← Ch.244 | Ch.246 → |
- Cái gì? Ngươi muốn Thế Giới Chi Thụ?
Khuôn mặt vừa mới bình tĩnh của Mộc Thanh lại lần nữa bị làm cho đại kinh thất sắc.
- Hy vọng Mộc Thanh đạo hữu có thể thành toàn cho ta!
Sở Tương Ngọc nhìn Mộc Thanh cười nói.
- Sở đạo hữu việc này e rằng ngươi phải thất vọng rồi! Thế Giới Chi Thụ là thánh vật của Mộc Thạch Tộc chúng ta đã được chúng ta thờ phụng biết bao đời tuyệt đối không thể để lọt vào tay người ngoài được. Cho dù ngươi có là Tuyệt Đại Quân Vương cũng giống như vậy!!
Mộc Thanh trầm giọng nói.
- Thật như vậy sao?
Sở Tương Ngọc nhíu mày hỏi.
- Đúng!
Mộc Thanh kiên quyết nói.
- Hừ! Mộc Thanh đại ca ta đã khách khí như vậy ngươi lại dám từ chối. Đúng là quá không biết điều ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa nếu còn không đưa ra câu trả lời làm bọn ta hài lòng thì đừng trách bọn ta không khách sáo!!
Hắc Khởi tức giận quát lên một tiếng.
- Ầm!
Trong lúc nói một trận kinh thiên sát khí kinh thiên động địa từ trên người hắn bạo phát ra ngoài khiến cho thiên địa tứ phương đều biến sắc.
- Hắc Khởi đạo hữu ngươi không cần phải dọa ta cho dù ngươi có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần đi chăng nữa câu trả lời của ta cũng sẽ không thay đổi. Còn nếu các vị muốn xuất thủ cường hành cướp đoạt thì... Mộc Thạch Tộc chúng ta cũng xin chiều tới cùng!!
Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cho Mộc Thanh phải sợ hãi lúc này chỉ nghe ông ta lạnh lùng nói.
- Ầm ầm ầm...
Tiếng nói vừa dứt đột nhiên Thần Mộc Sâm Lâm lại phát sinh dị biến đầu tiên là một tràng tiếng nổ vang lên tiếp theo đó chỉ thấy hàng trăm con quái vật bằng đá từ phía dưới đứng lên mỗi con đều có thân cao từ nghìn trượng trở lên nhìn từ xa lại chẳng khác gì những quả núi vậy.
Trên lưng chúng chở đầy những tướng sĩ của Mộc Thạch Tộc thân mặc khôi giáp bóng loáng làm bằng đá tảng số lượng phải lên đến hàng tỷ trong đó có hơn một nghìn Thần Vương, một trăm Thần Hoàng cùng với bốn năm Thiên Cấp cường giả.
Đây chính là nội tình của Mộc Thạch Tộc tích lũy được trong trong vô số năm qua.
Mỗi người bọn họ đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Thất Quân Chủ.
- Tốt tốt tốt.... Như vậy thì ngày hôm nay ta sẽ cho Mộc Thạch Tộc xóa tên khỏi Đệ Ngũ Giới!
Hắc Khởi nhìn thấy cảnh đó thì giận hóa cười nói.
- Lão Nhị đợi một chút ta vẫn còn có chuyện với Mộc Thanh đạo hữu, không cần vội vã động thủ!
Bất quá lúc hắn chuẩn bị rút Tuyệt Vọng Ma Đao bên hông ra thì lại bị Sở Tương Ngọc đưa tay ra cản lại.
- Đại ca thái độ của bọn họ đã rõ ràng như vậy còn có chuyện gì để nói nữa chứ? Cứ việc để cho giết sạch bọn chúng sau đó huynh đệ chúng ta trực tiếp lấy Thế Giới Chi Thụ về như vậy không phải đơn giản hơn hay sao?
Hắc Khởi nhìn Sở Tương Ngọc bất mãn nói.
- Hắc Khởi ta nói đệ cứ lui lại trước đi. Nếu không thể giải quyết theo cách của ta thì ta sẽ để đệ ra tay được chứ?
Sở Tương Ngọc nhàn nhạt nói.
Nếu trên đời này có một người có thể làm cho Sát Thần - Hắc Khởi thật tâm kính phục thì người đó trừ Sở Tương Ngọc ra không còn ai khác. Đối với mỗi câu nói của người đại ca này trước giờ Hắc Khởi đều không dám bất tuân một chút nào lần này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
- Thôi được! Nếu đại ca đã nói như đệ sẽ tạm thời không động nhưng có chuyện gì huynh phải nói nhanh lên. Đệ không dám chắc Tuyệt Vọng Ma Đao trong tay mình có thể chịu đựng được rất lâu đâu!
Lúc này chỉ thấy hắn thở nhẹ một hơi lấy rồi nhìn Sở Tương Ngọc nói.
- Yên tâm đi! Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu!
Sở Tương Ngọc gật đầu một cái.
- Mộc Thanh đạo hữu ta không thể không thừa nhận nội tình của Mộc Thạch Tộc các ngươi đã vượt qua dự tính ban đầu của ta dựa vào phần thực lực này nếu ngày hôm nay chỉ có một hai người huynh đệ của ta rất có khả năng sẽ bị các ngươi ép phải rút lui nhưng khi bảy người huynh đệ chúng ta đồng thời có lẽ không cần ta phải nói chắc ngươi cũng đã biết thật ra Mộc Thạch Tộc sẽ có kết quả gì nếu thật sự động thủ rồi đó!!
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn về phía Mộc Thanh nói.
- Sở Tương Ngọc ngươi không cần phải uy hiếp ta có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi đừng có vòng do nữa!
Mộc Thanh quát lên một tiếng.
- Tốt! Nếu như đạo hữu đã thẳng thắn như vậy ta cũng không nhiều lời nữa hiện tại trong lòng ta đã có một cách có thể để cho chúng ta hóa can hoa thành ngọc bạch tránh khỏi đổ máu không cần thiết không biết ngươi có muốn nghe hay không?
Sở Tương Ngọc nói.
- Cách đó như thế nào Sở đạo hữu mau nói ra đi!
Mộc Thanh vừa nghe có phương pháp không cần đổ máu lại có thể giải quyết xung đột với Thất Quân Chủ thì lập tức gấp gáp hỏi.
- Phương pháp của ta chính là để cho ta cùng với Mộc Thanh đạo hữu cùng nhau tỷ thí một lần nếu như đạo hữu thắng thì ta sẽ dẫn theo các huynh đệ của mình rút khỏi đây sau này tuyệt đối không trở lại đây làm phiền nữa. Còn nếu như ta may mắn thắng được thì...
Sở Tương Ngọc từ từ nói.
- Nếu như ngươi thắng thì ta phải giao Thế Giới Chi Thụ cho ngươi phải không?
Mộc Thanh nghe được một nửa liền hỏi.
- Không chỉ đơn giản như vậy. Sắp tới ta sẽ phát động một trận chiến với Nhân Gian Giới nếu ta thắng trận chiến này thì Mộc Thanh đạo hữu ngươi ngoài việc giao Thế Giới Chi Thụ cho ta còn phải đích thân dẫn theo một số cao thủ của Mộc Thạch Tộc tiến vào Nhân Gian trợ giúp cho ta một tay!
Sở Tương Ngọc lắc đầu nói.
Nghe được lời này trên mặt của những thành viên Mộc Thạch Tộc đang có mặt đều hiện lên vẻ tức giận điều kiện này của Sở Tương Ngọc đưa ra đâu phải tốt đẹp gì rõ ràng chỉ muốn ý thế ép người lợi dụng Mộc Thạch Tộc bọn họ giúp hắn bán mạng thôi!
- Sở đạo hữu ngươi không thấy điều kiện mình đưa ra là quá đáng lắm hay sao? Như vậy thì còn gì là công đạo nữa??
Ngay cả Mộc Thanh cũng giận tới tím mặt quát lên một tiếng.
- Công đạo cái gì mà công đạo? Cách làm của ta đưa ra là lựa chọn tốt nhất cho Mộc Thạch Tộc các ngươi rồi bây giờ làm theo hay chấp nhận diệt tộc là quyết định của các ngươi bọn ta không bức ép các ngươi tự chọn đi!
Hắc Khởi lộ ra vẻ khinh thường nói.
Sở Tương Ngọc đứng ở bên cạnh nghe vậy cũng không nói tiếng nào giống như đồng ý với cách nói của Nhị đệ mình vậy!
- Tốt! Như vậy Lão phu xin thỉnh giáo cao chiêu của Tuyệt Đại Quân Vương rồi!
Nhìn thấy cảnh đó Mộc Thanh đã biết thế cục không cách nào xoay chuyển được nữa chỉ có thể nhắm mắt đưa chân liều mạng một phen.
- Được! Chúng ta tiến vào tinh không đi!!
Sở Tương Ngọc hài lòng lộ ra một nụ cười sau đó hóa thành một đạo hào quang bắn vào tinh không.
Mộc Thanh cũng lập tức đuổi sát phía sau.
- Ầm ầm ầm ầm....
Không bao sâu sau trong tinh không liên tục vang lên từng tiếng nổ kinh thiên động kéo dài khoảng nửa canh giờ tiếp theo lại im ắng lại không còn âm thanh nào nữa.
Đám người của Mộc Thạch Tộc thấy vậy trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng.
