← Ch.116 | Ch.118 → |
Bởi vì số người đến quá đông, để tránh khỏi xảy ra một số chuyện ngoài ⬎ muốn trong lúc xem thi đấu, học viện bất đắc dĩ phải dựng thêm nhiều khán đài bằng gỗ vừa cao vừa rộng. Bên ngoài phòng ốc cùng vô số kiến trúc khác mới được dựng lên cũng đều nhanh chóng chật ních người. Bằng cách này thì hầu hết mọi người đều có thể theo dõi cuộc thi tài.
Trong số khán đài có năm tòa là cao hơn cả, bốn trong số đó là để chuẩn bị cho tứ đại học viện. Người trên khán đài của Chiến Thần học viện và Ảo Ma học viện quá nửa đều là tóc vàng còn trên khán đài của Tiên Vũ học viện thì hơn nửa là tóc đen. Trên khán đài của Thần Phong học viện thì đủ loại màu sắc, như tóc đen, tóc vàng, tóc đỏ, tóc xanh... Ở những vùng đất khác nhau, huyết thống cũng có sự khác biệt rất nhiều.
Tòa khán đài thứ năm là để chuẩn bị cho các vị tiền bối danh túc đến từ các đại lục địa, hầu hết trên đó đều là cao thủ, quá nửa là những nhân vật đã từng lừng danh một phương.
Thần Nam dỗ dành cho Tiểu Thần Hi ngủ say, sau đó mới tiến vào sân trường. Hắn không tìm được một chỗ ngồi tốt trên khán đài, mà đang chen chúc trong đám đông ở dưới.
Lúc này cuộc tranh tài vừa mới bắt đầu. Trên võ đường, một ma pháp sư cùng một đông phương vũ giả đang tranh đấu kịch liệt. Ma pháp hắc sắc tung hoành ngang dọc công kích dữ dội với kiếm khí. Ngoài võ trường tiếng người la hét sôi động. Nhiều kẻ nhìn như say như mê.
Thần Nam biến sắc mặt. Cả hai người đang đấu hiển nhiên đã đạt tới Tam Giai sơ cấp cảnh giới, thực lực cường hãn vô cùng. Hắn biết rằng hầu như những người đầu tiên thi đấu nhất định chưa phải là cường giả mạnh nhất. Những cường giả có thực lực trác tuyệt thường xuất hiện lúc gần cuối. Từ điều này có thể tưởng tượng được thanh niên cường giả của tứ đại học viện tranh tài lần này thật sự lực lượng rất khủng bố.
Những năm trước, nhân số tham gia của các học viện bị giới hạn là mười sáu người, lần này tứ đại học viện, sau khi hiệp thương, đã quyết định mỗi học viện xuất trường tám thanh niên cao thủ giỏi nhất, tổng cộng là ba mươi hai người. Hai người đang đấu mở màn kia thực lực đã cao tuyệt như vậy, có thể tưởng tượng lực lượng chính là những người đấu những trận cuối có thực lực cường hãn đến mức độ nào.
Thần Nam ngấm ngầm xem xét. Nếu như không phải hắn đã có công lực đại tiến sau trận huyết chiến tại đô thành Tấn quốc, sợ rằng khó mà chiếm được nửa phần ưu thế so với ba mươi hai vị tối cường giả này. Thậm chí lúc này hắn đã đạt đến Tam Giai đại thành cảnh giới, cũng không dám tự đại vì nhận thấy những thanh niên cao thủ đó cũng rất mạnh. Hắn thầm cảm giác được trong số những người này khả năng có kẻ đã đạt đến Tứ Giai cảnh giới.
Cảm giác của hắn không phải là không có căn cứ. Hắn rời khỏi nơi hoang phế bốn năm, tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới này. Thế gian người tài vô số, nhất định có rất nhiều người có tài năng siêu tuyệt, nếu như được danh sư thu nhận, lại khổ tu nhiều năm, tất nhiên có tu vi kinh thế siêu cấp thanh niên cường giả.
Lúc này hai người đại chiến trên vũ trường cũng đã đi đến giai đoạn cuối. Đông phương vũ giả đó rất nhẫn nại, đợi đến khi ma pháp sư kiệt lực, cuối cùng mới bạo phát. Nắm lấy cơ hội ma pháp sư đang ở thấp hơn trên không, liền khởi xuất một đạo kiếm khí ngất trời, chớp mắt đã xuyên qua xương sườn của ma pháp sư. Sau một tiếng la thất thanh, ma pháp sư bị thổ huyết, từ không trung rơi xuống đất. Đông phương vũ giả coi như toàn thắng. Trên khán đài của Tiên Vũ học viện vang lên những âm thanh hoan hô vang dội.
Các cao thủ thành danh từ đại lục các địa đến Thần Phong học viện ngồi trên khán đài rất gần chỗ Thần Nam. Đang ngồi trên đó là những nhân vật danh động một phương, hầu hết là những lão nhân cao niên, phóng nhìn lên chỉ thấy toàn những mái đầu bạc trắng.
Trận đại chiến thứ hai chưa bắt đầu, Thần Nam tranh thủ liếc nhìn những nhân vật đó. Trên khán đài đại ước có hơn trăm người, tất cả lão đó tinh khí thần tuỵêt cao, mỗi cá nhân đều đang lộ ra một cổ khí thế cường giả.
Trên khán đài có một hàng nhân vật khoảng mười người. Những người này dường như là trưởng bối đức cao vọng trọng. Những người khác giống như là những vì sao bên cạnh mặt trăng, xúm xít quanh bọn họ. Đặc biệt là có một nữ tử thu hút sự chú ý của mọi người. Những người khác tuổi tác đều đã trên sáu, bảy mươi tuổi, duy chỉ có nàng là chừng đôi mươi, nhưng lại có thể ngồi cùng các lão nhân đó, thật làm cho Thần Nam có cảm giác kinh dị.
Khi nhìn kỹ, tâm thần hắn đại chấn. Những thứ gọi là chim sa, cá lặn, hay cái gì gọi là hoa thẹn nguyệt nhường đã có một dẫn chứng vô cùng sinh động chính là nữ tử trước mắt. Sắc đẹp của nàng thực sự có thể gọi là áp đảo thiên hạ, quan tuyệt quần phương.
Toàn thân nàng vận bạch y, mái tóc dài mượt mà, đen nhánh chảy dài bên vai, làn da như tuyết trắng mịn màng như mỹ ngọc dường như có sắc hoa thấp thoáng. Đôi mắt trong sáng linh động, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ hồng sáng mê hoặc, thần khí như thu thủy, cốt cách như ngọc, xứng đáng gọi là tuyệt đại giai nhân.
Thần Nam đã từng gặp qua vài vị nữ tử có thể gọi là tuyệt sắc, như Sở quốc Đại Công chúa Sở Nguyệt, Tiểu Công chúa Sở Ngọc, thiếu nữ ma pháp Đông Phương Phượng Hoàng, mỹ nữ trung tính Long Vũ. Mỗi người đều có nét khí chất đặc biệt. Đại Công chúa tâm tư cẩn mật, thành thục, trí tuệ; Tiểu Công chúa tâm tư linh lung, hoạt bát hiếu động, giống như tinh linh; Đông Phương Phượng Hoàng đằm thắm, thẳng thắn; Long Vũ thần thái phi dương, phong thái tự tin.
Dung mạo những giai nhân đó cũng không thua kém nữ tử trước mắt hắn, nhưng khí chất bọn họ thì không thể bằng một phần của nữ tử này. Nữ tử trên khan đài duờng như tập hợp hết những tinh túy của thiên địa vào thân, cả người phát ra một cỗ linh khí vừa giống tinh linh vừa như tiên tử...
Dù đã sớm nhìn ngắm qua vài tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng tim Thần Nam vẫn đập thình thịch. Hắn cảm giác mặt như nóng bừng lên. Tuyệt đại giai nhân trên đài dường như cũng sinh cảm ứng trong tâm, thoáng liếc qua nơi hắn đứng một cái, lãnh đạm mỉm cười, sau đó nhìn sang nơi khác.
Thần Nam cảm giác như cây gặp gió xuân, tâm thần lâng lâng, khó khăn lắm mới rời mắt khỏi bạch y nữ tử. Trong một khắc đó huyền công gia truyền của hắn phảng phất cảm thụ được một cỗ khí tức không rõ kích phát, tự hành vận chuyển đến. Thần Nam chấn động trong lòng, đột nhiên tỉnh lại.
"Nữ tử này rất lợi hại, linh giác vô cùng mẫn duệ, công pháp thật kì dị..." Thần Nam tự nhủ.
Lúc này lòng hắt thoáng có cảm giác kỳ dị. Hắn thấy dường như nữ tử tuyệt trần trên đài cao đó vô cùng quen thuộc, như là đã từng gặp ở đâu đó trong tiềm thức. Hắn chìm vào trầm tư.
Đột nhiên long hắn chấn động mãnh liệt, chút nữa thì đã kêu lên thành tiếng.
Vạn năm trước đây hắn đã từng mê đắm một nữ tử, giống như một ngôi sao chổi trên trời, chiếu sáng cả Tiên Ảo đại lục. Đó là một nữ tử thần bí tập hợp trong mình cả sắc đẹp và trí tuệ, không một ai biết sư thừa của nàng, cũng không một ai biết được quá khứ của nàng. Nàng bước vào giữa các đại thế lực, đương thời đại lục lúc đó rất nhiều sự kiện trọng đại đều có thân ảnh của nàng thoáng qua. Sự thần bí, mỹ mạo, trí tuệ của nàng làm vô số thanh niên vì nàng mà phong cuồng. Nàng chính là Đạm Thai Tuyền...
Trải qua vạn năm, Thần Nam cuối cùng mới minh bạch được vì sao tu vi bản thân chẳng những không tiến mà còn lùi. Năm đó hắn đã vô cùng ngưỡng mộ vẻ siêu trần thoát tục, tựa tiên tử không phải thuộc chốn nhân gian hỗn tạp của Đạm Thai Tuyền. Từ khi biết được sự thật, hắn đã không ngừng âm thầm phát thệ, có một ngày sẽ vũ phá hư không, nhất định đầu tiên sẽ tìm Đạm Thai Tuyền kết liễu ân oán.
Tuy nhiên trong lúc này, tại nơi đây, hắn đột nhiên phát hiện tuyệt đại giai nhân đó trên khán đài và Đạm Thai Tuyền cực kỳ giống nhau. Hai người tuy dung mạo có chút khác nhau nhưng khí chất giống nhau đến cực điểm.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |