← Ch.12 | Ch.14 → |
Trên bầu trời vạn dặm không mây Phổ Nghi Thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc và Minh đang đứng chăm chú quan sát đối phương. Hai người bọn họ một người một thú đều không có ý định ra tay trước để chiếm lấy tiên cơ mà là tập trung tìm kiếm nhược điểm của người kia muốn một kích là đưa đối phương vào chỗ chết!!
- Đức Lâm tiên sinh chúng ta có thể bắt đầu được rồi chứ?
Sau một lúc lâu im lặng Minh bất chợt nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười hỏi.
- Đương nhiên rồi!
Đức lâm Kha Ốc Đặc nghe câu hỏi của Minh thì không tỏ ra chút bất ngờ nào bình thản vừa vuốt râu vừa trả lời.
- Vậy ta xin đắc tội rồi! Phong Thương Toản!!
Minh nghe vậy khách khí nói rồi hô to lên một tiếng.
- Vù! Vù! Két! Két Két
Tiếng hô của hắn vừa dứt thì Phong hệ nguyên tố trong không khí lập tức tụ tập lại hình thành nên một cây Phong Thương khổng lồ không ngừng xoay tròn tạo ra những âm thanh chát chúa vô cùng.
- Vút!
Sau một lúc xoay tròn tích tụ lực lượng thì Phong Thương Toản như là một mũi khoan lớn phóng thẳng về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trên đường Phong Thương Toản đi không ngừng có nhiều trận tiếng nổ phát ra đây chính là do không gian phía trước nó không chịu nổi uy lực của nó mà đang ầm ầm đổ sụp đổ.
- Ừ?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn thấy như vậy thì chân mày hơi nhíu lại tỏ vẻ kinh ngạc ông ta không ngờ rằng chỉ một chiêu Phong Thương bình thường mà đã uy lực như vậy phải biết rằng nếu muốn làm cho không gian nứt ra thì cho dù có là thánh vực hậu kỳ cũng phải dốc hết toàn lực công kích mới làm được a!! Mà Minh lại chỉ cần một chiêu bình thường đã làm được điều này thì hỏi sao Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại không kinh ngạc được chứ?
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc Đức Lâm Kha Ốc Đặc thân là một thánh vực cực hạn cường giả sao có thể bị một chiêu Phong Thương này dọa sợ chứ? Chỉ thấy trên mặt ông ta lúc này cũng lộ ra một nụ cười nhìn vào Minh nói:
- Minh ngươi thật đúng là cường đại a! Chỉ dựa vào một chiêu này cũng đã đủ để thuấn sát thánh vực bình thường! Nhưng muốn dùng để đối phó ta thì còn kém quá xa xem ta phá nó đây: " Đại Địa Thánh Thuẫn!! "
- Ùng! Ùng! Ùng!
Sau tiếng hô của Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì Địa hệ nguyên tố trong không khí cũng nhanh chóng tập hợp lại tạo thành một cự thuẫn màu vàng đất chắn trước mặt ông ta giúp ông ta ngăn cản Phong Thương Toản. Phong Thương Toản đang phóng nhanh tới tự nhiên là không thể nào ngừng lại rất nhanh đã va chạm với Đại Địa Thánh Thuẫn!!!
- Đùng! Đùng! Đùng!
Hai đại tuyệt chiêu uy lực có thể so với cấm chú cấp ma pháp va chạm với nhau không gian của Ngọc Lan đại lục làm sao có thể chịu nổi? Theo từng tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra không gian bình chướng yếu ớt lại lần nữa bị xé nát như tờ giấy vụn từng vết nứt không gian lập tức xuất hiện!!
- Vù! Vù! Vù!
Từ các vết nứt không gian đó từng cái không gian phong bạo không ngừng xuất hiện chúng quét qua khắp bốn phương tám hướng như muốn cuốn lấy tất mọi vật vào trong không gian loạn lưu vậy. Trong đó bất ngờ có một luồng quét thẳng đến chỗ hai đại cường giả đang đứng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa thấy vậy lập tức dốc hết toàn bộ tốc độ và lực phòng ngự chống chọi lại luồng gió đó quyết không bó tay chịu chết!!
- Grao!!
Trong lúc Đức Lâm đang chật vật chống chọi với tập kích bất ngờ của không gian phong bạo thì Minh ở phía bên kia đột nhiên gầm lên một tiếng sau đó thân thể khổng lồ giương nanh múa vuốt phóng thẳng về phía ông ta rõ ràng là muốn nhân cơ hội này mà tập kích đối thủ.
- Hắc! Sớm biết là do ngươi giở trò mà! Đi chết đi!!
Đức Lâm Kha Ốc Đặc đang cố gắng chống lại không gian phong bạo thấy Minh xông tới tập kích thì đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị lật tay một cái lấy ra một cây ma pháp trượng dùng sức công về phía kẻ đang định tập kích mình.
- Keng! Oanh ~~ Oanh!!! A! Không!
Ma pháp trượng trong tay Đức Lâm Kha Ốc Đặc va chạm thẳng vào thú trảo đang hung mãnh lao tới của Minh kết quả là lại một trận chấn động nữa phát ra tiếp theo là một tiếng la thảm phát ra một người trong đó bị chấn văng ra xa!
Nhìn kỹ lại thì người bị đánh văng ra không ngờ lại chính là Minh! Chỉ thấy lúc này thú trảo của hắn đã hoàn toàn tan nát không còn hình dạng máu tươi từ trong đó phun ra như suối nhuộm đỏ cả lớp lông đen tuyền của hắn thê thảm vô cùng!!
Nhưng đó còn chưa phải điều nghiêm trọng nhất điều nghiêm trọng nhất là lúc này lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn đều đã bị chấn động đến mơ hồ lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu một số bộ phận yếu càng là trực tiếp bị lực chấn làm cho nát tan.
Trong ngoài cùng lúc bị trọng thương làm cho Minh trở nên suy yếu vô cùng ngay cả năng lực phi hành cơ bản nhất của một thánh vực cường giả cũng đang biến mất cơ thể hắn lúc này lắc lư trên không giống như là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy! Nhưng bất chấp những chuyện đó hắn vẫn cố gắng gượng nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc quát lên:
- Sao.... Sao... ngươi lại có thể nhìn ra sơ hở của ta chứ?
Trong giọng nói của Minh khi hỏi câu này tràn đầy phẫn nộ và nghi hoặc!! hắn không hiểu tại sao Đức Lâm Kha Ốc Đặc có thể nhìn ra kế hoạch mà hắn đã mất rất nhiều thời gian để tính toán được?
- Vì sao ta lại nhận ra kế hoạch của ngươi sao? Rất đơn giản bởi vì nó quá đơn giản! Đầu tiên chủ động phát ra dốc toàn bộ lực công kích của mình của mình phát ra công kích mạnh nhất tấn công ta làm cho ta phải dùng sức mạnh tương đương để đáp trả khi hai tuyệt chiêu của chúng ta va chạm với nhau bất luận kết quả thế nào thì không gian xung quanh cũng sẽ không chịu nổi áp lực mà nứt ra dẫn tới việc không gian phong bạo xuất hiện hút mọi vật vào trong không gian loạn lưu. Tiếp đó ngươi lại nhắm đúng thời điểm bí mật phóng ra một cái Phong Quyển Thuật ngụy trang thành không gian phong bạo tấn công ta rồi nhân lúc ta đang ứng phó với cái không gian phong bạo giả đó mà ra tay tập kích định nhất cử đưa ta vào chỗ chết! Đúng chứ?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy bộ dạng thảm thương không biết được lý do thì chết không nhắm mắt đó của Minh thì thở dài một cái từ từ mở miệng đem suy đoán của mình nói ra.
- Đúng hết! Đức Lâm Kha Ốc Đặc ngươi quả thật không hổ danh là thánh vực cường giả số một trên Ngọc Lan đại lục tư lịch thật đúng là quá mức phong phú vừa nhìn đã rõ hết mưu kế của ta! Xem ra lần này ta là tự bêu xấu trước mắt ngươi rồi!!!
Minh nghe thấy toàn bộ những lời nói của Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì lộ ra nụ cười đắng chát nói nhìn hắn vào giờ phút này giống như là đã nhận thua buông bỏ tất cả mọi thứ sẵn sàng đối mặt với cái chết.
- Đa tạ lời khen của ngươi nhưng ta có một chuyện không hiểu đó là tại sao ngươi lại phải tốn nhiều công sức tiến hành một mưu kế đơn giản như vậy? Rõ ràng bằng thực lực của ngươi quang minh chính đại đấu với ta thì cơ hội thắng cũng cao hơn sáu mươi phần trăm cơ mà?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy bộ dạng của Minh như vậy thì cũng hoàn toàn buông bỏ hết phòng ngự dùng thần thái của người thắng hỏi.
- Đó là vì ta muốn đợi giây phút này! Vút! Vút! Vút! Phụt!!
Đúng lúc này sau lưng Đức Lâm Kha Ốc Đặc chợt vang lên một câu nói lạnh lùng tiếp sau đó ba tiếng vút vang lên ba cái móng vuốt sắc nhọn trực tiếp giáng xuống người Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên lưng ông ta lập tức xuất hiện ba cái vết cào sâu tới mức có thể trực tiếp nhìn thấy xương cốt bên trong!!
- Khốn kiếp! Chết đi!!
Bị tập kích bất ngờ Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa kinh vừa nộ theo bản năng tự vệ lập tức mặc kệ đau đớn trên lưng truyền tới vung mạnh ma trượng trong tay về phía sau một cái tấn công lại kẻ tập kích bản thân ông ta cũng lập tức dùng Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải bao bọc toàn thân lần nữa đồng thời nhanh chóng bay ra phía xa quan sát thật ra là ai đã tập kích mình.
- Sao lại có thể là là ngươi?
Kết quả vừa nhìn được chân dung kẻ tập kích đã làm cho cho Đức Lâm Kha Ốc Đặc kinh hãi đến mức kêu lên mất hẳn phong độ thường ngày! Vì người tập kích ông ta lại chính là kẻ đang bị trọng thương sắp chết: MINH!!
- Ngươi nếu chịu động não một chút thì sẽ hiểu là chuyện gì xảy ra thôi!
Tên Minh mới xuất hiện thấy vậy thì nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói.
- Chẳng lẽ là...... Điều này sao có thể!!!
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vừa nghe hắn nói vậy thì trong lòng đột nhiên có một suy đoán kinh người lập tức nhìn về chỗ vị trí ban đầu thì thấy quả thật như ông ta đã đoán một Minh thân bị trọng thương vẫn còn đứng ở đó chỉ có điều lúc này tên Minh đó đang từ từ hóa thành Hắc Ám hệ nguyên tố tan biến mất.
- Quả nhiên là Phân Thân Thuật!! Ngươi đã thi triển nó trước từ đầu rồi sao?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy vậy thì quay sang tên Minh mới xuất hiện trầm giọng nói.
- Đúng! Ta quả thật đã thi triển Phân Thân Thuật từ trước!
Minh gật đầu một cái xác nhận suy đoán của Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
- Không đúng! Nếu ngươi xuất hiện ban đầu thật sự là chỉ là một phân thân thì sao nó có thể thi triển ra một chiêu ma pháp đẳng cấp cấm chú chứ?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại trầm giọng hỏi.
- Chuyện này sao? Rất đơn giản phân thân của ta sở dĩ có thi triển ra cấm chú cấp ma pháp là vì nó mang trong người phân nửa ma lực của ta! Và nó cũng chỉ có thể thi triển ra một chiêu mà thôi sau khi thi triển xong nó cũng sẽ từ từ biến mất!
Minh nghe vậy thì tiếp tục cười giải đáp cho Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
- Ừ! Theo như ngươi nói vậy thì cái phân thân đó của ngươi quả thật có thể thi triển ra một chiêu ma pháp cấp cấm chú nhưng nếu như vậy số ma lực trong người ngươi đã ít đi phân nửa! Đúng không?
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghe vậy hơi gật đầu nhìn Minh tiếp tục hỏi.
- Đúng! Đã giảm hơn phân nửa nhưng cũng để hạ ngươi!
Minh gật đầu một cái nói."
- Cuồng vọng! Hiện nay ta mặc dù bị ngươi tập kích trọng thương nhưng ngươi muốn hạ ta là chuyện không thể nào!!
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nghe xong câu nói của Minh thì trầm giọng quát lên một cái!
- Ha! Chúng ta cứ đấu tiếp là ngươi sẽ biết ta có cuồng vọng hay không thôi!!
Minh cười nhẹ một tiếng nói đồng thời thân thể cũng lao thẳng về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
- Hừ! Chiến thì chiến!
Đức Lâm Kha Ốc Đặc thấy vậy quát lên một tiếng rồi cũng lao thẳng về phía Minh nghênh chiến. Hiệp đấu thứ hai của lưỡng đại cường giả chính thức bắt đầu nhưng nhìn bộ dạng này của bọn họ không có chút nào giống là đang trong một trận quyết chiến mà giống như đang trao đổi kiến thức với một người bạn thân vậy!
← Ch. 12 | Ch. 14 → |