn huơ huơ dây leo mà mình đang cầm vài cái:
- Nữ thí chủ, bần tăng cho là cứu người quan trọng hơn.
Lúc này thiếu nữ áo vàng cảm thấy dường như mình đã hiểu lầm, hơn nữa hòa thượng này nhìn qua dường như rất lợi hại. Nếu quả thật là hắn đánh Lý Đại ca rớt xuống vách núi, chỉ sợ mình càng không phải là đối thủ.
Bất quá nàng vẫn là có chút không yên lòng, cẩn thận đi tới, cầm lấy dây leo:
- Để ta tự làm.
Hoắc Nguyên Chân lui về sau một bước, vui vẻ xem náo nhiệt.
Thiếu nữ áo vàng còn có chút sức lực, hao phí một ít thời gian rốt cục cũng kéo được ý trung nhân của mình lên đỉnh.
Hai kẻ hữu tình gặp mặt, mặc dù cục diện tương đối lúng túng, nhưng vẫn tỏ ra thâm tình ôm nhau thắm thiết. Hơn nữa thiếu niên đeo kiếm này suýt nữa ngã chết, lúc này càng hy vọng có thể được thiếu nữ an ủi, nhưng hòa thượng kia không biết điều vẫn đứng sờ sờ ra đó, quả thật là chương tai gai mắt.
Bất quá thiếu niên đeo kiếm còn có chút nhãn lực, hòa thượng này đối mặt hai người mình không hề tỏ ra sợ sệt chút nào, nếu như muốn dùng sức mạnh với hắn e rằng không được, không thể làm gì khác hơn là thu hồi ngạo khí của mình, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tại hạ Thiên Đạo Minh Lý Vân Thiên, chẳng hay Đại sư là?
← Ch. 037 | Ch. 039 → |