← Ch.0445 | Ch.0447 → |
- Tiên tử, ngươi có nhớ bổn tọa không?
Con lừa đen vung chân chạy tới chỗ Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, nước miếng chảy ròng, mông lớn uốn éo một cái phong tao tận xương.
- Cút!
So sánh với Thương Ngạo Mục Nguyệt, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có thể nói là biết quá sâu về con lừa đen, nào cần cố kỵ cái gì, chính là đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh bay con lừa đen ra vài ngàn dặm.
Nếu không phải năm xưa Đông Linh Thiên Tôn từng có một đoạn giao tình cùng Huyền Anh Thiên Tôn, dựa vào việc con lừa đen nhiều lần dây dưa đối với nàng cũng đầy đủ để bị nàng giết mấy trăn lần.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thu tay về, ánh mắt thoáng nhìn trên người Thương Ngạo Mục Nguyệt, khóe miệng lộ ra một tia kiêu ngạo, nói với Chu Hằng:
- Thân là hậu duệ Đại Đế, không hảo hảo tu luyện, cũng là lưu luyến nữ sắc!
Đây rõ ràng một bộ tư thế trưởng bối khiển trách vãn bối.
Theo thân phận của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mà nói, nàng quả thật có tư cách như vậy. Bởi vì nàng là thân đồ của Đông Linh Thiên Tôn, mà Chu Hằng cũng là tử tôn không biết cách bao nhiêu đời của Vạn Cổ Đại Đế.
Chẳng qua là từ trong miệng nàng nói ra những lời này, làm sao cũng lộ ra cảm giác không được tự nhiên a?
Thương Ngạo Mục Nguyệt thân là phái nữ, cảm giác tự nhiên tinh tế hơn so sánh với Chu Hằng, càng thêm nhạy cảm, nhưng nữ tử vừa đến này làm cho nàng sinh ra địch ý cùng cảm giác nguy cơ.
Nàng là mỹ nữ không sai, nhưng vẻ đẹp của đối phương chẳng những không có ở dưới nàng, thậm chí còn hơn! Hơn nữa đối phương toát ra khí tức cao quý, thánh khiết.
Thiên Tôn! Không sai, đây là mùi vị của Thiên Tôn, giống cha của mình như đúc.
Trước mắt trên đời này cũng chỉ có hai vị Nữ Tôn, một là Đông Linh Thánh nữ của Đông Linh Tiên Trì, một người khác là Dương Tử Đồng của Lôi Quang Địa Cốc!
Nàng này, là người nào?
- Uy, ngươi là tới tạ lễ cho ta sao?
Chu Hằng vươn tay.
- Tùy tiện đưa 180 cân linh thạch thượng phẩm cũng đủ!
Mặt cười của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức hơi đen, thật là tự vạch áo cho người xem lưng, thời gian ở Triệu gia hơn một tháng là cuộc sống hắc ám nhất trong cuộc đời nàng, đánh người không vẽ mặt, tại sao có thể làm trò ngay trước mặt người khác như vậy?
Chu Hằng cười nhạt, hắn đã sớm nói sẽ trả lại nhân tình của Đông Linh nhất mạch. Như vậy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ còn muốn bày ra bộ dáng trưởng bối ở trước mặt hắn, đây không phải là bản thân đưa mặt ra để cho hắn đánh sao?
Chẳng qua là kỳ quái, nàng làm sao lại đột nhiên tới đây?
Thương Ngạo Mục Nguyệt cũng là có chút hiểu được tâm tư của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, chính vì vậy, ánh mắt của nàng nhìn đối phương tràn đầy địch ý, đã coi đối phương trở thành đối thủ cạnh tranh, tự nhiên sẽ không đi nhắc nhở Chu Hằng.
- Chu Hằng! Di tàng của Đại Đế sắp mở ra, ngươi có kế hoạch gì?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nói.
- Cần gì kế hoạch, loại chuyện tranh đoạt bảo vật này tự nhiên là lực lượng của người nào mạnh thì người đó có được!
Chu Hằng nói, lại thuận tiện liếc nhìn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, kỳ quái vì sao đối phương hỏi một cái vấn đề không có tiêu chuẩn như thế.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhất thời không nói gì, nàng cũng không biết tại sao sau khi cảm ứng được khí tức của Chu Hằng, lại bay tới như quỷ thần xui khiến. Vốn là liếc mắt một cái liền muốn rời đi, nhưng khi thấy được Thương Ngạo Mục Nguyệt, nàng lại đi xuống như quỷ thần xui khiến.
Nàng đây là thế nào?
Tại sao thấy Chu Hằng ở chung một chỗ cùng một nữ nhân xa lạ nàng lại có loại cảm giác không thoải mái, làm cho nàng rất muốn thống mạ Chu Hằng một bữa?
Nàng mờ mịt khó giải, sau một lát mới nói:
- Di tàng của Đại Đế không biết đã bố trí bao nhiêu hiểm quan, đợi đến lúc cấm chế mở ra, chúng ta tạm thời liên thủ, như thế nào?
- Không nên!
Chu Hằng lập tức lắc đầu. Thân thể hắn mạnh mẽ, kiên cố, căn bản không cần trợ thủ, đặc biệt là nữ nhân bày ra tư thế trưởng bối ở trước mặt hắn.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng là giận đến thiếu chút nữa té xỉu, điều này ngươi cũng cự tuyệt, quá không nể mặt đi?
Nàng là ai? Thánh nữ của Đông Linh Tiên Trì, là một trong tám đại Thiên Tôn đương thời, về điểm này tuyệt không người nào có thể kháng cự được vẻ đẹp của nàng, huống chi nàng còn là giai nhân tuyệt sắc vô song!
Mỹ nữ dị tộc trước mặt này, mặc dù đồng dạng là cô gái vô cùng xuất sắc, nhưng so sánh với nàng vô luận ở dung mạo, địa vị, thân phận, khí chất cũng thua kém một mảng lớn. Làm sao ánh mắt Chu Hằng trở nên kém như thế?
- Tiên tử a, ngươi thật là càng ngày càng ôn nhu đối với bổn tọa, nhớ năm đó ngươi một cước đạp bay bổn tọa ba nghìn dặm, lần này cũng chỉ có 2900 dặm a, quả nhiên ngươi một lòng muốn làm thị nữ của bổn tọa!
Con lừa đen da mặt thật dầy hấp tấp chạy trở lại.
Thấy bộ dáng đê tiện từ đầu đến đuôi của con lừa đen, vô luận là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hay Thương Ngạo Mục Nguyệt cũng có loại cảm giác vô lực, loại gia hỏa không biết xấu hổ, không có da mặt này, dù mắng nó thế nào nó cũng sẽ coi là tán dương.
Bất quá, bị con lừa đen quấy rầy như vậy, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng hóa giải lúng túng ngay từ đầu, nàng nhẹ nhàng nhảy, ngồi vào phía trên đâu canh cây, nhánh cây nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió núi, thân thủ uyển chuyển của nàng cũng nhảy múa theo, giống như tiên nữ tràn đầy khí chất tươi đẹp xuất trần.
Đây là nơi vô chủ, chỉ cần Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không đến phiền chính mình, Chu Hằng cũng lười đuổi người, hắn chính là ngồi như vậy, lẳng lặng đợi chờ.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian lặng lẽ mà qua, cấm chế của Thất Lộc Sơn cũng càng ngày càng yếu hơn, đến điểm giới hạn nào đó, đột nhiên ngay lúc đó, đỉnh núi tràn đầy tử quang ngất trời, ngưng hợp thành một con Thần Long màu tím to lớn, khiếu ngạo trường không.
Khí tức Đế vương dâng lên trong hàng tỷ dặm, Thần Long cuộn mình trên không trung, chia ra phát ra tiếng gầm thét về bốn phương tám hướng, thanh âm chấn động, dẫn động gió nổi mây phun.
Chỉ là trong một nháy mắt, bốn đạo ba động cường đại đến mức không cách nào hình dung tràn tới từ địa phương xa xôi vô tận, diễn hóa thành một ngọn lửa hình Mãnh Hổ, một đầu khô lâu màu đen, một con quạ màu đen cùng một con báo tử điện, tập kích về phía Thần Long màu tím.
Bành! Bành! Bành! Bành!
Trong tiếng oanh chấn, năm đạo ba động đồng thời hóa thành hư không, tràn khắp thiên địa.
Đó là giao phong của Vạn Cổ Đại Đế cùng tứ đại chủ nhân của tử địa sau khi cách xa nhau vài ngàn năm!
Ánh mắt Chu Hằng trông về phía xa, cách vài ngàn năm còn có thể bộc phát ra uy thế như vậy, Vạn Cổ Đại Đế thật không hỗ là Vạn Cổ đệ nhất Đế.
Hưu!
Ở bên trong một tiếng rít dài nhọn, chỉ thấy một đạo tia sáng màu xanh biếc đột nhiên từ ngọn núi Thất Lộc Sơn phun trào đi ra ngoài, xông thẳng lên bầu trời.
- Ừm?
Ánh mắt Chu Hằng ngưng tụ.
- Pháp khí của Kết Thai Cảnh!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nói nhỏ.
- Bảo bối a...
Con lừa đen lập tức nước miếng chảy ròng, hai mắt phóng ra hồng quang, hưu một cái đã bay vụt lên, cấp tốc đuổi tới điểm màu xanh biếc đang hương lên trơi.
Pháp khí Kết Thai Cảnh a, đây chính là bảo bối khó lường!
Trên đời này, nửa bước tiên nhân cộng dồn lại có lẽ có ngàn người, nhưng pháp khí cấp bậc nửa bước tiên nhân nhiều nhất chỉ có 2 tới 300 kiện, loại bảo vật cấp bậc này căn bản không phải có linh thạch là có thể mua được.
Không chỉ là con lừa đen, chỉ thấy bốn phía sơn thể có mấy chục đạo thân ảnh cũng bay vụt lên, đuổi theo một ít điểm màu xanh biếc hương lên trơi.
Ầm! Ầm!
Vì để chiếm trước vị trí thứ nhất, những người này thỉnh thoảng liền bộc phát ra chiến đấu kịch liệt trong ngắn ngủi, sát lại với nhau, đẩy ra một chưởng, đánh ra một kiếm, cũng là muốn áp đối phương đến phía sau, chính mình chiếm vị trí thứ nhất.
Điểm màu xanh biếc này thê xông rất nhanh thì đã ngừng, lấy xu thế vật rơi tự do rớt xuống, đụng vào trong đám người đang bay lên, nhất thời bộc phát ra chiến đấu đại quy mô, người người đều đang tranh đoạt.
Cường giả Thần Anh Cảnh không dùng được pháp khí của Kết Thai Cảnh, nhưng chẳng lẽ không thể giao cho hậu bối dùng sao? Bọn họ cũng không thể suốt ngày bảo vệ hậu nhân của mình, nhưng nếu là có một pháp khí Kết Thai Cảnh hộ thân, vậy trên đời này chỗ nào cũng có thể đi được!
Dù sao, so sánh với Huyền Càn Tinh khổng lồ, nửa bước tiên nhân thật là quá ít, nếu không phải loại trường hợp đặc thù này, tỷ lệ gặp gỡ gần như bằng không!
Đại chiến, hỗn chiến, trời cao tung tóe máu. Thần huyết của nửa bước tiên nhân quý trọng nghìn cân, một giọt rơi ra, núi đá sụp đổ, cả vùng đất chìm xuống, vô cùng kinh khủng.
Chu Hằng cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không có nhúc nhích, chính là pháp khí của Kết Thai Cảnh còn chưa đủ để cho bọn họ động tâm.
Đại chiến trên bầu trời kéo dài hồi lâu. Pháp khí Kết Thai Cảnh đó rốt cục bị một gã cường giả Thần Anh Cảnh cướp đoạt được, hắn không dám ở lâu, hưu một cái đã bay vụt ra phương xa.
Vạn Cổ Đại Đế a, thật là quá khí phách!
Tiền bối ở thượng cổ người ta cũng là cất giấu bảo bối, bố trí cửa ải khó trùng điệp, chính là không để cho hậu nhân dễ dàng nhận được. Nhưng Vạn Cổ Đại Đế thì sao, căn bản không để ý một bộ này, trực tiếp ném bảo vật đi!
Không hổ là Vạn Cổ đệ nhất Đế, lòng dạ hoàn toàn bất đồng!
Hưu, lại là sau nửa giờ, chỉ thấy đạo quang hoa thứ hai phun ra từ trong Thất Lộc Sơn, đây là một quả cầu ánh sáng màu đỏ đậm, bao quanh môt thanh tiểu kiếm chi dài một xích. Nhưng không phóng lên cao, mà là đi về phía đông.
Lại là một pháp khí của Kết Thai Cảnh!
Thế đi của tiểu kiếm này rất nhanh, mặc dù có vô số người phi thân truy kích, nhưng tốc độ cũng là kém rất nhiều. Rất nhanh, đạo hồng quang kia đã bao phủ ở góc nào đó, lúc một đống lớn người đuổi theo vào, rất nhanh đã giải tán đi ra ngoài.
Hiển nhiên, món pháp khí đó đã bị người lấy đi, khiến người khác cũng là dốc lòng vô ích.
Đã có hai kiện tuyệt thế pháp khí xuất thế!
Ánh mắt của mọi người cũng là đỏ lên, ngắn ngủn chưa tới hai canh giờ không ngờ đã xuất hiện hai cây pháp khí của Kết Thai Cảnh, hơn nữa hào phóng như vậy, thanh thứ nhất còn bị mọi người tranh đoạt một phen, thanh thứ hai không biết bị người nào nhặt được cái đại tiện nghi.
Quả thực chính là nhặt lấy bảo bối a!
Hơn nữa, hai kiện đầu chính là pháp khí của Kết Thai Cảnh, vậy kế tiếp thì sao? Có thể có pháp khí của Thần Anh Cảnh hay không? Thậm chí... Pháp khí Hóa Thần Cảnh?
Vừa nghĩ tới pháp khí Hóa Thần Cảnh, trong lòng tất cả mọi người dấy lên ngọn lửa.
Hiện giờ Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh liên tiếp xuất hiện, bắt được một pháp khí Hóa Thần Cảnh cũng không đại biểu là có thể hoành hành thiên hạ, lại có thể gia tăng quyền nói chuyện nhất định, cho dù đối mặt với Thiên Tôn chân chính cũng không cần ăn nói khép nép quá mức.
Mong đợi a, lại có vật gì tốt!
Vạn Cổ Đại Đế cũng không có cô phụ chờ đợi của mọi người, một canh giờ sau, đạo tia sáng thứ ba bắn ra từ trong Thất Lộc Sơn, vẫn là một pháp khí của Kết Thai Cảnh, lần này là trường kích mang theo mùi hương cổ xưa, màu sắc cổ xưa.
Tranh giành lại bắt đầu, người người xuất thủ tranh đoạt, đánh cho thiên hôn địa ám.
Phương hướng bảo vật này bắn ra không có quy luật chút nào. Thất Lộc Sơn lớn như vậy, dưới uy áp của Đại Đế, trừ cường giả Thiên Tôn, tốc độ của người khác cũng là bị áp chế rất nhiều, khó khăn tăng thêm khó khăn.
Vật thứ 4, vật thứ 5, vật thứ 6!
Sau khi pháp khí Kết Thai Cảnh thứ 9 bắn ra, Thất Lộc Sơn ngưng phun trào, nhưng Pháp trận vẫn y nguyên, tản mát ra khí thế bàng bạc, một ngày sau đó, pháp khí thứ mười bắn ra.
Một đạo hào quang màu trắng bạc xẹt qua trường không, khí tức phát ra cường đại hơn mấy trăm nghìn lần so với 9 pháp khí lúc trước!
Pháp khí Thần Anh Cảnh!
Hưu, đạo tia sáng này đúng là bay về phương hướng của Chu Hằng.
← Ch. 0445 | Ch. 0447 → |