← Ch.0259 | Ch.0261 → |
Tô Mị cũng khó được mặt lạnh như sương, xác định Nhậm Hoa có được Vạn Độc Huyết Sa, nàng cũng động sát cơ!
Tuy võ giả xa xa không giống thường nhân theo khuôn phép cũ như vậy, nhưng mỗi người đều có giới hạn thấp nhất, mà hiển nhiên độ ác độc của Vạn Độc Huyết Sa đã đột phá giới hạn của đại bộ phận người trong thiên hạ!
- Ha ha ha, muốn giết ta, chỉ bằng các ngươi sao?
Nhậm Hoa bị Lâm Lạc một quyền lần nữa oanh lui hơn mười trượng, dùng tay áo lau máu tươi trên khóe miệng, nhưng huyết không có lau sạch, ngược lại đem bùn nhão trên tay áo dính hết khóe miệng.
Hắn xì một tiếng khinh miệt, sát khí càng tăng lên quát:
- Lâm Lạc, ta cho ngươi xem xem thực lực chân chánh của bản thiếu gia, làm cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cường đại!
- A...
Nhậm Hoa ngửa mặt lên trời rống giận, thanh âm rõ ràng giống như thú ngâm, cốt cách toàn thân bành bạch loạn hưởng, đang không ngừng chắp tay động lên.
Thân thể của hắn nhanh chóng tăng lớn, toàn thân cũng dài ra bộ lông đen nhánh, đôi mắt từ đen kịt biến sắc thành lục sắc, mười ngón ta ngược lại biến ngắn, móng tay vừa nhọn vừa dài, biến thành giống như thú trảo!
Cái mũi lõm xuống, khóe miệng toét ra, một đôi răng nanh sắc bén xông ra môi dưới, hai lỗ tai cao cao nhô lên, thân dài đạt đến hơn bảy xích!
Giờ khắc này Nhậm Hoa đã không thể nói là người, mà là một con hung lang!
Giác Vi Cảnh! Hơn nữa còn là Giác Vi nhị trọng thiên!
- Thú Hóa Đan!
Lâm Lạc lập tức kinh hô một tiếng, minh bạch tại sao Nhậm Hoa sẽ xuất hiện biến hóa như này.
- Cạc cạc cạc!
Lúc này thanh âm của Nhậm Hoa thô to, hắn cười quái dị.
- Không thể tưởng được ngươi còn biết Thú Hóa Đan, đã như vậy, ngươi cũng có thể an tâm lên đường!
Dưới chân hắn bắn ra, cả người đã giống như ánh sáng bắn về phía Lâm Lạc, hai móng hiện lên mười đạo tàn ảnh hắc u, đối với trên mặt Lâm Lạc bắt đi qua.
Không hổ là đệ tử đại thế gia, quả nhiên là có lá bài tẩy hộ thân! Chỉ là không biết lúc trước Nhậm Giảo Giảo có phải cũng có thể biến thân hóa thú hay không, nhưng không trông nom có thể hay không, ở dưới kiếm của Địa Nguyên Cảnh Lăng Kinh Hồng, Minh Dương Cảnh cùng Giác Vi Cảnh có khác nhau sao? Đều là một kiếm tức sát!
Lâm Lạc chiến ý nổi lên, đánh cùng đối thủ so với mình nhược hơn thật sự không có kịch tính gì, mà thực lực của Nhậm Hoa so với hắn mạnh hơn một mảng lớn, cùng người như vậy đánh mới có cơ hội làm cho hắn lý giải sâu sắc hơn đối với Chiến Thiên Quyết!
- Chết!
Nhậm Hoa nâng cuống họng hét lớn, pháp khí lại lần nữa xuất hiện, hướng về Lâm Lạc đập xuống đầu!
Lâm Lạc cũng không dám có bất luận chủ quan gì, dù sao thực lực đối phương cũng là Giác Vi Cảnh, cho dù đó cũng không phải lực lượng chính thức của hắn, nhưng phát huy ra đến lại là thật, ánh mắt của hắn không có khả năng lừa gạt hắn!
Ba mươi sáu thanh Thiên Cương Hàn Tinh Chủy, ra!
Lâm Lạc một cái bắn người, đúng là thẳng nghênh trường côn của đối phương!
- Hồ gia Thiên Cương Hàn Tinh Chủy? Đáng chết!
Mục quang Nhậm Hoa lập loè:
- Ngay cả Hồ gia cũng muốn theo Nhậm gia ta đối địch, đều phải chết!
Trước ở trong tửu lâu, hắn là tận mắt thấy Hồ Khải che chở Lâm Lạc, tự nhiên sẽ không hoài nghi là Lâm Lạc cưỡng đoạt Thiên Cương Hàn Tinh Chủy này, chỉ cho là Hồ Khải cùng Lâm Lạc quan hệ quá tốt, ngay cả pháp khí trọng yếu như vậy cũng đưa đi ra ngoài!
Có thể thấy được Hồ gia lòng muông dạ thú, không phải muốn cùng Nhậm gia hắn đối địch sao!
Nếu để cho Hồ Khải biết rõ suy nghĩ lúc này của Nhậm Hoa, tuyệt đối là một ngụm máu tươi cũng phun được đi ra, cái này thật sự là thiên đại oan uổng, hắn là mỗi ngày đều nghĩ làm sao có thể lấy Thiên Cương Hàn Tinh Chủy về đây này!
Bùm!
Quyền, côn tấn công, Lâm Lạc chỉ cảm thấy cả cánh tay phải một mảnh chết lặng, hổ khẩu bạo liệt, máu tươi vẩy ra! May mắn, dư lực cường thế của Nhậm Hoa bị Tử Đỉnh ngăn cản, một kích này tuy Lâm Lạc bị tổn thất nặng, nhưng cũng không có bị thương thế quá nặng, một khi Vạn Mộc Chi Xuân lưu chuyển, loại bị thương ngoài da này tự nhiên là lập tức khép lại.
Trái lại Nhậm Hoa bị ba mươi sáu thanh Thiên Cương Hàn Tinh Chủy vây công, có vẻ có chút luống cuống tay chân! Dù sao đây chính là tương đương với ba mươi sáu cao thủ Minh Dương cửu trọng thiên, miễn cưỡng cũng có thể bằng nửa Giác Vi Cảnh, hắn chỉ nghĩ công kích Lâm Lạc, phương diện phòng ngự tự nhiên hơi có vẻ không đủ.
Nhưng Giác Vi Cảnh dù sao cũng là Giác Vi Cảnh, hắn sau khi một côn đánh lui Lâm Lạc, lập tức thu côn quét qua, đinh đinh đinh, liên tiếp giòn vang, bảy chuôi hàn tinh chủy lập tức bị đánh bay ra chừng hơn mười trượng xa.
Lâm Lạc thét dài một tiếng, lại lao thân nghênh tiếp, cắt đến trước người Nhậm Hoa, tâm niệm vừa động trong lúc đó, một cây Băng Phách Hàn Thứ đã lặng yên xuất hiện, hướng về Nhậm Hoa bay đi.
Trong nháy mắt, nhiệt độ chợt giảm xuống, cho dù dùng thực lực của Nhậm Hoa lúc này cũng cảm giác giống như người trần truồng đi vào hầm băng, lạnh đến mức toàn thân hắn muốn run rẩy!
Ánh mắt của hắn phát lạnh, dưới chân lập tức đạp một cái, thời khắc suýt xảy ra tai nạn hiểm hiểm nhảy đi, làm cho Băng Phách Hàn Thứ đâm không trúng!
Nhưng tâm niệm Lâm Lạc lập tức khẽ động, đem cây Băng Phách Hàn Thứ này thu hồi vào trong thân thể. Đồ chơi này cho dù có Tử Đỉnh trợ giúp cũng cần cả đêm thời gian mới có thể ngưng luyện hoàn thành, hắn cũng không muốn tùy ý lãng phí!
- Đây là vật gì?
Nhậm Hoa lòng còn sợ hãi, hắn ẩn ẩn cảm giác được Băng Hàn chi vật đối với hắn có uy hiếp cự đại!
- Muốn biết, duỗi cổ ra chịu chết, thời điểm đưa ngươi đi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết!
Lâm Lạc cười to, tuy hắn không có tiếp tục sử dụng Băng Phách Hàn Thứ, nhưng đối phương biết hắn có được đại sát khí bực này, trong lúc động thủ đó nhất định sẽ có băn khoăn.
Cao thủ giao chiến, nguy hiểm nhất đúng là ra tay không có quả quyết, như vậy thập thành công lực cũng phát huy không ra một thành!
Nhậm Hoa giận dữ, dùng tay phải vung côn, lay động ra từng đạo côn ảnh, mà tay trái thì hóa trảo, chém ra vô số bóng trảo tối tăm, hướng về Lâm Lạc phô thiên cái địa đánh tới.
Ông!
Hai cây Băng Phách Hàn Thứ đồng thời xuất hiện, phân ra từ hai bên trái phải hướng về Nhậm Hoa bay đi.
Nhậm Hoa vừa giận vừa sợ, vội vàng thu hồi thế công, dưới chân bắn ra, lại lần nữa rút lui.
Lâm Lạc thình thịch chém ra hai quyền, hơn nữa Tử Đỉnh phòng ngự, rất nhẹ nhàng liền thoải mái hóa giải công kích của đối phương.
Cũng vào lúc này, ba mươi sáu thanh Thiên Cương Hàn Tinh Chủy đã bay trở lại, ưu điểm lớn nhất của kiện pháp khí này chính là không yêu cầu Lâm Lạc hao tâm tổn trí khống chế, làm cho hắn có thể chuyên chú chiến đấu.
Nhậm Hoa không thể không chém ra một vòng côn ảnh, ngăn cản Thiên Cương Hàn Tinh Chủy kích bắn tới, tuy có thể thoải mái phòng thủ, nhưng đối với Lâm Lạc truy kích lại không thể không lui ra sau, làm cho đối phương có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi!
← Ch. 0259 | Ch. 0261 → |