← Ch.0757 | Ch.0759 → |
- Vị huynh đài này, tại hạ có thể mượn chỗ ngồi ở trong này không? Một âm thanh trong trẻo vang lên, bên cạnh có thêm một thanh niên áo trắng phong thần tuấn lãng, nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, tràn đầy anh khí.
Chu Hằng nhìn hai bên bốn phía một chút, nói: - Bên cạnh có nhiều chỗ trống như vậy, tại sao muốn chen cùng chúng ta?
- Trong phàm nhân tầm thường, chỉ có huynh đài tản ra hào quang rực rỡ, để tại hạ ngưỡng mộ trong lòng, muốn kết bạn cùng huynh đài một phen, mong rằng huynh đài thứ cho tại hạ đường đột! Thanh niên áo trắng nhe răng cười, biểu tình cực kỳ chân thành tha thiết.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, đẩy ra một cái ghế không, nói:
- Mời ngồi!
- Đa tạ! Thanh niên áo trắng hơi hơi khom người, sau đó ngồi xuống, nhìn không chớp mắt, nói: - Tại hạ Ninh Hữu Khuyết, thỉnh giáo tên họ đại danh?
- Ninh Hữu Khuyết, tên này thật có ý tứ! Hồng Long nữ hoàng lập tức cười nói, nàng là mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo vẻ đẹp có thể so sánh với Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Ứng Mộng Phạm, thuộc loại tuyệt lệ mấy vạn năm mới có thể ra, huống chi biếng nhác của nàng cũng là một loại phong tình, một loại khí chất đặc biệt, hấp dẫn nam nhân muốn leo đến trên người nàng tìm u mịch.
Cho dù Ninh Hữu Khuyết bình tĩnh đều hơi chậm lại, bị lạc ở trong phong tình của nàng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Hằng, mặt mỉm cười.
Người trẻ tuổi này tu dưỡng tâm tính thật sự không đơn giản, vượt qua xa tu vi của hắn!
Kết Thai Cảnh, với tuổi của hắn mà nói đã tuyệt đối kinh diễm - đương nhiên, đây là đối với phàm nhân, ở Tiên giới có chút chủng tộc thiên phú dị bẩm vừa mới sanh ra được trẻ con liền là tiên nhân, làm sao so sánh?
Khởi bước cao thấp cũng không phải mấu chốt, ngày mốt cố gắng, cơ duyên, ngộ tính mới là quyết định một gã võ giả đến tột cùng có thể lấy được thành tựu như thế nào.
Tuy nhiên. Ninh?
Ý niệm trong đầu Chu Hằng bay lộn, cười nói: - Ngươi phải là người Ninh gia có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh đi. Tới nơi này, là vì báo thù cho mẹ con họ Ninh?
Ninh Hữu Khuyết thoáng sửng sốt. Không nghĩ tới chỉ thổ lộ một cái tên liền làm cho đối phương đoán được thân phận chân thật. Hắn cũng không giấu giếm, nói: - Tại hạ quả thật đến từ cái Ninh gia kia, tuy nhiên, chuyện của Mã gia tại hạ đã rõ ràng, không trách huynh đài được, chỉ có thể nói là mẹ con bọn hắn tự rước!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, giơ ly rượu lên, nói: - Ta tên là Chu Hằng, mời!
- Mời!
Hai người đụng chén rượu một cái, uống một hơi cạn sạch.
- Chu huynh, chuyến này định đi nơi nào? Ninh Hữu Khuyết để chén rượu xuống, hỏi Chu Hằng.
- Độ Tiên Kiều, đi kiến thức một chút về Tiên vực! Chu Hằng thuận miệng nói.
Ninh Hữu Khuyết thoáng sửng sốt, không khỏi thở dài, nói: - Chu huynh mục tiêu quá lớn, hùng tâm khoáng đạt, Hữu Khuyết kính nể!
Chu Hằng không khỏi bật cười, hắn là Thăng Hoa Hoàng. Phải độ Tiên Kiều đi Tiên vực là chuyện bình thường. Nhưng hắn đã quên đây chính là Phàm giới, mỗi một võ giả đều có lý tưởng cao nhất là lên Tiên Kiều, hắn nói ra lạnh nhạt như vậy sao không cho Ninh Hữu Khuyết động dung.
Nói dễ nghe là kêu bình tĩnh, khó nghe chính là trâu bò.
Hắn cười cười. Nói: - Ninh huynh có hiểu biết đối với Tiên vực?
- Chu huynh thật sự làm khó ta, Hữu Khuyết chỉ mới Kết Thai Cảnh, vừa mới tạo thành Thần chích. Nào có tư cách nói về Tiên vực! Ninh Hữu Khuyết vội vàng lắc đầu, nhưng sau đó chuyển đổi rất nhanh, nói: - Tuy nhiên. Hàn gia lão tổ chính là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, lão nhân gia tất nhiên có thể giải thích nghi hoặc cho Chu huynh!
Hắn thật sự nhìn không ra Chu Hằng sâu cạn, nhưng tuyệt không tin tu vi Chu Hằng cao hơn Ninh gia lão tổ tông.
- Chu huynh, có hứng thú đến Hàn gia làm khách? Ninh Hữu Khuyết phát ra mời Chu Hằng.
Chu Hằng có thâm ý nhìn đối phương, một lát sau mới nói: - Nếu Ninh huynh thành ý, ta tự nhiên đi bái phỏng một cái!
Ninh Hữu Khuyết nhẹ nhàng thở ra, nói: - Khi nào Chu huynh tiện lên đường?
- Tùy ý Ninh huynh, hiện tại cũng có thể! Chu Hằng nói.
- Không nên không nên! Hồng Long nữ hoàng cùng Mộc Đồng Đồng lập tức phản đối - Chúng ta còn chưa ăn gì!
-... Ăn xong rồi đi!
Ninh Hữu Khuyết tương đối có tâm, nhìn thấy bên Chu Hằng có bốn nữ quyến, đặc biệt ba cái trong đó là người thường tay trói gà không chặt, hắn lập tức mượn cớ rời đi, lấy về 1 cỗ xe ngựa vô cùng hào hoa.
Xe ngựa này do 3 đầu yêu thú cấp bậc Linh Hải Cảnh đảm đương, hẳn nguyên bản là tọa giá của hắn, nếu không trong Kim Nguyên Thành nho nhỏ sao có thương hiệu nào có thể cung cấp tọa giá bậc này?
Sau khi ăn xong, năm người Chu Hằng với Ninh Hữu Khuyết cùng nhau lên xe ngựa, xa phu quát nhẹ một tiếng, xe ngựa lập tức khởi hành, ở bên trong vững vàng căn bản không cảm ứng được xe ngựa di chuyển.
Bốn người Hồng Long nữ hoàng đều chưa từng ngồi qua xe ngựa như vậy, ngay từ đầu nhao nhao hô to gọi nhỏ, sau một ngày các nàng mất đi hứng thú, đều lười biếng ngồi ở trong xe ngựa, vẻ mặt ỉu xìu.
Nhàn rỗi nên Chu Hằng bắt đầu dạy Hồ Nhân con đường tu luyện.
Hắn cũng không kiêng kị, tiến hành chỉ điểm trước mắt Ninh Hữu Khuyết. Tiểu nha đầu trước đây ăn mấy tiên quả, vốn chính là nhất phi trùng thiên, chỉ là bị giới hạn cảnh giới lĩnh ngộ mới xuất hiện từng đạo cửa ải.
Bây giờ được Chu Hằng chỉ điểm, nàng đột phá tự nhiên dễ dàng như uống nước.
Sơn Hà Cảnh nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên... Linh Hải Cảnh nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên!
Ngắn ngủi 10 ngày, Ninh Hữu Khuyết chứng kiến Hồ Nhân từ Khai Thiên Cảnh đỉnh phong xông lên Linh Hải Cảnh đỉnh phong, trước mắt đang trong hình thành Thần chích, chấn kinh đến da mặt hắn run run, dường như là ngốc.
Cứ theo đà này, tiểu nha đầu này không ngoài một năm có thể trở thành Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh!
Ở trong mắt của Ninh Hữu Khuyết, Hồ Nhân đã là một khối báu vật, khiến thiên tài tự phụ như hắn ngay cả lòng ganh tỵ đều không có nổi!
Đây cũng không phải là thiên tài, mà là thần tích!
Thiên tài như vậy nếu có thể vì gia tộc... Thành tiên cũng không phải việc khó!
Hắn cũng không cho là kỳ tích như vậy có liên quan với Chu Hằng, bởi vì Chu Hằng cũng chỉ là chỉ điểm các mấu chốt của cảnh giới, khủng bố chân chính phải là lực lượng tích chứa trong cơ thể Hồ Nhân, đây mới là mấu chốt trợ giúp nàng bay lên!
Kế hoạch phải sửa.
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Hữu Khuyết gia tăng tiếp xúc với Hồ Nhân, thường thường nói chút chê cười chọc cho tiểu cô nương cười to không ngừng, xưng hô cũng biến thành Ninh ca ca.
Chu Hằng nhìn ở trong mắt, lại không hề ý tứ ngăn cản, như không thấy.
Lại bảy ngày sau, bọn họ rốt cục đi tới Ninh gia.
Thành thị chỗ Ninh gia là Ninh Thành, đại biểu cho quyền thế Ninh gia vô thượng. Đi lên Ninh Thành 400 lý, chính là một hố sâu thiên nhiên, đối diện là Tiên vực, chỉ là sương mù bao phủ, đứng ở nơi này căn bản không nhìn thấy cảnh tượng đối diện.
Không phải không có người thử bay vượt qua khoảng cách, chỉ là ai bay qua sẽ lập tức rơi xuống, ngay cả Chuẩn Tiên đều không ngoại lệ!
Mà người té xuống... cũng không xuất hiện nữa.
Nên muốn an toàn thông qua sâu hố chỉ có độ đăng Tiên Kiều!
Nhưng đăng Tiên Kiều là ai kiến tạo? Không có ai biết, dường như điều này tới nay vẫn bình thường.
- Chu huynh, mời! Ninh Hữu Khuyết vẫn là bộ dáng ôn văn nhĩ nhã.
Hắn an bài chỗ ở cho năm người Chu Hằng xong, lại lấy cớ mang Hồ Nhân đi dạo, rời đi cùng với tiểu cô nương.
- Uy uy uy, tên này đang đào góc tường, sao ngươi không có một chút phản ứng?
Ninh Hữu Khuyết vừa đi, Hồng Long nữ hoàng lập tức nói.
Chu Hằng lười trả lời nàng, hai mắt nhắm lại.
Xoạt, Hồng Long nữ hoàng tức giận, trực tiếp ném một chén trà tới, bị Chu Hằng tiếp được, nàng nói: - Ta đang nói với ngươi đó!
- Quá phiền, biết không? Chu Hằng vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng hai tay vũ động, nhất nhất tiếp được chén trà bát đũa Hồng Long nữ hoàng ném tới.
Hồng Long nữ hoàng đảo mắt, ở lúc ném ra một cái bình hoa đồng thời đẩy Lam Long nữ hoàng, làm cho đối phương a một tiếng lao vào trong lòng Chu Hằng.
Chu Hằng điểm dưới chân, ghế dựa lui về phía sau ba xích, hắn dùng chân tiếp nhận bình hoa, nhưng Lam Long nữ hoàng thì thảm, trực tiếp ngã rầm.
- Ôi, sao ngươi không thương hương tiếc ngọc? Hồng Long nữ hoàng cáo trạng trước.
- Là ngươi thôi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Chu Hằng kéo Lam Long nữ hoàng lên, nói: - Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi nhớ rõ ràng!
Lam Long nữ hoàng bò dậy, một bên dựa theo thắt lưng, trợn mắt nhìn lại Chu Hằng cùng Hồng Long nữ hoàng.
Hồng Long nữ hoàng bị nàng nhìn chột dạ, vội vàng dời đi lực chú ý nói: - Chu Hằng, Ninh Hữu Khuyết rõ ràng đang dụ chúng ta lại đây, nào có đạo lý kết giao tình cùng kẻ thù giết tộc nhân mình?
Chu Hằng gật đầu, mặc kệ nói như thế nào đây đều là mụn cơm, dù tính Ninh Hữu Khuyết thoải mái thì cũng cùng lắm bỏ qua ân oán, nào có đạo lý cố ý kết bạn cùng bọn chúng? Hắn đi cùng đối phương lại đây, một là tiện đường, thứ hai cũng là khảo nghiệm cho đối phương, khảo nghiệm cho Ninh gia.
Nếu Ninh gia không giảng đạo lý, vậy hắn cũng không ngại vung đao hạ sát thủ.
- Còn có Tiểu Nhân, rõ ràng Ninh Hữu Khuyết coi trọng tư chất của nàng, muốn đào góc tường đi! Hồng Long nữ hoàng lại nói, nàng đã coi chính mình, Chu Hằng còn cả Hồ Nhân thành người một nhà.
Chu Hằng mỉm cười, nói: - Tiểu Nhân đi con đường nào, do chính nàng quyết định! Với hắn mà nói, thành tựu một cái võ giả Hóa Thần Cảnh, Nguyệt Minh Cảnh cũng chỉ ở một ý niệm, hoàn toàn là xuất phát từ đồng tình.
- Ngươi a, bản nữ hoàng thật sự không biết nên nói ngươi như thế nào! Hồng Long nữ hoàng tức giận chống nạnh hai tay.
- Ngừng! Lam Long nữ hoàng rốt cục bạo phát ra lửa giận, gằn từng chữ nói.
- Nói chính sự, không nên hồ nháo! Hồng Long nữ hoàng hiên ngang lẫm liệt, nhưng không chịu nổi Lam Long nữ hoàng nổi dóa, lập tức đẩy nàng ngã xuống, hai nàng lập tức cuốn thành một đoàn.
Xem các nàng đánh nhau, Chu Hằng cũng không nhịn được muốn hỏi một chút có thể để hắn chơi với, thật vất vả mới nhịn xuống, nói: - Chúng ta ở trong này thêm ba ngày, tìm hiểu tình huống một chút, sau đó xuất phát Tiên vực!
Ba ngày nay, chính là kỳ khảo nghiệm cho Ninh gia.
← Ch. 0757 | Ch. 0759 → |