Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Động Cửu Thiên - Chương 0345

Kiếm Động Cửu Thiên
Trọn bộ 1149 chương
Chương 0345: Kiếm khí dư lưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1149)

Siêu sale Lazada


Cũng khó trách mọi người hưng phấn, chỉ nghĩ tới trong sơn cốc có khả năng có tiên vật, ai còn có thể bình tĩnh được?

Các nhân vật cấp lão tổ đều kiên nhẫn chờ đợi. Có thể tu luyện tới cảnh giới của bọn họ này, tự nhiên đều có tính nhẫn nại cực tốt. Chỉ là tiên vật quá mức mê hoặc làm cho người động tâm, trên mặt của mỗi người đều có thể mơ hồ nhìn thấy ý niệm khao khát.

Ngược lại Chu Hằng bình tĩnh hơn nhiều, trên người hắn đã có hai kiện tiên vật: Hắc kiếm cùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, trước kia còn có một khối Huyền Thiên Linh Tinh... đã gặp nhiều tiên vật cho nên hắn cũng trầm tĩnh hơn mọi người.

Cả đám phân ranh giới rõ ràng, cho dù là giữa Nhân tộc và Nhân tộc, giữa Dạ Ma tộc với Dạ Ma tộc, giữa Thiên Yêu tộc với Thiên Yêu tộc trong đó đều vẫn duy trì khoảng cách tương đối.

Ở thời điểm khẩn yếu quan đầu này, mỗi người đều sợ người khác hạ độc thủ với mình, để cho mình mất đi cơ hội tìm kiếm tiên vật!

Chu Hằng đứng sóng vai với Hoặc Thiên, đứng lâu liền từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra ghế dựa, cùng nhau ngồi xuống, trông dường như không phải tới tìm bảo, mà là đến làm khán giả, dẫn tới không ít người lộ ra sát khí lành lạnh với hắn.

Trên thân tiểu tử này đúng là có kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn! Không nói gì khác, nghe nói pho bảo tháp kia thậm chí có thể chống đỡ công kích của cấp bậc Thần Anh Cảnh, ai có thể không đỏ mắt?

Dù sao cấm chế sơn cốc còn chưa mở ra, không phải lúc nên động thủ mà thôi!?

Cũng có thể vẻ mặt cử chỉ của Chu Hằng càng ung dung, ngược lại một đám người lòng càng có kiêng kỵ không dám ra tay, cho rằng tất nhiên Chu Hằng đang thả mồi, chờ bọn họ mắc câu!

Nói ra thật buồn cười, một đám đông lão tổ Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh không ngờ lại kiêng kỵ một gã tiểu bối vừa mới hình thành Thần chích! Có thể là do có ví dụ Tẩm Huyết Thiên Quân, Ưng Sơn Mục Chi trước sau chết ở trong tay Chu Hằng, còn có ai dám ôm lòng khinh thị đối với Chu Hằng?

Bọn họ đều lo lắng Chu Hằng sẽ tế ra di bảo của Tam Dương Thiên Tôn đánh mình bị thương nặng: Ngược lại là cốc mò cò xơi, mà còn bởi vậy mất đi cơ hội tranh đoạt tiên vật. Vì thế đỏ mắt thì đỏ mắt, nhưng không có ai ra tay.

Cũng may mà bọn họ không có ra tay, nếu không năng lực của Hoặc Thiên cũng không phải là ăn chay, tới một người nằm úp sấp một người, tới hai người nằm úp sấp một đôi!

- Chu Hằng! Vì sao còn chưa xuất phát? Hoặc Thiên không chịu nổi chờ đợi như vậy, từ xưa tới giờ chỉ có phần người khác chờ nàng.

- Đừng nóng vội, đợi giải quyết xong chuyện nơi đây, sau đó tiếp tục làm chuyện của nàng! Chu Hằng trấn an nàng. Thiên nữ tuyệt thế này chính là con bài chưa lật lớn nhất của hắn, cũng là nội tình giúp hắn có gan đi lại tự nhiên trong đám Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh này.

Nếu không những lão gia hỏa này thật sự điên lên phát động công kích, thì hắn chỉ có phần chật vật chạy trốn.

Hoặc Thiên tuy rằng bất mãn, cũng không có người nào mang theo nàng đi, năng lực hành động của nàng không khác mảy may với người bình thường, vậy thì đi đến năm nào tháng nào mới tới? Để cho người khác mang theo nàng đi ư? Trừ Chu Hằng ra, người nào đến gần nàng trong vòng một trượng đều chỉ có phủ phục sát đất!

Vì thế chỉ đành ở lại với Chu Hằng cùng nhau chờ đợi.

Mà Nữ Vương đại nhân tâm tình khó chịu, tự nhiên luôn luôn dùng đôi mắt xinh đẹp trừng trừng Chu Hằng, dường như muốn dùng ánh mắt làm cho hắn cảm thấy áy náy.

Chính là dưới tình huống như vậy, ba ngày lặng lẽ trôi qua.

- Cấm... cấm chế giải rồi!

Không biết là ai trước kinh hô một tiếng, tiếp đó đám người lập tức sôi trào lên, còn may mà bọn họ đều là cấp bậc nửa bước tiên nhân, cũng từng người đều vô cùng cấp bách vọt vào sơn cốc. Một phần lớn người vọt thẳng tới trang viên trong cốc kia, một số ít người thì chạy về hướng cây cỏ xanh tươi trong đó, hiển nhiên là muốn nhìn thử xem có tiên thảo hay không.

- Tiểu hữu, mời! Nguyên Thạch Hưởng khẽ cười nói. Trước đây lão chỉ vì Chu Hằng là hậu nhân của Vạn Cổ Đại Đế mới tỏ ra lòng quan tâm, nhưng sau khi Chu Hằng liên tục chém chết hai cường giả tuyệt thế... Cuối cùng chiếm được lòng khâm phục của lão phát ra từ đáy lòng.

Chu Hằng đối vị lão nhân này cũng có rất nhiều kính ý, lúc này trước thi lễ một cái, mới nói: - Mời tiền bối đi trước!

Hắn cung kính đứng, lấy lễ vãn bối nhường Nguyên Thạch Hưởng đi trước.

Nguyên Thạch Hưởng thấy thế càng thêm vừa lòng, đối với hậu nhân của Vạn Cổ Đại Đế này càng thêm coi trọng, lúc này mới bước đi vào sơn cốc.

- Dối trá! Hoặc Thiên khinh thường nói.

Chu Hằng thở dài, nói: - Nàng một ngày không chống đối với ta, trong lòng sẽ không thoải mái hay sao?

- Rất đúng! Hoặc Thiên cắn cắn răng nói. Nhìn Chu Hằng thế nào đều cảm thấy mặt mũi đáng ghét, thậm chí làm cho nàng ở trong mộng đều muốn lấy kéo đâm người!

- Thật đúng là có lòng tốt không được báo, ta tốt xấu gì đã cứu nàng rất nhiều lần!

- Bổn cung cũng không có cầu ngươi! Hơn nữa, mỗi lần tay chân ngươi đều không sạch sẽ, luôn chiếm tiện nghi Bổn cung!

- Này, này, này... Nàng không được vu hãm người tốt nha! Ta chính là chính nhân quân tử!

- Lời này chính ngươi cũng không tin phải không?

Trong lúc hai người đấu võ mồm, cũng chậm bước đi vào sơn cốc. Bọn họ đi vào sau cùng, chỉ thấy mấy người phía trước chạy đi tìm tiên thảo đã từng người chạy trở lại, trên mặt lộ vẻ thất vọng khó giấu.

Tuy rằng không loại trừ khả năng bọn họ cố ý giả tạo, nhưng quả thật Chu Hằng không phát hiện có ai hái được thứ gì.

Cả một mảnh cỏ xanh tươi kia không ngờ khi bọn họ đi tới nơi trong nháy mắt đều biến thành cỏ khô!

Thực ra, những cỏ xanh này hẳn là đã sớm chết khô, chỉ là ở dưới cấm chế thêm vào nên luôn luôn duy trì trạng thái trước kia, nhưng theo cấm chế vừa tan rã, những cỏ xanh này cũng trong nháy mắt bụi về bụi, đất về đất.

