← Ch.1106 | Ch.1108 → |
Oanh!
Trên người Thạch Nguyệt Nha mạnh mẽ bay múa lên từng đạo hào quang sáng chói, ở giữa không trung hình thành một quả cầu ánh sáng chói mắt, mà thân thể của nàng lại đang không ngừng trở thành nhạt, cả người trở nên trong suốt, cho đến khi biến mất!
- Chẳng lẽ là...
Đỗ Vô Bệnh lệ hừ một tiếng, song chưởng đập xuống, một chưởng đánh hướng quả cầu ánh sáng, một chưởng oanh hướng Lâm Lạc.
- Mơ tưởng!
Ông!
Quả cầu ánh sáng gấp vũ huy động, hướng về Lâm Lạc bay đi, chưởng lực của Đỗ Vô Bệnh rõ ràng không có thể ngăn cản quả cầu ánh sáng tiến lên chút nào!
Bành, Lâm Lạc bị một chưởng kia nặng nề đánh bay, quả cầu cũng trong nháy mắt này chui vào trong ngực của hắn, một đạo quang mang chói mắt lập tức từ lồng ngực của hắn tách ra, như mặt trời rực rỡ mới lên, chiếu sáng Thiên Địa!
- Hỗn đản!
Đỗ Vô Bệnh nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng đánh ra, hướng về Lâm Lạc đuổi theo.
Trong cơ thể hắn có phong ấn lực lượng của bản tôn, có thể ở trong thời gian ngắn phát huy ra uy năng của Sơ Vị Thần tam trọng thiên, bất quá có thể vận dụng pháp tắc chi lực cũng biến thành thổ hệ, cùng bản tôn nhất mạch tương thừa.
Pháp tắc chi linh vậy mà chủ động hiến tế?
Đỗ Vô Bệnh giận không kiềm được, tuyệt không nghĩ đến mị lực của Lâm Lạc lớn đến có thể để cho sinh linh không hề có tình cảm đáng nói chủ động hiến ra tánh mạng của mình! Ở bên trong quan niệm của chút ít sinh mạng thể, tánh mạng của mình không phải phóng ở vị trí thứ nhất sao?
Hắn cũng không muốn phức tạp, tự nhiên muốn đoạn quá trình Thạch Nguyệt Nha đem lực lượng quán thâu cho Lâm Lạc này!
Bành!
Một tiếng trầm đục, bên ngoài cơ thể của Lâm Lạc bỗng nhiên hiện ra một bức tường đá, đem công kích khủng bố lúc này đây của Đỗ Vô Bệnh ngăn lại, hiệu quả phòng ngự rõ ràng thăng lên một cấp bậc, tường đá cũng không có bị Đỗ Vô Bệnh oanh phá, tuy ném ra một cái động lớn, nhưng lập tức lại tự mình chữa trị, nhanh chóng lắp đầy cửa động
- Đáng chết!
Đỗ Vô Bệnh hét giận dữ, tâm niệm vừa động, Huyết Vũ tháp cũng bay tới, chìm nổi ở trên không của Lâm Lạc, phun dũng bắn ra đạo đạo cột máu, hướng tường đá phát khởi trùng kích mãnh liệt.
Đỗ Vô Bệnh đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, song chưởng oanh phách, cùng Huyết Vũ tháp hợp lực oanh kích tường đá.
Một người một khí đều là cấp bậc Sơ Vị Thần, cả hai hợp lực lập tức mãnh lực tăng vọt, tốc độ phá hư tường đá lập tức vượt qua năng lực bản thân tường đá tự chữa trị, phá vỡ cửa động càng lúc càng lớn!
...
Oanh, quả cầu ánh sáng nhập vào cơ thể, Lâm Lạc đột nhiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ tràn vào trong cơ thể, chẳng những chữa trị lấy thương thế của hắn, còn đề thăng tu vi của hắn!
Đây không phải đề thăng vĩnh cửu mà là đồng dạng cùng loại lỗ đen thôn phệ lực lượng, thuộc về tính tạm thời, nhưng cũng chính là như thế, cái này cũng không cần tích lũy gì, để cho lực lượng của hắn thoáng một phát đại thăng!
Hư Thần tam trọng thiên hậu kỳ đỉnh phong!
Sơ Vị Thần!
Cùng trong nháy mắt, trong thức hải của Lâm Lạc nhiều hơn từng màn tràng cảnh.
Trong lòng đất u ám nào đó, một đạo thiên địa pháp tắc bởi vì lực lượng kỳ lạ nào đó mà khai hóa linh trí, cũng ở trong năm tháng dài dòng buồn chán dần dần có được hình thể, nàng là Thạch Nguyệt Nha!
Nàng vô ưu vô lo, thân là thổ hệ pháp tắc chi linh, nàng có thể ở trong lòng đất cứng rắn nhất tự do qua lại, ngao du ức vạn dặm.
Nhưng nàng rất nhát gan, đối với thế giới không biết kia tràn đầy ý sợ hãi, thủy chung không có ly khai được quá xa, một mực dừng lại ở phụ cận một cây trụ lớn màu đen, căn trụ lớn này chính là nguyên nhân nàng sinh ra đời, là "Mẫu thân" cho nàng linh trí, đối với nó, Thạch Nguyệt Nha tràn đầy ỷ lại.
Nhưng mà, một ngày nào đó trụ lớn màu đen đột nhiên phát ra chấn động mãnh liệt, Thạch Nguyệt Nha minh bạch, sứ mạng mà nó cho nàng sinh ra đời đến lúc này đã đến!
Cho dù sợ hãi, nhưng nàng vẫn dũng cảm đi ra mặt đất, đi tìm người hoặc là vật cùng cột đá màu đen kia có một tia cộng minh.
Ngay từ đầu vận khí của nàng rất tốt, tận lực tránh đi nhân loại, vượt qua thiên sơn vạn thủy cũng không có gặp được kẻ xấu, nhưng ngẫu nhiên một lần xuyên việt núi rừng, nàng gặp một đội săn bắn, bởi vì dung nhan xinh đẹp, nàng đã trở thành tù binh.
Những người xấu kia dẫn nàng tới một tòa thành thị, thời điểm muốn khi dễ nàng, nàng bản năng phóng xuất ra thổ hệ pháp tắc trấn giết những người xấu thực lực yếu ớt kia, bắt đầu kiếp sống trốn chết.
Nàng là pháp tắc chi linh, có thể đơn giản đột phá bất luận cấm chế trận pháp gì, bởi vậy nàng nhẹ nhõm tiến nhập Truyền Tống Trận của nội thành, một đường trằn trọc ức vạn dặm, cuối cùng dựa vào một cỗ trực giác đi tới Thượng Nguyên Thành, rồi lại bị phòng đấu giá bắt được, trở thành hàng hóa trân quý.
Nhưng mà, ở bên trong vô cùng sợ hãi, nàng cảm ứng được một người để cho mình an tâm, cảm giác quen thuộc giống như cột đá màu đen mà nàng nương tựa vô số năm, để cho nàng như là tiểu hài tử nhận hết ủy khuất đã tìm được cha mẹ.
Nàng không có cách nào phân rõ loại cảm giác này đến tột cùng đến từ Lâm Lạc, hay là Tử Đỉnh ở trên người hắn, nhưng không có vấn đề gì, sứ mạng của nàng là tìm được loại cảm giác này.
Trong những ngày đi theo hắn, nàng học cười, học nói, cũng biết ghen ghét, chán ghét hắn cùng người khác chung một chỗ, thầm nghĩ một mực ỷ lại trong ngực của hắn, tựu như là lúc trong lòng đất, nàng một mực ôm lấy cột đá màu đen.
Nhưng so sánh với cột đá kia, hắn ôn nhu cương nghị, đặc biệt là thời điểm hắn cười ngây ngô, lại để cho mình trở nên vô cùng vui vẻ!
Thế nhưng mà... thậm chí có người muốn thương tổn hắn!
Thạch Nguyệt Nha phẫn nộ rồi!
Đây là cảm xúc mà trước kia nàng chưa từng có qua, nàng chỉ biết sợ, nhưng phẫn nộ... cảm giác thật lạ lẫm, lại để cho trong nội tâm nàng phảng phất thiêu đốt lên một đốm lửa! Mà siêu việt phẫn nộ, thì là đau lòng, chứng kiến hắn bị thương, vì cái gì tâm sẽ đau nhức như vậy?
Bỗng nhiên ngay lúc đó, nàng có một loại hiểu ra, cái này là sứ mạng của nàng!
Biết rõ hậu quả là cái gì, nhưng nàng vẫn không chút do dự hiến tế chính mình, tuy thiêu đốt mình để cho nàng thống khổ không chịu nổi, nhưng thân thể lại đau nhức lại há có thể đau đến tâm can?
Chỉ cần hắn không có việc gì... Vậy mọi chuyện đều tốt!
Ý thức của Thạch Nguyệt Nha lộ ra một dáng tươi cười thuần mỹ, thân thể trở nên càng ngày càng ảm đạm!
- Không...
Lâm Lạc như là dã thú bị thương, phát ra gào thét xé rách tinh không.
Đối với nữ nhân tinh khiết như trẻ con này, hắn cũng không có nam nữ chi ái, nhưng nữ nhân một cái thật sâu không muốn xa rời mình lại bị bức đến hiến tế tánh mạng của mình đến bảo hộ hắn, lại để cho mỗi một dây thần kinh của Lâm Lạc đều phẫn nộ đến hừng hực thiêu đốt!
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản hết thảy, lực lượng của Thạch Nguyệt Nha ở phía trên hắn!
Sơ Vị Thần nhất trọng thiên trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong!
← Ch. 1106 | Ch. 1108 → |