← Ch.182 | Ch.184 → |
Ở phía xa đột nhiên vọng tới tiếng kêu kinh ngạc: "Là tiếng của Mộng tiên tử!"
"đã xảy ra chuyện gì?"
"Mộng tiên tử nàng ở đâu?"
Thần Nam chửi thầm, lại có người nửa đêm canh ba chạy tới nơi này, chàng nghe ra trong số đám người này có giọng nói của hai người quen biết, một người là Khải Văn học sinh của ma pháp hệ, người kia là Quan Hạo học sinh của võ hệ của Thần Phong học viện
Mộng Khả Nhi hai mắt tỏ vẻ vui mừng, tuy nhiên cũng lập tức mất đi, nàng ta biết rằng Thần Nam không thể buông tha nàng ta như vậy đám đông tìm tới, có thể thời gian chết của nàng ta càng nhanh tới
Thần Nam hai mắt phát ra hai đạo hàn quang, mặc dù chàng trước đây chưa từng nghĩ sẽ giết Mộng Khả Nhi, nhưng tình hình trước mắt thì không giống, tới nay cứu binh đã tới, nếu như thật sự đê bọn họ phát hiện ra, tới lúc đó muốn giết người diệt khẩu cũng đã muộn rồi, một khi để Mộng Khả Nhi có được tự do, sau này ả ta nhất định sẽ điên cuồng báo thù, chàng không hề muốn để lại một kẻ địch đáng sợ như thế này, cho dù ả ta có là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân đi chăng nữa cũng không thể được
Nhưng mà đúng trong lúc này, 'vút' một tiếng, tử kim thần long từ trên không trung hạ xuống nói khẽ: "Một con thạch thùng sắp sửa hạ xuống"
THần Nam ngửa cổ lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời của khu rừng, một con phi long đang từ từ hạ xuống, trong khu rừng cũng rất tối tăm, mặc dù vị long kĩ sĩ đó vẫn chưa phát hiện ra chàng, nhưng đối phương một một khi hạ xuống mặt đất, chàng liền không có chỗ để trốn
Thần nam nhíu mày lại, cuối cùng nói với tử kim thần long: "Ngươi hãy lánh đi... thật là đáng ghét"
Mộng Khả Nhi vốn đang sợ hãi, lúc này nghe được lời nói này lông mày giãn ra, thầm thở phào, nàng ta biết rằng đã vừa mới đi một vòng qua qủy môn quan
Thần Nam nói khẽ: "giữa ta và cô có không ít những bí mật, nếu như cô không muốn mọi chuyện đều sôi hỏng bỏng không thì tốt nhất hãy phối hợp cùng ta. Bây giờ cô mới trở thành thánh khiết tiên tử trong mắt người đời, ta nghĩ cô không muốn làm bại hoại thanh danh của mình chứ? Nếu không thì ta có thể nói ra sự thật ở trong vùng đất chết và những ân oán giữa chúng ta, và cả những việc xảy ra ngày hôm nay nữa"
Mộng Khả Nhi nghiến răng, tiên tử của Đạm đài thánh địa lúc nào có thể bị uy hiếp, nhưng đêm nay đã xảy ra biết bao chuyện ngoài dự kiến, lúc này nàng ta căn bản không còn sự lựa chọn nào, đồng thời nàng ta cũng không thể lựa chọn, những ân oán giữa nàng ta và Thần Nam không được minh bạch cho lắm, chỉ cần giải quyết riêng tư tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt người đời
Thần Nam cuối cùng nhìn thấy nàng ta có vẻ xuôi theo, thì nhếch miệng cười, cuối cùng chàng ta lớn tiếng gọi: "Khải Văn là mọi người đã tới rồi đúng không? Ta tìm thấy Mộng tiên tử rồi!"
Vô số những âm thanh kinh ngạc từ phía xa vọng tới, rất nhiều bóng người nhanh chóng tiến về phía này, đương nhiên kẻ đến đây sớm nhất chính là vị long kị sĩ sắp hạ xuống
Lúc mọi người tới nơi phát hiện ra vết máu thấm đầy vạt áo trước ngực Mộng Khả Nhi, vẻ mặt nàng ta vô cùng nhợt nhạt, yếu ớt gục trước ngực Thần nam
Anh chàng tóc vàng Khải Văn vui mừng nói:"Thần huynh, không ngờ huynh cũng tới rồi, thật may quá, cuối cùng đã tìm được Mộng tiên tử rồi"
Thần nam không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lúc Mộng Khả Nhi đại chiến với ngũ giai tuyệt thế cao thủ Lăng Tử Hư đã bị trọng thương, vẫn chưa trở về Thần Phong học viện, điều này khiến cho những người biết được chuyện đều vô cùng lo lắng, đương nhiên bọn họ thấy tính hình không ổn, nên đã tìm kiếm nàng ta suốt đêm
Chàng ta thuận theo lời của Khải Văn nói: "Ta và Mộng tiên tử từng cùng chung sống chết xông vào vùng đất chết, cũng có thể coi là cùng chung hoạn nạn, lần này sau khi ngăn cản giết chết đoàn người của Lăng Vân nàng ấy vẫn không trở về, thật là khiến cho người ta không thể nào yên tâm được, lúc trời tối ta bèn bắt đầu đi tìm nàng ấy, ông trời đã cho ta phát hiện ra nàng ấy ở nơi này"
"Thaạt là ông trời có mắt"
"Mộng Tiên tử thổ nhiều máu thế kia, nhất định đã bị trọng thương rồi"
"áo đã bị máu nhuốm đỏ rồi"
"Mộng tiên tử thật khiến cho người ta phải bái phục, đã có thể chống lại được đòn tấn công mạnh như thế của ngũ giai cao thủ"
Những học sinh của Thần phong học viện đều tới bên hỏi thăm Mộng Khả Nhi, và ca ngợi nàng ta anh dũng, gan dạ, trong lúc nguy hiểm một mình chống lại một đòn tấn công mãnh liệt của lăng tử hư
Mộng Khả Nhi gượng cười, nàng ta mặc dù hận Thần Nam thấu xương, nhưng không thể không phối hợp với chàng ta nói dối, nhìn mọi người bàn luận nàng ta mất máu quá nhiều, Mộng Khả Nhi nhìn xuống vết máu trên vạt áo trước ngực của mình, vết máu đó mau mà không quá thú hút sự chú ý của mọi người
Thần Nam ôm lấy nàng ta bước về phía phi long, Mộng Khả Nhi mặc dù hàng trăm lần không tình nguyện, nhưng căn bản nàng ta không còn sự lựa chọn nào nữa, những người đến đây đều không có con gái, Thần nam đương nhiên không nhường lại phận việc này
Mộng Khả Nhi trong lòng giận dữ bốc lửa, những vẫn không thể nào bộc lộ ra ngoài được, hai cánh tay rắn chắc của Thần Nam ôm chặt lấy đùi và phần eo mềm mại của nàng ta, áp chặt người vào phần ngực của nàng ta, tư thế vô cùng thân mật, ngọt ngào. Mộng Khả Nhi cảm thấy người không thoải mái, giống như có hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang bò trên người, nàng ta mặc dù căm hận có thể lập tức giết chết Thần Nam nhưng lại chỉ có thể nhủ thầm trong lòng một chữ 'nhẫn'
Mấy con phi long đồng thời lao lên trên bầu trời, bay về phía thành tội ác. Lúc đám đông đi thật xa, tử kim thần long mới bay lên từ trong rừng, nó bay theo sau đám đông, nói một mình: "con mẹ mìn này sao mà may mắn thế chứ, cuối cùng lại được cứu, wào... tuy nhiên ả ta tức sắp phát điên rồi."
Ha ha ha ha... ừ, bổn long sau khi trở về cũng phải lập tức tìm tối cái kho thuốc đó, hồi phục lại long nguyên đã bị tổn hại, nếu không thì tổn thất đêm nay đã quá nhiều rồi..."