Hay là đi vào trang viên kia xem một chút đi!

Chu Hằng với Hoặc Thiên vẫn là hai người đi vào cuối cùng, cửa chính bị kình khí bén nhọn rạch một cái làm hai, lộ ra dấu vết của chất kim loại. Chu Hằng thò tay thử chạm vào, nhưng còn chưa có đụng tới chỗ đứt kia, chỉ thấy hiện lên một luồng huyết quang, hắn vội rút tay trở về.

Trên tay phải của hắn đã có một vết máu, sâu tới thấy xương, hiện ra một chút óng ánh màu vàng.

- Thật lợi hại! Chu Hằng ánh mắt căng thẳng, cửa chính này từng bị một đạo kình khí chia thành hai mảnh, nhưng cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm, chỗ mặt cắt này lại còn cất giữ dư uy của kình khí kia!

Chu Hằng dầu gì cũng là chuẩn Kết Thai Cảnh, nhưng ngón tay vốn còn chưa có đụng tới trên cửa, ít nhất còn cách một xích đã lọt vào kình khí cắt xé, thiếu chút nữa bị cắt rời xuống một bàn tay!

Người năm đó công phá trang viên này, thực lực cũng quá mức cường đại đi!

"Bộp, bộp, bộp...", từng giọt máu tươi rơi xuống, thân thể Chu Hằng đột nhiên run lên, trong đầu xẹt qua một bức hình ảnh, ở trong một thế giới xa lạ, một luồng kiếm khí xẹt qua như tia chớp, mạnh mẽ cắt một đại lục thành hai khối, dư kình bắn ra bốn phía, nơi nó đi qua sinh linh đều bị hủy diệt!

Hắn chợt mở ra hai mắt, trang viên này vốn cũng không phải bị cố ý đánh diệt, mà chỉ là bị một luồng dư lực của kiếm khí lan đến!

Không! Thậm chí kiếm khí chém tới kia cũng chỉ là dư ba mà thôi!

Thật đáng sợ!

Chu Hằng lộ vẻ sợ hãi: hắn bị dọa cho sợ hãi vì phát hiện tay hắn máu chảy không ngừng, bất kể hắn vận chuyển linh lực như thế nào, vết thương này cũng không cách nào khép lại!

Hắn làm cho tay biến thành kim loại, nhưng bộ vị miệng vết thương lại hoàn toàn không nghe sai khiến, máu tươi tuôn ra như vẫn còn là tấm thân máu thịt! Hắn tiếp tục thi triển huyết mạch thanh long biến bàn tay thành một khối băng, nhưng vẫn vô dụng, bộ phận miệng vết thương vẫn chảy máu như cũ.

Chẳng lẽ hắn phải chảy khô cạn máu trên thân?

Lực sát thương của kiếm khí này không khỏi quá đáng sợ đi! Chỉ là một chút dư ba, lại đã cách không biết bao nhiêu năm không ngờ còn có uy lực cường đại như thế!

Không thể cầm máu, không thể chữa trị, chỉ có thể chảy máu tới chết ư?

"Ông!" Hắc kiếm trong đan điền khẽ chấn động, Chu Hằng vừa động trong lòng, đang định tế ra hắc kiếm, lại thấy Hoặc Thiên nắm tay hắn giơ lên vào sát môi của nàng.

Chu Hằng vốn đang định ngăn cản, uy lực kiếm khí này quá đáng sợ, cho dù chỉ là một tia một lũ lưu lại trong vết thương của hắn, lực sát thương bắn ngược ra ngoài này cũng đủ để tướt gương mặt xinh đẹp của Hoặc Thiên thành tổ ong vò vẽ.

Nhưng Hoặc Thiên lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Đừng nhúc nhích!

Chu Hằng biết nàng có liên hệ nói không rõ với Tiên giới, hắn nhất thời ngẩn ra quên cả động tác thu tay về. Bàn tay hắn được Hoặc Thiên hôn một cái, lập tức trong lòng hắn rung động, khoảnh khắc cảm giác kia nói không nên lời là như thế nào, chỉ cảm thấy cả người dường như rơi vào trong hũ mật, ngọt ngào muốn chết.

