← Ch.0205 | Ch.0207 → |
Chín người Hoàng Tuyên Phong chật vật mà chạy, ở trước mặt thực lực cường đại, bọn họ tâm sinh oán khí đều không dám!
Không vứt bỏ tánh mạng đã đủ may, ai đắc tội một cái cường giả Khai Thiên Cảnh còn có thể toàn thân trở ra? Ách, không tính là toàn thân trở ra, thiếu một đoạn như vậy đã là kết quả tốt nhất.
- Bái kiến đại nhân!
Thường Sư Sư đã mặc vào quần áo, dịu dàng bái về Chu Hằng, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, trên mặt không che giấu sùng bái ngưỡng mộ chút nào.
Chu Hằng chỉ coi không thấy, đưa tới một viên Cửu Nguyệt Phong Quả cho Triệu Hàn Vũ, nói:
- Cầm!.
Trưởng giả ban thưởng, không dám từ!
Tuy rằng tuổi Chu Hằng không lớn lắm, nhưng đường đường cường giả Khai Thiên Cảnh có thể cự tuyệt sao? Hơn nữa, đây chính là Cửu Nguyệt Phong Quả a, võ giả dưới Khai Thiên Cảnh có ai có thể cự tuyệt?
Triệu Hàn Vũ hết sức lo sợ, vội vàng nhận lấy Cửu Nguyệt Phong Quả, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
- Bình thủy tương phùng, coi như là duyên phận!
Chu Hằng mỉm cười, không đợi đối phương lên tiếng liền bốc thân hình lên, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt đi xa vô tung.
Thường Sư Sư hâm mộ nhìn linh quả trong tay Triệu Hàn Vũ, nhưng cho nàng 100 lá gan cũng không dám ra tay cướp đoạt, vạn nhất bị Chu Hằng biết, sẽ đừng mong sống khá giả! Trong lúc suy tư, ngực của nàng lại bắt đầu đau đớn, một chưởng Ích Địa Cảnh há tốt như vậy!
Đây cũng là duyên cớ Chu Hằng không trừng phạt nàng.
...
Một chỗ đầm lầy Dã Hỏa, một đôi thanh niên nam nữ đang bước chậm mà đi, tuy rằng đây là hiểm địa tuyệt đối, nhưng bọn họ lại như là lửng thửng đi dạo trong sân nhà, có vẻ vô cùng ung dung.
Đây không chỉ là tâm tính nhẹ nhàng, mà là bọn hắn quả thật có được thực lực như vậy, nhất là thanh niên kia, tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi đến đáng sợ. Nhưng khí thế lại vô cùng khủng bố, ngay cả yêu thú Linh Hải Cảnh đều nhượng bộ lui binh!
Dường như nam nhân trẻ tuổi này là một pho tượng thần, ngay cả tới gần đều là một loại khinh nhờn.
Khiến người ta đố kỵ chính là, nam tử này còn vô cùng anh tuấn, mang trên mặt nụ cười ấm áp. Cao lớn, anh tuấn, thực lực sâu không lường được, có được hết thảy điều kiện khiến mỹ nữ ái mộ.
Mà ở bên người của hắn, nàng kia cũng đồng dạng xuất sắc, gương mặt xinh đẹp tươi đẹp như ánh trăng, dáng người vô cùng ngạo nhân, thon dài, cao ngất. Tóc đen như mây đen quanh co khúc khuỷu, đen tỏa sáng!
Luận dung mạo, nàng còn hơn Tiêu Họa Thủy, An Ngọc Mị một đoạn, giống như cửu thiên tiên tử hạ phàm, khí chất tươi đẹp giống như diễm dương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dường như thế sẽ tiết độc nàng.
Thực lực của hai người đều vô cùng cường đại, một cái cất bước chính là khoảng cách trên trăm trượng, tốc độ như vậy cho dù cường giả Khai Thiên Cảnh chỉ có thể trố mắt nhìn theo.
