Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Mộ - Chương 195

Thần Mộ
Trọn bộ 285 chương
Chương 195: Bán niên (Nửa năm)
0.00
(0 votes)


Chương (1-285)

Siêu sale Lazada


Khi cầm Hậu Nghệ Thần cung trong tay, Thần Nam có chút kích động, hắn bây giờ thật sự muốn lập tức tìm được Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương để thử tay. Hậu Nghệ Cung tuy đen xanh thô cũ mà lại trầm trọng, nhưng Thần Nam chỉ cần nhẹ nhàng xuất ra một chút chân khí, nó liền phát tán ra ngàn vạn ánh hào quang, ánh sáng mờ ảo tập trung xung quanh thân cung, lưu chuyển, làm cho cả gian phòng ánh lên vô số sắc màu. Long Vũ âm thầm tán thưởng, nói: "Cho muội thử xem". Chỉ có điều đến lúc nàng cầm tới cây cung, đúng như trong truyền thuyết dù nàng có truyền vào bao nhiêu công lực cũng không thể làm cây cung lay động chút nào, trên thần cung không có xuất hiện biểu hiện khác thường nào."Đây quả thực là quái sự a!" Long Vũ cắn đôi môi hồng, nhìn khắp cả người Thần Nam trên dưới, nói: "Mọi người tu vi so với huynh cao thâm hơn rất nhiều, nhưng đúng là không thể lay động nó một chút nào, huynh như thế nào lại làm được, vì lí do gì chỉ có huynh mới có thể kéo nó?" Thần Nam cười cười, nói "Nàng nhân phẩm tốt, cây cung cũng vui mừng đó." "Hừ!" Long Vũ đấm hắn một quyền, cười nói "Nói mau rốt cuộc sao lại như thế?" Vấn đề này ngay Thần Nam chính mình bây giờ cũng không thể xác định được, khẳng định không thể nói cùng nàng phỏng đoán của mình.

Tử Kim Thần Long sau khi tự tiến vào hoàng cung thì liền như một làn khói bay tiến tới ngự thư phòng, cho đến đêm khuya thì mới quay người trở về. Thần Nam chỉ có thể âm thầm cầu nguyện tên gia hỏa đó không làm chuyện gì quá đáng.. Ngày thứ hai, Thần Nam không có gặp qua Long Vũ, sau khi xuống giường, sáng sớm đã li khai hoàng cung. Lão yêu quái đã sớm có chỉ thị mặc cho Thần nam tuỳ ý xuất nhập, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn trở. Nhìn đường xá chốn đế đô thật sự rộng rãi sạch sẽ, Thần Nam có một chút cảm khái, lúc trước đại náo Sở đô tình cảnh dường như cũng còn ở trước mắt, lúc đó còn là mùa hạ, tiết trời bây giờ lại đã có tuyết nhẹ, đảo mắt thời gian đã quá đi nửa năm. Hôm nay tuyết nhiều bay tán loạn, trên đường cái người đi lại rất ít. Thần Nam không mục đích bước đi trên đường, đường cái trống trải thật yên tĩnh, "Loạt soạt loạt soạt " tiếng vang do hai chân dẫm nát tuyết trên mặt đất phát ra, từng dòng không khí lạnh buốt thổi hoa tuyết tung bay phất phơ."Nửa năm rồi, thời gian qua đi thật nhanh a. Nhược Thuỷ nàng bây giờ có còn tốt không?" Thần Nam nhớ tới dáng mặt tươi cười thuần tịnh của Nạp Lan Nhược Thuỷ, từng điểm từng điểm quá khứ như từ từ hiện lại. Từ sau khi hắn sống lại, Nạp Lan Nhược Thuỷ là cô gái đầu tiên tỏ ra thực lòng với hắn, mỗi ngày đều vì hắn mà hao tốn cả thân thể, cẩn thận giúp hắn châm ứu trị liệu, sau lại còn kiên nhẫn dậy hắn đọc sách biết chữ, giúp hắn chính thức dung nhập xã hội này.

Thần Nam cuối cùng rẽ trái hướng gia phủ cua Nạp Lan Văn Thành đi tới, hôm nay tuyết lớn đại môn của Nạp Lan gia đóng chặt, hắn gõ cửa liên tục, một lát sau có người mở đại môn."Ngài là ai, muốn gặp lão gia của nhà ta sao?" Một thanh niên khách khí hỏi. Hạ nhân Nạp Lan gia tịnh không tầm thường giống hạ nhân nhà khác, hung tợn dữ dằn, nhiều khi chỉ cần nghe hạ nhân ăn nói mà đã biết được tư cách của chủ nhà."Ta muốn gặp Nạp Lan Nhược Thuỷ tiểu thư." "A, ngài không biết sao, Nạp Lan tiểu thư ba tháng trước đã rời đế đô rồi." "A". Thần Nam cả kinh, vội vàng hỏi: "Nàng đã rời nơi này, vì sao lại rời đi vậy??" "Nghe nói là bái phỏng danh sư, hoc tập y thuật." "Chuyện này..." Thần Nam có chút sững sờ, lẩm bẩm: "Nửa năm rồi.... Nhược Thuỷ mong nàng từ nay về sau sẽ vui vẻ." Hắn xoay người rời đi, người thanh niên nhìn theo bóng lưng hắn hô lớn: "Xin hỏi ngài là ai, không muốn lưu lại ít lời sao?" Thần Nam bước chân có chút chậm lại nhưng rất nhanh lai tiến về phía trước, cho đến khi bóng lưng sắp biến mất mới có mấy tiếng vọng lại: "Ta họ Thần, nếu Nhược Thuỷ trở về nhờ ngươi chuyển cáo nàng, nếu nàng có gì phiền phức chỉ cần nói một lời, dù ta lúc đó đang ở ngoài ngàn dặm, cũng sẽ lập tức tới hỗ trợ nàng." "Ngài.... Ngài.... là Thần Nam.... chẳng lẽ ngài thật sự chỉ có mấy câu nói đó thôi sao?" Người thanh niên ở phía sau hô lớn.

Thần Nam đội phong đạp tuyết, hướng Kì Sĩ phủ đi đến, chỉ là Kì Sĩ phủ to lớn như thế lại dị thường u tĩnh, hắn sau khi vượt tường mà vào, phát hiện lúc này chỉ có vài ba hạ nhân, tất cả kì sĩ đều không ở trong phủ. Lão yêu quái thật sự cẩn thận đề phòng a, sớm đã đưa tất cả kì sĩ vào trong cung rồi, có lẽ số lão quái vật được mời xuất sơn cũng không phải ít đâu. Thần Nam lại về tới đường cái, bất tri bất giác tự nhiên đi tới ngoài cửa lớn của nhà Tư Mã Lăng Không. Trước, hắn tới đây đại náo hôn lễ, dùng Hậu Nghệ Cung đã huỷ đi nửa cái phủ viện, bây giờ cũng đã trùng tu lại tốt rồi.

Lúc này, có một người đi đường vượt qua bên cạnh hắn, Thần Nam tiến đến hỏi: "Xin lỗi, xin hỏi đây là nhà của Tư Mã Lăng Không phải không?" Những người xung quạnh đều có chút e dè. Tư Mã Khồng chính là danh môn vọng tộc của đế đô, người đó không khỏi nhìn Thần Nam vài lần mới nói: "Đúng vậy, bất quá Tư Mã công tử đã đi tây đại lục rồi, không ở trong phủ." Cái đó Thần Nam đã sớm đoán, sự thực cũng không sai biệt lắm, hắn đã biết ngày đó sau khi phát sinh sự tình như vậy, Tư Mã Lăng Không không có khả năng tiếp tục sống tại đế đô, nghĩ thì hắn dĩ nhiên phải đi tinh tu võ nghệ, bất quá, mỏn mọn một gã Tư Mã, Thần Nam tuyệt không để lại trong lòng. Thần Nam trở lại hoàng cung, đi qua Ngự Hoa Viên thì, hai mắt hắn chợt sáng lên, hắn thấy được hai thân ảnh quen thuộc, hai người đều là tuyệt đại phong hoa tựa thần tiên trong cõi người. Đại công chúa Sở Nguyệt cùng Đạm Thai Thánh Địa Tiên Tử Mộng Khả Nhân cùng đứng ở trong một toà đình. Cách đó khồng xa là hoa mai đang ngậm nụ, hai nàng tố nữ nhẹ nhàng tinh khiết, vui vẻ tự tại đàm mai luận tuyết, hai dung nhan khuynh thành khuynh quốc đều đang hàm tiếu, hai người tựa hộ cũng rất tâm đầu ý hợp. Thần Nam đi nhanh về phía trước, cười nói: "Nguyệt công chúa lâu không gặp, khoẻ mạnh chứ, Mộng tiên tử gần đây vẫn mạnh khoẻ?". Sở Nguyệt gật đầu, nhìn không hề thấy chút biểu lộ tình cảm nào, nàng cười nhàn nhạt nói: "Thần Nam, ta biết ngươi trong lòng giận ta. Nhưng ta nghĩ, sự tình trong quá khứ đã qua rồi, hy vọng ngươi không cần so đo, nếu ngươi có thể từ bỏ thành kiến, ta thật sự hy vọng ngươi tiếp tục làm Hộ quốc kì sĩ của Sở quốc Thần Nam trong lọng cười lạnh thầm nghĩ: "Hây, nói đùa, nếu không phải lão yêu quái âm thầm lên tiếng, khẳng định ngươi đối với ta sớm hạ sát thủ rồi." Hắn cười cười không trả lời quay đầu nhìn về phía Mộng Khả Nhân, lúc này thánh địa tiên tử trên mặt cũng không có chút nào tình cảm ba động, tựa hộ đã quên hết sự nhụch nhã từng trải qua, bất quá, Thần Nam từ hai mắt của nàng cũng thấy được một tia hàn quang."Ha ha, Mộng tiên tử thật sự càng ngày càng giống như thần tiên trong cõi người rồi, ngay đó cùng Mộng tiên tử luận bàn, tình cảnh như mới trải qua trước mắt a, thật muốn cùng Mộng tiên tử tại đây tiếp tục luận bàn một phen." Thần Nam cười thật là tà ác. Mộng Khả Nhi cũng nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ngươi thật muốn cùng ta luận bàn một phen?" 'Thật mà!" "Tốt thôi, chúng ta ở trong trời tuyết kia đàm luận một phen" Mộng Khả Nhi xoát lên một tiếng bay vọt hướng trời cao, bạch y phiêu phiêu, mái tóc tung bay, dung nhan như ngọc so với băng tuyết còn muốn lạnh lẽo hơn. Nàng gọi ra đài sen ngọc, phát ra thất thải quang mang, đưa nàng bay lên không trung.

"Tốt lắm, cầu còn không được." Thần Nam từ trong ánh mắt Mộng Khả Nhi cảm giác được sát ý. Hắn không hoảng sợ, cũng không vội vã, từ từ đem Hận Nghệ Cung từ sau lưng cầm xuống, lại từ trong ống tên rút ra một cây vũ tiễn, liền muốn đưa lên dây cung kéo căng lên.

Sở Nguyệt sắc mặt đại biến vội vàng chắn trước người thần Nam, lớn tiếng kêu lên: "Không thể, ngươi có thể nào dùng Hậu Nghệ Thần Cung chứ?"

Mộng Khả Nhi trên không trung trong nháy mắt sắc mặt đại biến, nàng sớm biết được Thần Nam với Hậu Nghệ Cung, bắn chết cả những cự long mạnh mẽ, bây giờ phát giác hắn muốn dùng thần cung đối phó nàng, thật sự làm nàng tim đập chân run. Nàng lập tức nhìn về phía Sở Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ hồ nghi không giải thích được, không hiểu Sở gia hoàng thất vì sao lại đưa Hậu Nghệ Cung giao cho hắn bảo quản.

Sở Nguyệt trầm giọng nói: "Thần Nam, Lão tổ đem thần cung kia cho ngươi mượn, là để cho ngươi đối phó với kẻ địch bao vây hoàng cung, muốn làm cuồng đồ không biết phép tắc, ngươi như thế nào lại có thể dùng nó đối phó sư tỷ của ta chứ?". Thần Nam cười cười nói: "Gần đây luôn bị người doạ đánh doạ giết, tinh thần có chút khẩn trương vừa động thủ là đã quên đang tại đây luận bàn rồi, không phải không phải a!" Những lời này đối với Mộng Khả Nhi mà nói, quả thực đúng là lời uy hiếp, đe doạ, cũng là nhằm đến nàng buông lời trấn nhiếp."Ai, quái, nên trách ta giận quá đã phá hư hết, chuyện vừa rồi coi như ta chưa nói gì nhá." Thần Nam cười cười nói. Mộng Khả Nhi từ không trung đáp xuống đất, thu hồi đài sen ngọc, nàng, sắc mặt có chút khó coi, bất quá rất nhanh thì bình tĩnh trở lại, nàng gót sen nhẹ nhàng bước vào trong đình. Lúc này Thần Nam cũng đi vào đình thai rồi, hắn cởi áo lông, giũ hoa tuyết trên đầu nói: "Gió tuyết thật lớn a!" Mộng Khả Nhi liếc mắt tiện phát giác sau lưng hắn là cây phương thiên hoạ kích, tâm tình vừa mới ổn định xuống thì lại nổi lên sóng gió, thất thanh nói: "Cây thần kích này như thế nào lại lạc tới tay ngươi?" Sở Nguyệt kinh ngạc, nàng rất ít gặp Mộng Khả Nhi thất thố, dĩ nhiên biết trong này có ẩn tình trọng yếu. Thần Nam ha ha nở nụ cười, nói: "Tự nhiên là từ trong tay Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đoạt được." "Cái gì, ... ngươi?" Mộng Khả Nhi có chút giật mình, ngày đó nàng tưởng rằng Hạng Thiên và Thần Nam liên thủ bố cục đối phó nàng, đến lúc khẩn cấp cuối cùng nàng bị dọa sợ quá chạy mất, giờ phút này không ngờ lại nghe được tin tức như thế. Thần Nam đem thần kích cắm ở mặt đất rồi nói: "Lần trước lỡ xung đột lầm đánh cứu hắn một mạng, không có nghĩ tới gã bạch nhãn lang ngang nhiên phản bội, tới hại ta, bị ta dùng trường mâu đâm cho một chiêu!" "A ngươi... giết hắn rồi?" Mộng Khả Nhi lúc này kinh ngạc vô cùng, nếu Thần Nam đã giết chết Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương thì đây quả thực là hảo tin tức đối với nàng. Không ai có thể rõ hơn nàng về sự lợi hại của Hạng Thiên, lúc trước, nàng nếu không có giải phong ấn, sợ rằng thật sự đã bị bắt trong tay đối phương rồi." "Ta thật ra muốn giết chết gã hỗn đản này, nhưng mạng hắn so với chương lang còn muốn lớn hơn, bị ta đánh gãy hai cái xương sườn, lúc tối hậu quan đầu còn bị hắn đào thoát đi." Thần Nam nói có chút tiếc nuối. Hắn lần này sở dĩ đối Mộng Khả Nhi lộ ra tin tức này là muốn cùng nàng hợp tác, cùng nhau đối phó Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, . bây giờ gã và Hạng Thiên đã thành thế nước lửa chỉ cần gặp mặt dĩ nhiên không chết không thôi. Nhưng Mộng Khả Nhi và hắn quan hệ còn nhiều phức tạp hơn, không kể hai người ân oán rất nhiều, bất quá tại dưới trước mắt mọi người thì tuyệt đối không có khả năng phát sinh xung đột, người bên ngoài nhìn lại hai người cùng nhau vượt qua tử vong tuyệt địa, chính là hoạn nạn chi giao, bọn họ không có khả năng trước mặt những người đó mà trở mặt chỉ có thể tại đây âm thầm tranh đấu.

"Ngươi muốn cùng ta liên thủ đói phó gã" Mộng Khả Nhi là người thông minh, nghe vậy lập tức lĩnh hội kì ý. Thần Nam nói: "Gã và ngươi thuỷ hoả bất dung, các ngươi chánh tà Thánh địa tranh đấu, hoà giải đúng là muôn vàn khó khăn, ta nghĩ hắn dĩ nhiên là một trong những địch thủ mạnh nhất của ngươi, nếu ta cùng ngươi hợp tác với nhau trừ khử hắn, ta nghĩ ngươi nên phi thường cáo hứng mới phải chứ? Đây la viêc mà hai bên cùng có lợi." "Đương nhiên ta rất nguyện ý" Mộng Khả nhân nở nụ cười nói. Bất quá Thần nam biết, nếu có cơ hội, nàng sẽ giết chết hắn, nàng tuyệt đối ngay lập tức hướng hắn hạ sát thủ, người con gái này thật sự rất nguy hiểm. Trước mắt hắn có thể phi thường cùng với nàng hợp tác, hắn không có cái gì gọi là thế lực, không thể giống như Mộng Khả Nhi kia có thể điều động nhân thủ truy lùng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương:

" Ha ha ta cho ngươi một đề tỉnh, có lẽ những vĩ nhân của Phá Diệt Đạo cũng muốn xuất thế rồi, chúng ta từng phế đi con trai của lão, hắn cũng sẽ là địch nhân của chúng ta a, nếu ngươi nóng lòng ra tay với ta, có thể sẽ phải phi thường tiếc nuối, hối hận" Thần Nam nháy mắt với nàng. Mộng Khả Nhân đích xác hận không được lập tức trừ khử Thần Nam, mỗi lúc nghĩ lại hồi ức bị Thần Nam bắt giữ, chịu đủ loại tình cảnh nhục nhã thì lại có cảm giác dữ dội muốn lập tức đem đối phươn giét chết đẻ phát tiết nỗi hận trong lòng nàng. Bất quá nàng, trên mặt cũng thật bình tĩnh, nàng nhàn nhạt cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không quên sự tình với Lăng Tử Hư, ta vừa mới nghe được tin tức về Phá Diệt Đạo, hắn cùng với vài cao thủ tà đạo thánh địa truyền tới mọi người tin tức trong nửa năm sẽ xuất thế, ta và ngươi ra ước định trong nửa năm sẽ không phát sinh xung đột." Thần Nam cười nói "Hảo, chúng ta sẽ làm giao ước nửa năm", bất quá hắn trong lòng biết rõ loại ước định này cũng không tính là gì, căn bản không có bao nhiêu tác dụng, nhưng ngoài mặt thì lộ ra vẻ thành thực đáp ứng.

Ba ngay sau Sở quốc thành phát sinh một đại sự kiện, hai gã tuyệt thế cao thủ nào đó tại Sở đô bộc phát một tràng đại chiến. Đến lúc thần nam đi tới nơi thì đại chiến đã kết thúc hắn chỉ nhìn thấy di tích của cuộc đại chiến.

Trong phương viên cả dặm quanh đó đã bị phá huỷ triệt để, nơi đây có để một pho tượng đá thật lớn, giờ đã hoá thành phấn bụi, mặt đất vốn là đá xanh sớm biến thành cát nhỏ. Một vùng nguyên bản bằng phẳng giờ đã biến thành một cái hố không hề nhỏ.

Cùng trong nháy mắt đó, Thần Nam ở trong hoàng cung cảm giác được một số cỗ thần thức đáng sợ ba động. hắn lặng lẽ đứng dậy tiến đến nhảy lên nóc nhà, trước sau đã thấy hơn mười cỗ thân ảnh như đám u linh ở trong hoàng cung di chuyển như thiểm điện. Tốc độ kinh khủng thế kia, biểu thị nhưng người đó tu vi tối thiểu đều đã đạt tới ngũ giai tuyệt thế cao thủ.

Khiến Thần Nam cảm giác đổ mồ hôi lạnh, tin tức Sở đô dị bảo xuất thổ, đưa vô số nhân vật tuyệt đỉnh cao thủ đều dẫn tới nơi này, hai ngày sau nhất định có một phen long tranh hổ đấu. Trong lúc Thần Nam đang âm thầm... đổ mồ hôi thì không trung đột nhiên truyền lại một trận dị hưởng, hắn không khỏi ngẩng đầu xem xét, chỉ thấy lão yêu quái đang phóng lên cao bay về phía bầu trời đêm. Không trung xuất hiện một thân ảnh mơ hồ như quỷ mị đã thoát được lão yêu quái bay lên trời cao, rồi rất nhanh hướng tây nam bay đi. Lão yêu quái đuổi sát không tha, liên tục hướng về phía trước oanh kích, giữa cao không phát ra một mảnh quang mang chói mắt làm nhiều người chú ý, hai thân ảnh nhanh như thiểm điện trong nháy mắt biến mất ở giữa trời đêm. Dị bảo sắp xuất thế dẫn đến bát phương phong vũ kéo lại vô số cường giả đều tới sở đô, Nhất thời phong vũ đã nổi lên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-285)