Sáu người Hắc Khởi thì thần sắc vẫn như thường, nhưng khi nhìn vẻ mặt của đám người Mộc Thạch Tộc trong mắt lại lộ ra một tia cười lạnh như có như không. Cũng khó trách bọn họ lại có phản ứng như vậy trong trận chiến này trừ khi có kỳ tích xảy ra nếu không Sở Tương Ngọc căn bản không thể nào thua được!
Mà kỳ tích sẽ xảy ra vào hôm nay hay sao?
Đáp án hiển nhiên là không thể nào!!
- Ầm!
Sau một lát chỉ thấy một đạo thanh quang từ trên tinh không bắn về phía mặt đất. Người đó chính là Mộc Thanh.
Hiện tại nhìn bề ngoài tuy rằng ông ta vẫn hoàn hảo vô khuyết không có một vết thương nào trên người cả nhưng sắc mặt lại trở nên tái nhợt như tờ giấy không có chút màu nào vừa ổn định lại thân hình đã quay đầu dùng ánh mắt vẫn còn mang theo một chút sợ hãi nhìn vào bên trong tinh không.
Lúc này Tuyệt Đại Quân Vương - Sở Tương Ngọc cũng từ bên trong đi ra nhưng trái ngược với đối thủ hắn vẫn giữ được vẻ thong dong trấn định ban đầu chẳng khác lúc mới tới bao nhiêu.
- Mộc Thanh bây giờ ngươi đã có thể dẫn ta đi lấy Thế Giới Chi Thụ chưa?
Chỉ nghe hắn nhìn Mộc Thanh hỏi.
- Được! Mời đi nhân theo ta!
Mộc Thanh lập tức gật đầu một cái.
- Tộc trưởng sao ngài lại nói như vậy? Mộc Thạch Tộc chúng ta sao có thể để cho người ngoài lấy đi Thánh Vật cùng lắm thì liều mạng thôi cần gì phải sợ bọn chúng chứ?
Một tên Trưởng lão của Mộc Thạch Tộc không nhịn được lên tiếng nói.
- Hừ! Mộc Miễn ta phải quyết định như thế nào còn không cần một Trưởng lão như ngươi phải dạy mau im miệng cho ta!
Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng nói.
Ông ta thân là Tộc trưởng trên người gánh vác trách nhiệm sự tồn vong của Mộc Thạch Tộc. Không thể vì một thứ đồ vật mà đi đánh cược sự tồn vong của Mộc Thạch Tộc được. Cho dù vật đó có là Thế Giới Chi Thụ đi chăng nữa cũng không ngoại lệ!
Dù sao sở dĩ Thế Giới Chi Thụ có thể có được cái tên Thánh Vật là do có Mộc Thạch Tộc bọn họ quanh năm cung phụng có thể nói nếu không có Mộc Thạch Tộc bọn họ thì nó cùng lắm chỉ có thể gọi là một món Chí Bảo thôi.
Vì một món Chí Bảo mà chuốc lấy tai họa diệt tộc thật sự không đáng một chút nào!
- Vâng Tộc trưởng!
Tên Trưởng lão vừa mới lên tiếng sao lại không hiểu điều này, chẳng qua bởi vì tức giận cho nên mới nhất thời lỡ lời nghe được lời nói của Mộc Thanh trong chớp mắt lấy lại bình tĩnh cung kính kêu lên một tiếng.
- Tốt!
Mộc Thanh gật đầu một cái rồi dẫn theo đám người Thất Quân Chủ bước vào trong Tộc địa của Mộc Thạch Tộc.
Lại qua một lát tám người đã bước tới trước một chỗ Huyền Giới.
- Các vị Thế Giới Chi Thụ đang ở bên trong mời vào!
Mộc Thanh vung tay mở ra không gian chi môn rồi quay đầu nhìn Thất Quân Chủ nói.
- Ừm!
Sở Tương Ngọc gật đầu một cái rồi tiến vào trong.
Sau khi bước qua không gian thông đạo dài chừng trăm trượng một cây cổ thụ cành lá xum xoe phát ra Đại Địa Bổn Nguyên nồng hậu đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đó không phải Thế Giới Chi Thụ còn có thể là cái gì?
- Mộc Thanh đạo hữu ngươi ra ngoài truyền lệnh từ bây giờ bọn ta phải ở đây làm một số chuyện tuyệt đối không ai được tới làm phiền. Biết chưa?
Sở Tương Ngọc chăm chú nhìn Thế Giới Chi Thụ một lát rồi lại nhìn Mộc Thanh một chút.
- Vâng!
Đường đường một Tộc trưởng lại bị người ngoài ra lệnh Mộc Thanh sao có thể không tức giận nhưng vì cả Mộc Thạch Tộc ông ta chỉ còn cách phải nhẫn nhịn cung kính kêu lên một tiếng.
← Ch. 244 | Ch. 246 → |