Nếu Chu Hằng biết thân phận của hai người, đặc biệt nam tử giống như Thái Dương Thần, khẳng định sẽ rất giật mình.
Bởi vì, nam tử này chính là thiên tài nghịch thiên Ứng gia Ứng Thừa Ân, sủng nhi của trời. Xuất môn có thể nhặt được tuyệt thế công pháp, pháp khí.
Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, khoảng cách Kết Thai Cảnh chỉ có một bước xa, chỉ cần hình thành Thần chích ở trong người có thể một bước lên trời, trở thành nửa bước tiên nhân chân chính ngự trị trên chúng sinh!
Nữ nhân đẹp như Thiên Tiên là hôn thê, tên là Hàn Diệc Dao, tuy rằng xuất thân không thể đánh đồng cùng Ứng Thừa Ân, nhưng đồng dạng không đơn giản, hơn nữa tư chất bản thân cũng vô cùng xuất sắc, tu vi Sơn Hà nhất trọng thiên đủ để ngạo thị thế hệ trẻ!
Không sánh bằng Ứng Thừa Ân rất bình thường, đó là thiên tài ngàn vạn năm mới có thể ra một cái. Thiên tài chân chính!
- Diệc Dao, tiểu huynh có một loại trực giác, món pháp khí tuyệt thế đó ở trong vòng phương viên trăm dặm!
Ứng Thừa Ân lên tiếng nói, thanh âm trong sáng, nhưng đều có một cỗ khí thế khiến người ta cảm phục.
Lời này nếu để cho người khác nghe được. Tuyệt đối sẽ hộc máu!
Người nào a, dựa trực giác có thể cảm ứng được bảo vật, để cho người khác sống thế nào?
- Ân!
Hàn Diệc Dao nhẹ nhàng gật đầu, áo trắng thanh lịch, không dính một tia bụi bậm, thanh lệ cao quý.
Ứng Thừa Ân đang muốn tiếp tục nói chuyện, lại ngẩn mặt ra, lấy ra một khối ngọc thạch từ trong lòng, làm tai nghe.
Đây là Truyền Âm Thạch, bên trong có bố trí trận pháp, có thể kết nối với mẫu trận ngoài vạn lý mà truyền tống. Loại vật này vô cùng trân quý, ít nhất thế lực phải có lão tổ Kết Thai Cảnh mới có thể có được.
Hắn nghỉ chân mà đứng, Hàn Diệc Dao cũng ngừng lại, im lặng, gió nhẹ nhộn nhạo, cuốn lên tay áo của nàng, để cho nàng có vẻ thánh khiết xinh đẹp.
Một lát sau, Ứng Thừa Ân thu hồi Truyền Âm Thạch, lộ ra vẻ áy náy với Hàn Diệc Dao, nói:
- Gia tộc xảy ra chút ngoài ý muốn, tiểu huynh nhất thiết phải tự mình về xử lý! Diệc Dao, hay là ngươi theo ta trở về đi!.
- Pháp khí tuyệt thế đang ở trước mắt, Diệc Dao muốn thử thời vận, Ứng huynh đi không sao, Diệc Dao có năng lực tự vệ!
Hàn Diệc Dao trong sáng nói.
Võ giả muốn đặt lên đỉnh phong, nhất định phải có chính kiến của mình, nhận định không thể buông tha, nếu không cứ dao động làm sao có thể dũng cảm tiến tới, đột phá cảnh giới khi tâm ma tầng tầng lớp lớp, đã sớm hỏng mất!
- Được rồi!
Ứng Thừa Ân gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Diệc Dao cẩn thận một chút!.
- Diệc Dao sẽ!.
Ứng Thừa Ân lại áy náy cười, sau đó chân bắn ra, rồi đột nhiên phát lực, thân hình vừa mới bắn lên đã xuất hiện ở ngoài vài dặm, tốc độ thật nhanh!