Tuy rằng trước đó hắn đã từng hôn môi Hoặc Thiên, nhưng đó là cưỡng hôn, đâu có ngọt ngào như mỹ nhân chủ động làm?

Hoặc Thiên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm tay hắn một cái, rồi lập tức liền buông ra. Sau đó "phì phì phì", sắc mặt khó coi ở một bên không ngừng nôn ra một hồi: - Thúi chết! Thúi chết!

Chu Hằng lật bàn tay nhìn lại, chỉ thấy miệng vết thương đã biến mất!

Nước bọt của thiên nữ tuyệt thế này còn có hiệu quả trị liệu ư?

Chu Hằng cười hà hà, nói: - Thúi mà nàng còn ăn!

- Hừ! Bổn cung cũng cứu ngươi một lần, chúng ta về sau hòa nhau! Hoặc Thiên hữu khí vô lực nói, dường như bị đả kích rất lớn.

Trên người nàng đến tột cùng cất giấu bao nhiêu bí mật?

Chu Hằng ngẫm nghĩ một lúc rồi tế ra hắc kiếm, thọc kiếm thăm dò chỗ mép cửa đứt.

Khi nũi kiếm chạm vào mép đứt trên cửa, "ầm" một tiếng, trên cửa chính lại dâng lên vô số hắc khí, lập tức tạo thành một thanh trường kiếm màu đen, hung hăng chém vào hắc kiếm.

Cái gì!

Chu Hằng lộ ra sắc mặt vô cùng kinh ngạc, thanh trường kiếm màu đen này... không phải là hắc kiếm sao? Chỉ có điều là hắc kiếm thật đã thành đoạn kiếm gãy, mà hắc khí kia hình thành lại là thân kiếm hoàn chỉnh.

Vậy kiếm khí chém xuống phiến Tiên đại lục này, dĩ nhiên là hắc kiếm phát ra!

"Oái!" Nguyên chủ nhân hắc kiếm năm đó phải có thực lực đáng sợ biết dường nào?

Thế mà chính là tồn tại như vậy, vẫn còn rơi xuống? Ngay cả hắc kiếm đều bị cắt thành hai đoạn!

Ở Tiên giới năm đó, đến tột cùng đã xảy ra biến cố gì?

Nghi vấn liên tiếp khiến Chu Hằng rơi vào trạng thái ngẩn người trong đó, thẳng đến kiếm khí màu đen kia va chạm mạnh trên đoạn kiếm màu đen, lực phản chấn cường đại đánh bay hắc kiếm từ trong tay của hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại.

Sau khi rời khỏi tay hắn, đoạn kiếm màu đen cũng không có rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung giằng co với kiếm khí màu đen, tản phát ra uy thế vô cùng cường đại.

"Ông!" Hoặc Thiên lại nổi lên hồi đáp, trên thân cũng tản phát ra một khí thế của chí tôn tối cao, tối cường, như Nữ Đế của tiên, trấn áp vạn vật vũ trụ muôn đời!

"Ầm!" Lập tức cánh cửa đứt vỡ này nổ thành mấy trăm mảnh vụn, rơi rụng đầy đất.

"Vù", hắc kiếm chợt bay về lại trong không gian đan điền của Chu Hằng, mà Hoặc Thiên cũng thân hình run lên, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, trong nháy mắt thu về khí thế trên người.

Chu Hằng ngẩn ra, sau đó hai tay mở ra, mảnh vỡ cánh cửa đầy trên mặt đất lập tức bay vụt vào trong tay của hắn, đây chính là kim loại của Tiên giới a!

Trước đây không có bị người lấy đi, thật ra là vì kiếm khí đáng sợ lưu lại trên cánh cửa kia, không ai dám chạm vào!

- Chuyện gì thế!

- Vừa rồi như thế nào có khí thế cường đại không cách nào hình dung vậy?

- Là có tiên nhân xuất hiện ư?

Không ít người từ bên trong trang viên đi ra, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khiếp sợ. Vừa rồi bị khí thế kia chấn nhiếp, làm cho bọn họ đều không tự chủ được quỳ phục trên mặt đất!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1149)