Đêm nay nhiều học sinh của thần phong học viện đã không ngủ, bởi vì trong lúc trời tối, mười mấy thanh niên cao thủ trong đoàn người truy sát Lăng Tử Hư đã kêu gọi mọi người đi tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy Mộng Khả Nhi trở về
Mộng Khả Nhi trở về Thần phong học viện cùng với Thần Nam và Khải Văn, lập tức gây nên xôn xao, những người đi ra ngoài tìm kiếm nàng ta nhận được tin lập tức trở về, tiên tử của Đạm đài thánh địa được mọi người tôn kinh cuối cùng đã bình an trở về, khiến cho nhiều người thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã là nửa đêm, nhưng vẫn có hàng trăm người tới tận nơi để hoi thăm Mộng Khả Nhi, có thể thấy rằng danh tiếng thánh khiết tiên tử của Mộng Khả Nhi vô cùng lớn
Tuyệt thế mĩ nữ Đông phương phượng hoàng nhìn thấy Thầy nam tình tứ ôm lấy Mộng Khả Nhi, lập tức trợn mắt lên nhìn chàng, và nhanh chóng bước tới giành ôm lấy Mộng Khả Nhi vào trong lòng, giống như phòng bị một kẻ háo sắc, ác ôn
Vẻ mặt Mộng Khả Nhi lộ ra nụ cười cảm kích, cả đường đi nàng ta bị Thần Nam ôm chặt trong lòng, khiến nàng ta như muốn phát điên, ba giờ cuối cùng cũng đã thoát được bàn tay ma đó
Thần nam dùng đôi mắt chứa chan tình cảm nhìn theo Mộng Khả Nhi, nói bằng giọng chân thành: "Mộng tiên tử hãy điều dưỡng cơ thể thật tốt, đặc biệt là điều trị ngoại thương, nàng có thể xin một số loại thuốc quý để điều trị vết thương từ hiệu trưởng của thần phong học viện, để tránh để lại sẹo nhé!" nói xong đưa mắt nhìn về phía phần ngực của nàng ta
Đám đông học sinh của Thần Phong học viện mặc dù cảm thấy lời nói của chàng ta có điều gì kì quái, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tuy nhiên những người trong cuộc thì không giống, Mộng Khả Nhi tức giận nổ phổi, nàng ta nghiến răng kèn kẹt, suýt nữa thì bộc lộ ra ngoài, vết thương ở phần ngực chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời nàng ta, bây giờ lại bị kẻ thù nhắc tới trêu trọc ngay trước mặt mọi người, nàng ta thật sự tức muốn phát điên
Mộng Khả Nhi cảm thấy được người Mộng Khả Nhi gồng lên, nàng ta có chút kinh ngạc, cảm thấy giữa Thần Nam và Mộng Khả Nhi dường như có điều gì đó không bình thường, Long vũ ở phía ngoài dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nàng ta nhìn Thần Nam. Khóe miệng lộ ra nụ cười gượng gạo, tiểu công chúa chuyên gây rắc rối hết nhìn Thần nam lại nhìn Mộng Khả Nhi mắt đảo không ngừng
Thần Nam giật mình, trực giác của con gái đúng là đáng sợ, lại có thể nhạy cảm tới mức đó, chàng ta tìm lí do, cáo từ rồi rời đi
Sóng gió trong đêm nay cứ thế dần dần lắng xuống....
Sáng ngày hôm sau, Thần Nam vẫn chưa tỉnh dậy, Tiểu Thần hi đã bóp chặt mũi chàng, không cho chàng thở, khiến chàng mở hai mắt ra
"Ca ca lười biếng mau dậy đi"
Thần nam gượng dậy, ra khỏi giường mặc quần áo
"ca ca, thanh tiểu kiếm này thật là sắc đó!" Tiểu Thần Hi đang cầm một thanh đoản kiếm dáng dấp cổ xưa, cán kiếm có khắc những hoa văn thời cổ đại, lưỡi kiếm sáng loáng, có ánh sáng giống như nước đang lóe lên, cô bé không cẩn thận để thanh đoản kiếm lướt vào góc bàn, lạp tức một mảnh rơi ra, vết cắt nhẵn nhụi bằng phẳng
Thần nam vừa nhìn thì ra đó là chiến lợi phẩm của trận chiến hôm qua, trong lúc bắt sống Mộng Khả Nhi Thần Nam đã thuận tay giắt thanh đoản kiếm của nàng ta lên người mình, lúc trở về vẫn chưa trả lại nàng ta
Thanh kiếm mà truyền nhân kiệt xuất nhất của đạm đài cổ thánh địa sử dụng đương nhiên không phải là tầm thường, phát ra linh khí từ trên mình thanh kiếm, có thể thấy rằng đó là một thứ binh khí thần
Thần Nam nhận lấy kiếm từ tay tiểu Thần Hi, cận thận quan sát, phát hiện ra đó đúng là một thanh bảo đao, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, thỉnh thoảng lại ánh lên ánh sáng ngũ sắc, chuôi kiếm có khắc dòng chữ cổ nhỏ: 'triều lộ'
'có lẽ ngoài các loại vật báu như cung hậu nghệ, đại long đao ra, thanh kiếm này cũng được coi là thần binh cấp cao, ừm, nhưng binh đao quý báu đẳng cấp khôi bảo đó chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, có thể thấy rằng thanh triều lộ này cũng có thể coi là danh kiếm của đại lục
Thần nam nới lỏng tay, triều lộ rơi xuống, 'xuy' một tiếng cắm ngập vào nền gạch cho tối khi tới chuôi kiếm
"oa, thật là sắc!" Tiểu Thần hi kêu lên kinh ngạc
Thần Nam cười nói: "Thích không, ca ca tặng cho muội"
"Thích" Tiểu thần hi vui mừng nhận lấy, sau đó chạy ra sân bắt đầu múa kiếm
Bóng dáng nhỏ bé uốn lượn như chim nhạn, mềm mại như rồng bay, giống như đám mây nhẹ nhàng như gió thổi. nhìn từ xa giống như ánh sáng hoàng hôn của mặt trời
Từ sau khi Tiểu Thần Hi tu luyện cùng với ba đại tuyệt thế cao thủ, mỗi buồn sáng đều kiên trì múa kiếm, trên thực tế cô bé đã làm xong bài luyện tập buổi sáng rồi, sau đó mới gọi Thần nam dậy
Thần nam nét mặt vô cùng vui mừng, sau khi nhìn tiểu thần hi ngừng lại, bước tới giúp cô bé lau mồ hôi, nói: "Thần Hi tại sao lại muốn tu luyện vậy?"
Tiểu Thần Hi đáng yêu nói: "Bởi vì muội lo ca ca sẽ lại gặp phải phiền phức như cách đây không lâu, Thần Hi cần phải học thật tốt để sau này có thể giúp ca ca."
Thần nam cảm động, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, yêu thương vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô bé
Buổi sáng ngày hôm nay, Thần Phong học viện trấn động xôn xao
Sáng sớm người quản lí kho thúc của học viện đột nhiên phát hiện ra cánh cửa lớn của kho thuốc có một lỗ hổng lớn, anh ta vội vàng nhanh chóng lao vào trong, kết quả vừa đặt chân vào bên trong đã bị ngã xuống đất, đồng thời một tiếng kêu phẫn nộ phát ra từ dưới đất: "wào... long đại gia nhà ngươi đau chết mất, dám giẫm lên bụng bổn long!"
Người quản lí bò lên quay đầu nhìn, sợ hãi tới mức lại bò ra trên mặt đất, một chỉ thấy một con quái vật bụng no căng đang nằm ngửa lên ở cửa ra vào, bụng của quái vật to như một chiếc thùng nước, nhưng các bộ phận khác thì chỉ nhỏ bằng cánh tay
Con quái vật nằm trên mặt đất đương nhiên là tử kim thần long, nó ăn trộm ở đây suốt một đêm, phàm là những linh sâm, tiên chi mà nó nhìn thấy đều bị nó ăn sạch, bụng no sắp vỡ ra, lần này kho thuốc của Thần phong học viện tổn thất nghiêm trọng rồi, tất cả những linh dược cao cấp ở đây dường như đều đã bị tử kim thần long ăn sạch sẽ rồi
Nếu như dạ dày của nó đủ lớn có lẽ nó đã ăn sạch sẽ nơi này rồi
Tuy nhiên tử kim thần long tham ăn cũng đãn ăn quá no, linh khí trong người sôi sục, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, nó rên rỉ ở đây từ nửa đêm, không thể nào có thể nhúc nhích được
Kho thuốc không từng bao giờ có linh thú tới ăn trộm thế này, nhưng lần này con quái vật này cũng thật đặc biệt, lại có thể mở mồm nói chuyện, người quản lí sợ tới run lên cầm cập, cuối cùng run rẩy bò dậy, sau đó kêu lớn. chạy như bay ra ngoài
Tử kim thần long kêu lên một tiếng thảm thiết, người quản lí lại giậm lên bụng nó, nó giận dữ suýt nữa ngất đi
"wào.. tên tiểu bối đáng chết, dám giậm lên bụng ta, đáng chết, đừng để ta bắt được ngươi"
"a... quái vật.... cứu mạng..." Người quản lí sợ hãi lao vụt đi
Hiệu trưởng của thần phong học viên sau khi biết được tin, yêu quái xông vào kho thuốc, ăn trộm một lượng lợn linh dược. lúc ông ta chạy tới nơi, vài lão già vẫn đứng ở ngoài để bảo vệ kho thuốc vẫn đang há hốc mồm nhìn tử kim thần long. Sau khi hiệu trưởng nhìn thấy bộ dạng của tử kim thần long cũng kinh ngạc há hốc mồm giống như mấy ông già kia.
Thân có lân giáp, đầu có hai sừng, phần bụng có bốn chân, điều này rõ ràng đã nói rõ lên rằng đây chính là đông phương thần long trong truyền thuyết! mấy ông già vốn dĩ sát khí đằng đằng, nhưng bâu giờ llaij do dự không quyết định được, tên trộm này lại là thần thú trong truyền thuyết
Có lẽ cũng chỉ có thần thú trong truyền thuuyết mới có thể nhẹ nhàng vượt qua được những lão già công lực tuyệt thế này để trốn trong kho thuốc
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy một anh rồng đẹp trai như thế này sao?" tử kim thần long bộ dạng lưu manh, khi nhìn thấy mấy ông già này vẫn mang cái bộ dạng lưu manh như thế, rõ ràng không cói mấy ông già trước mắt ra gì
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đây... là thần long sao? Sao lại côn đồ đến như vậy?
Hiệu trưởng cần thận bước qua người nó, vào trong kho thuốc kĩ lượng quan sát tình hình tổn thất, không nhìn thì không biết, đã nhìn rồi thì trong lòng giật thoát, tất cả những loại thuốc tốt nhất của gian phòng thứ nhát đã đều biến mất
Hiệu trưởng giọng run run gọi người quản lí, để ông ta vào trong kiểm tra tình hình cụ thể
"tử kim sâm ba ngàn năm có còn không?"
"Không còn nữa rồi"
Hiệu trưởng xót xa suýt nữa bật khóc, tử kim sâm quý giá là vật báu vô giá, công năng có thể cải tử hoàn sinh
"cửu diệp linh chi còn không?"
"còn một chiếc"
Hiệu trưởng như muốn rụng tim, nắm chặt hai nắm đấm
"Hỏa vân quả thì sao?"
Chỉ còn lại một cái hột"
Hiệu trưởng giận dữ toàn thân run rẩy
"tử tinh huyết lê sao rồi?"
"đến hạt cũng không còn"
Hiệu trưởng hai mắt đỏ ngầu
"Thế còn cửu phẩm tiên liên thì sao?"
"hộp để đựng tiên liên cũng bị cắn mất một góc"
"hả..." hiệu trưởng cuối cùng cũng không thể nào kìm chế được nữa kêu lên, hai mắt ông ta đỏ ngầu thét lên: "thiên tự các còn lại những vật báu gì nữa?"
"Điều không còn gì, đến những chiếc hộp dùng để bảo quản những thánh quả đó cũng bị ăn hết một nửa."
Hiệu trưởng đã thật sự phát điên lên
Ps: Không tóm được Mộng Khả Nhi, các anh em chắc rất tiếc nuối, nhưng với tâm tình của nhân vật chính mà nói thì cũng không được quá đáng, anh ta bây giờ vẫn chưa rơi vào bóng tối, tuy nhiên, sau này... mọi người sẽ hiểu!
← Ch. 182 | Ch. 184 → |