Nếu Chu Hằng thấy một màn như vậy tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc này tốc độ Ứng Thừa Ân đã đạt đến trình độ hắn toàn lực thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mà hắn chỉ có thể vận chuyển ngắn ngủi 10 phút mà thôi!
Ứng Thừa Ân cao hơn hắn hai cái đại cảnh giới là đúng, nhưng Linh Hải Cảnh thông thường tuyệt đối không thể đạt tới tốc độ như vậy, nhất định là hắn tu luyện một môn thân pháp thượng thừa, lúc này mới có thể như thế!
Được trời cưng, Ứng Thừa Ân tuyệt không thiếu bất kỳ công pháp, võ kỹ, thân pháp cao minh!
Hàn Diệc Dao nhìn Ứng Thừa Ân rời đi, khe khẽ thở dài.
Nàng cũng không hài lòng hôn sự cùng Ứng Thừa Ân, ngược lại không phải nói Ứng Thừa Ân không xứng với nàng, mà là nàng có chút bí mật, tuyệt không muốn kết làm quyến lữ cùng bất luận kẻ nào, cũng không phải nhằm vào Ứng Thừa Ân.
Nhưng nàng không cãi được ý chí của gia tộc, bởi vậy lần này nàng phải đến tìm pháp khí tuyệt thế, nếu có thể nhận được cái pháp khí này nhận chủ, nàng có được tư cách nói Không đối với gia tộc!
Nàng tuyệt không gả cho bất kỳ nam nhân nào, vậy coi như là chết!
- Ngay tại trong vòng phương viên trăm dặm!
Hàn Diệc Dao nói ở trong lòng. Nàng tuyệt đối tin tưởng trực giác Ứng Thừa Ân, người này được trời xanh cưng chiều, dù đang ngồi không nhúc nhích còn có bảo vật đưa tới cửa, nếu hắn khẳng định có bảo vật ở trong vòng phương viên trăm dặm vậy nhất định có!
Tuy nhiên, khoảng cách trăm dặm đối với cường giả Sơn Hà Cảnh mà nói tuy rằng không bao lâu có thể qua lại, nhưng phải tìm tòi một tấc đất vẫn là một cái khu vực cực kỳ lớn, cũng không phải có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.
Từ từ sẽ đến!
...
Sau khi Chu Hằng rời khỏi Triệu Hàn Vũ, vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp một chuyến, đưa một quả Cửu Nguyệt Phong Quả cho Tiêu Họa Thủy, về phần một quả khác hắn phải lưu cho phụ thân, Lan Phi? Nhìn đã thấy phiền!
Lan Phi nào dám tức giận, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập hâm mộ nhìn Tiêu Họa Thủy, sau đó thầm mắng thổ phỉ nặng bên này nhẹ bên kia.
Tiêu Họa Thủy đã sớm đạt tới Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong, chỉ là thiếu thiên địa lĩnh ngộ mới chậm chạp không đột phá. Nếu dựa vào nàng tự thân cố gắng, nàng có thể cần một vài trăm năm mới có thể đột phá, hoặc là thẳng đến hồng nhan lão thệ cũng vẫn như cũ dừng lại ở Sơ Phân Cảnh.
Hiện tại có Cửu Nguyệt Phong Quả, nàng đột phá có khả năng gia tăng rồi một mảng lớn!
Ích Địa cùng Sơ Phân, đây là bất đồng hoàn toàn!
Trước không nói chiến lực chênh lệch, chỉ là Ích Địa Cảnh có thể có thêm thọ nguyên 300 năm cũng đủ để cho bất luận kẻ nào không tiếc giá phải trả theo đuổi!
Đầm lầy Dã Hỏa lớn đến thái quá, tìm loạn căn bản không có tiền đồ!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, bắt đầu dẫn động hắc kiếm trong đan điền, muốn tìm bảo, đương nhiên phải dựa vào Nhân sĩ chuyên nghiệp!
Hắc kiếm xa cách, tính tình thanh thần kiếm này quá lớn, không chút giác ngộ thái độ pháp khí nào. Chu Hằng kiên trì bền bỉ, hắn và hắc kiếm trước kia hao mười năm, hiện tại chút thời gian này coi là cái gì?
Hắn không ngừng mà gây ý chí của mình, cuối cùng, hắc kiếm rốt cục run lên, sau khi động chuyển chỉ hướng một vị trí.
Xuất phát!
Chu Hằng lập tức triển khai thân hình, vù vù vù, hắn nhanh như lưu quang thạch hỏa, vẻn vẹn chỉ sau nửa giờ hắn đi tới trước một cái hồ nước, hồ này không lớn, giữa hồ có một tòa tiểu đảo, trên đảo có một núi nhỏ.
Hắn đạp sóng mà đi, đi tới trên đảo, vòng quanh núi nhỏ được một vòng, lại cũng không phát hiện có sơn động linh tinh, chỉ là một hòn đảo tầm thường.
Tuy nhiên, hắc kiếm chỉ là vị trí này.
Chu Hằng nhìn về phía mặt nước đen nhánh bẩn thỉu, trong lòng vừa động, có phải dưới nước có huyền diệu hay không?
Hắn hít vào một hơi, phát động huyết mạch thanh long, cả người lập tức có một đạo nước sạch vây quanh, hắn đạp bước vào hồ, nước dơ lập tức đẩy ra bốn phía, dường như trên người có một đạo cái chắn vô hình.
Đầm lầy Dã Hỏa chính là một nơi kịch độc, hồ nước này tự nhiên có độc, chẳng những mùi khó ngửi, còn có tính hủ thực cường đại, không ngừng ăn mòn cái chắn Chu Hằng bày ra. Tuy nhiên linh lực Chu Hằng kéo dài, sinh sôi không thôi, dễ dàng có thể bổ sung tiêu hao. như vậy
Nơi này thị lực không nhìn ra, ngay cả thần thức đều bị hạn chế cực lớn, Chu Hằng đạp sóng mà đi, vòng quanh tiểu đảo một vòng, rốt cục có phát hiện, đi vào một cái hang động dưới nước.
Môi trường đen như mực cũng không thể ảnh hưởng hắn mảy may, thần thức của hắn đủ để Xem hết thảy. Huyệt động này hướng về phía trước, sau khi bơi không lâu, Chu Hằng nổi lên mặt nước, đi lại trong huyệt trên mặt đất.
Địa huyệt đầu tiên là dọc theo một đoạn hướng về phía trước, nhưng rất nhanh chỉ xéo xuống phía dưới, lần này đã không có nước dơ, môi trường tốt hơn nhiều.
Mấy phút sau, Chu Hằng dừng ở trước một tòa cửa đá.
Hắn lập tức nhíu mày lại, thầm nghĩ phương diện này có bảo vật, nhưng tuyệt không thể nào là món pháp khí tuyệt thế theo như đồn đãi xé hư không bay đi, bởi vì hắn cũng không nhận ra pháp khí còn có thể mở ra cửa đá!
Tuy nhiên nếu đến đây, vậy đi vào tìm tòi, dù sao có thể làm cho hắc kiếm phản ứng cũng nhất định không đơn giản.
Hắn bắt đầu nghiên cứu phá mở cửa đá như thế nào, nhưng còn chưa làm đã đột nhiên xoay người, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đang dịu dàng đi tới, thời điểm nhìn thấy Chu Hằng, nàng cũng không lộ ra cái ngạc nhiên gì, dường như sớm biết Chu Hằng đang ở phía trước nàng.
Áo trắng nữ nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, lạnh nhạt nói:
- Thúc thủ chịu trói, ta sẽ không đả thương ngươi, sau khi lấy bảo vật tự nhiên thả ngươi rời đi!.
Đúng là Hàn Diệc Dao!
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |