← Ch.161 | Ch.163 → |
"Đáng ghét, dám ép ta phải lộ diện", vẻ mặt vốn bình tĩnh của Mộng Khả Nhi lúc này lộ ra vẻ giận dữ. Tuy nhiên bộ dạng giận dữ của tuyệt thế mĩ nữ cũng thật là đẹp, hai tay nắm chặt, mày ngài khẽ nhíu lại, răng nghiến chặt, thỉnh thoảng xuất hiện hàn quang.
"Đồ khốn nạn đáng chết, kế kim thiền thoát xác thật là hay" Mộng Khả Nhi khi nghĩ tới điều này, trong lòng càng thêm giận dữ. Nàng ta vốn rất ghét bị rơi vào trong thế cuộc của kẻ khác, từ trước tới giờ đều là nàng ta dành thế chủ động, chưa từng bị hớ như ngày hôm nay.
Nếu như lộ diện 'chứng thực' những lời Thần Nam nói là thật, tiếng tăm của Mộng Khả Nhi nàng ta chỉ trong một đêm có thể lên tới đỉnh điểm, nàng ta sẽ trở thành hóa thân của tiên nữ trong mắt người đời, trên người sẽ có thêm một lớp hào quang thánh khiết, có lẽ đến tận sau này cũng khó mà lung lay được. Danh tiếng cùng sự may mắn từ đây sẽ lớn vô cùng, sư môn Đạm Đài cổ thánh địa của nàng ta nhất định sẽ được mọi người kính trọng, cũng có thể trở thành lãnh tụ của phương Đông.
Đây là một mê hoặc khó có thể từ chối được, Mộng Khả Nhi mặc dù không muốn rời vào thế cuộc của Thần Nam nhưng cũng không muốn bỏ qua danh vọng chỉ cần hạ tay xuống là có thể túm lấy được này.
"Đêm đó nếu như ngươi quá thật đã chết, ta nhất định sẽ rửa sạch tội danh cho ngươi. Nhưng cũng chẳng sao, có điều đồ đáng chết nhà ngươi lại muốn lợi dụng ta!" Mộng Khả Nhi lúc này qủa thật rất do dự, khó mà quyết định được.
"Wào..." Tử Kim Thần Long trước khi nói điều gì đều phải gào lên một tiếng, có lúc Thần Nam đã nghi ngờ rốt cuộc nó có thật sự là một Thần long đã tuyệt chủng hay không? Rõ ràng nó cũng chú ý tới ánh mắt dị thường này của Thần Nam, lớn tiếng chửi: "Đồ khốn nạn! Bản thần long là hậu duệ của Long Hoàng, huyết thống chính cống, đừng có nhìn ta với cái ánh mắt đáng ghét đó!"
"Ha ha ha" Thần Nam cười to, nói: "Ta vẫn chưa có nói gì, ngươi trong lòng đã sợ hãi rồi. Nói đi, rốt cuộc thì cha ngươi là con rồng đa tình hay là cha của cha ngươi là con rồng phong lưu đây?"
" Tên khốn nạn này! Muốn chết hả XXX... wào.."
Thần Nam đã trốn trong núi sâu ba ngày rồi, thời gian cũng khiến cho mọi việc dần trở nên ổn định, tuy nhiên hắn tuyệt không hề trở về điều tra tin tức. Có lúc Tử Kim Thần Long muốn âm thầm quay lại thăm dò, cũng bị hắn ngăn lại. Thần Nam sợ sẽ xảy ra những điều bất trắc mà phí hết toàn bộ công sức, với tình hình đặc biệt như hiện nay, hắn làm gì cũng phải đặc biệt cẩn trọng.
"Wào... tiểu tử, vạn nhất ả Mộng Khả Nhi thật sự từ chối những 'mê hoặc' đó, không xuất hiện giúp ngươi rửa sạch tội danh thì làm thế nào?"
Thần Nam cười nói: "Ta đoán ả ta vốn không thể nào có thể từ chối được những mê hoặc này. Ả ta cũng giống như một người nào đó của một vạn năm trước, bọn họ vốn dĩ là cùng một loại người. Hì hì, nếu như ả ta thật sự bỏ qua những mê hoặc này, không chịu rửa sạch tội danh cho ta cũng chả sao. Cùng lắm là chúng ta mai danh ẩn tính, thay đổi thân phận khác"
Năm ngày sau, Tử Kim Thần Long được sự đồng ý của Thần Nam, trong đêm tối lén quay trở về thành Tội Ác. Đương nhiên, trước hết là chạy tới nhà bếp của mấy quán rượu, ăn uống no say một hồi, sau đó mới tới các tửu quán, lầu xanh, những nơi náo nhiệt nhất nghe lén mọi người bàn tán.
Tử Kim Thần Long âm thầm hành động mà không bị ai một phát hiện, nó lượn lờ trong thành suốt nửa canh giờ. Khi biết được những chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày này, nó vui mừng gào thét trên không trung, chân trái cầm một chiếc cánh gà, chân phải cầm một vò rượu, chao đảo bay về núi.
Tuy nhiên khi nó vừa mới bay ra khỏi thành Tội Ác được mười dặm, một đạo kiếm quang từ trong bóng đêm lóe lên, nhanh chóng bắn về phía nó.
"Wào... tên đốn mạt nào lại dám đánh lén Long đại gia thế hả???" Tử Kim Thần Long nhanh như chớp né sang một bên, nhưng cánh gà ở trong tay đã bị chém mất hơn một nửa, chỉ còn lại một đoạn con con.
Nó quay người lại nhìn thì phát hiện ra trong không trung phía xa xa, có một luồng sáng nhạt bao phủ một bóng người. Lúc này nó đã uống tới mức mờ hết cả mắt, giận dữ chửi: "Bố mày? Mẹ mày? Rốt cuộc là kẻ nào vậy? Mau nói tên ra, lại còn dám đánh lén Long đại gia, ta sẽ không tha cho ngươi, wào..."
Mộng Khả Nhi tức giận đùng đùng, phí kiếm chém xuống, mặc dù chỉ xiên được nửa chiếc cánh gà còn lại về, nhưng lúc này nghe thấy những lời chửi rủa của tên rồng khốn nạn này, nàng ta lại càng nổi điên hơn.
Nàng ta thúc Ngọc Liên Đài, nhanh chóng bay về phía trước, Ngọc Liên Đài rực sáng, phát ra khí tức thánh khiết, dịu nhẹ trong bóng đêm, ánh sáng toả ra càng khiến nàng ta trông giống như một tiên tử.
"Wào... thì ra là con mẹ mìn nhà ngươi, lại dám cướp thịt với Long đại gia, cẩn thận ta ăn thịt ngươi" Tử Kim Thần Long sau khi nhìn thấy Mộng Khả Nhi, theo bản tính nó bắt đầu kêu gào loạn lên.
Mộng Khả Nhi vẻ mặt tái mét. Mấy đêm nay, nàng ta vẫn canh chừng xung quanh thành Tội Ác, nàng ta đoán Thần Nam nhất định sẽ trở về thăm dò tin tức, và có khả năng nhất là vào ban đêm.
Đêm nay, nàng ta vô tình nghe thấy tiếng la hét của Tử Kim Thần Long, tuy nhiên do trời tối, khoảng cách lại quá xa, nàng ta không nhìn rõ được tình hình ở phía trước. Nếu như biết được Thần Nam không đi cùng, nàng ta nhất định sẽ không bao giờ đánh rắn động cỏ như vậy.
Mông Khả Nhi vô cùng thất vọng, vì thế đã dồn hết bực dọc lên đầu Tử Kim Thần Long. Nàng ta điều khiển phi kiếm, nhanh chóng chém xuống phía dưới, kiếm quang rực sáng lấp lánh vô cùng. Hàng loạt đạo kiếm khí xuất hiện, đan chéo trong không trung tạo thành một màn lưới, bao vây Tử Kim Thần Long ở bên trong.
"Wào... con mẹ mìn kia dám hạ thủ với cả Long đại gia. Đợi sau khi ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ xé nát quần áo ngươi, đét vào mông ngươi mấy chục cái" Tử Kim Thần Long vừa nhanh chóng tránh né, vừa chửi rủa ầm ỹ.
Mộng Khả Nhi nổi giận đùng đùng, đây rốt cuộc là thứ Thần long gì thế không biết, mồm toàn nói những lời tục tĩu, thật khiến cho người ta phải tức cành hông mà.
"Wà, dừng tay.." Tử Kim Thần Long đột nhiên thét lên, giống như một tiếng sấm rền trên không trung.
Mộng Khả Nhi vẻ mặt giận dữ, mất hẳn đi vẻ ung dung thường ngày. Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám bất kính với nàng ta, điều này đã khiến cho nàng ta vô cùng phẫn nộ.
Tử Kim Thần Long đứng thẳng trên không, một chân chống eo, một chân cầm vò rượu, vừa uống vừa phun rượu trong mồm ra, sau đó lè nhè nói: "Ngươi đã nhìn rõ chưa? Ngươi nhìn xem ta là thần thánh phương nào? Ta là Thần long, hơn nữa lại là vua của Long tộc vĩ đại nhất. Ngươi chỉ là một nhân loại nhỏ bé, nhìn thấy ta sao không quỳ bái mà lại còn ra vẻ như thế, thật là có cái lý nào lại như vậy?
Mộng Khả Nhi khi lần đầu tiên nhìn thấy Tử Kim Thần Long quả thật vô cùng kinh ngạc, nhưng lần đó nó lại nói với nàng ta những lời nói khó nghe, khiến cho nàng ta nghi ngờ liệu Thần long có phải là một tên vô lại như thế không?
Từ sau ngày hôm đó, nàng ta cũng giống như Thần Nam không còn sùng kính Thần long trong truyền thuyết nữa. Huống hồ với võ công của mình, Mộng Khả Nhi làm sao lại có thể không cảm nhận được Tử Kim Thần Long chỉ có cái vỏ ngoài, nàng ta sớm đã biết nó chẳng có tu hành cao thâm gì cả.
Lúc này, Mộng Khả Nhi trông thấy Tử Kim Thần Long giống như một tên côn đồ, tay chống hông, cầm vò rượu, ăn nói lung tung, rõ ràng đã khiến cho nàng ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Nhìn bộ dạng say rượu của nó, với thần thái điên cuồng, Mộng Khải Nhi đã trực tiếp phi kiếm trả lời. Ánh sáng của phi kiếm trong tích tắc vươn dài, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với ban nãy, phát ra một dao động năng lượng đáng sợ, một luồng sáng lấp lánh, chém về phía Tử Kim Thần Long.
"Keng... keng... keng... keng"
Lần này, Tử Kim Thần Long đang say lảo đảo nên dĩ nhiên không thể tránh được đòn tấn công. Tuy nhiên nó lại không hề bị phi kiếm đả thương. Ánh sáng chói lòa lấp lánh sau khi chém xuống người nó lại phát ra âm thanh giống như gõ vào thép.
Mông Khả Nhi vô cùng kinh ngạc, há hốc mồm, kêu lên: "Sao lại có thể như vậy được?"
Tử Kim Thần Long mặc dù mất đi Long nguyên, nhưng thân vẫn là một thần long, đao kiếm của nhân gian khó có thể làm nó bị thương, hơn nữa trên người còn có Huyền Vũ Giáp, phi kiếm làm sao có thể làm gì được nó. Tử Kim Thần Long mặc dù không bị thương, nhưng với một đòn mạnh như vậy, nó vốn dĩ không thể hóa giải được, bị phi kiếm chém tới mức không ngừng lồng lộn lên, vò rượu trong tay cũng bị tuột ra.
"Wào... đau chết đi được, đồ mẹ mìn, mau dừng tay..." đến tận lúc này, Tử Kim Thần Long mới tỉnh hẳn, nó thét lên: "Mẹ mìn đừng có hung hãn như vậy, có gì từ từ nói. Ta đưa ngươi đi tìm tên khốn Thần Nam là được chứ gì..."
Tử Kim Thần Long luôn miệng gọi 'mẹ mìn' đã khiến cho Mộng Khả Nhi giận điên người. Tuy nhiên khi nghe thấy câu cuối cùng, nàng ta mới ngừng tấn công.
Tử Kim Thần Long vừa mới thoát ra khỏi lưới kiếm, liền quay đầu bỏ chạy. Lớn tiếng chửi: "Mẹ mìn nhà ngươi là của tên khốn Thần Nam. Ngọc Liên Đài của ngươi là của ta, đợi mà coi..."
"Con rồng lưu manh đáng chết, dám giở trò với ta, để ta xem ngươi có thể chạy tới đâu" Mộng Khả Nhi thúc Ngọc Liên Đài đuổi sát phía sau Tử Kim Thần Long, tốc độ gần như ngang bằng với Tử Kim Thần Long, đúng là nhanh như tia chớp.
Tử Kim Thần Long lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, sợ hãi thét lên liên hồi. Nhưng cuối cùng nó đột nhiên thay đổi phương hướng, lượn một vòng lớn rồi bay về phía thành Tội Ác.
Mộng Khả Nhi đang nổi giận đùng đùng, ráo riết đuổi theo sau nó. Tử Kim Thần Long mắt đảo lia lịa, trông giống như một tên lưu manh vô lại, khi sắp sửa tới gần thành Tội Ác, đột nhiên nó kêu lớn:
"Wào... người nào đó trở về rồi. Wào... người nào đó trở về rồi."
Mộng Khả Nhi giật mình khựng lại, tên rồng lưu manh này thật vô sỉ mà.
Mộng Khả Nhi đương nhiên không muốn bị người khác phát hiện nàng ta đã trở về thành Tội Ác. Nàng ta khẽ nhíu mày, nghiến răng, tức giận nhìn Tử Kim Thần Long chạy vào trong thành Tội Ác mà chả biết làm thế nào.
Lúc này, Mộng Khả Nhi trong lòng đã có chút hối hận, cảm thấy không nên tiến gần tới thành Tội Ác như vậy. Vừa này Tử Kim Thần Long lớn tiếng gào thét như vậy không biết có kinh động tới cao thủ đáng sợ nào hay không? Nàng ta biết rất rõ, thành Tội Ác ngọa hổ tàng long, rất nhiều nhân vật hùng mạnh bản lĩnh cao thâm khó đoán đang ẩn cư tại nơi đây.
"Con rồng lưu manh đáng chết, thật giống như tên khốn Thần Nam, đúng là một đám súc vật mà." Mộng Khả Nhi giận dữ chửi rủa một hồi, sau đó nhanh chóng rút lui.
Tử Kim Thần Long sau khi chạy vào thành Tội Ác, 'nghỉ ngơi' trong nhà bếp của một tửu lầu. Rồi mới mãn nguyện lau mồm, vỗ ngực bay khỏi thành Tội Ác.
Lần này, nó bay tới mấy vòng để đánh lạc hướng, hơn nữa cũng không dám bay trên cao, nhanh chóng trở về chổ ẩn núp của Thần Nam, tới tận khi trời sáng thì nó mới về tới nơi.
Thần Nam sau khi nghe nó kể những chuyện xảy ra, liền cười lớn nói: "Rất nhiều thanh niên cao thủ đều thích ả, gọi ả ta là tiên nữ. Con rồng vô lại nhà ngươi, một kẻ tham ăn tục uống lại luôn miệng gọi ả ta là 'mẹ mìn'. Ha ha ha, ả ta nhất định là tức tới nổ phổi, ha ha ha. Tuy ngươi làm bừa như vậy nhưng cũng giúp ta được rất nhiều. Ả ta chắc là đang suy nghĩ cẩn thận, không chừng sợ việc đêm qua đuổi theo ngươi bị mọi người phát hiện, có lẽ hôm nay sẽ trở về thành Tội Ác xuất hiện trước mặt mọi người. Nếu như đúng như vậy cần phải ghi đại công cho ngươi, ha ha.."
Sáng sớm, Mộng Khả Nhi trong rừng trúc nghiền răng tức giận.
"Con rồng lưu manh đáng chết"
← Ch. 161 | Ch. 163 → |