Vay nóng Tima

Truyện:Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 0071

Vạn Cổ Chí Tôn
Trọn bộ 3766 chương
Chương 0071: Hoàng cung thịnh yến (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3766)

Siêu sale Shopee


Rất nhanh liền đến chạng vạng tối, trước cửa hoàng cung nối liền không dứt, đến đều là quốc gia trọng thần, trụ cột xã tắc.

Không ít học viên của Già Lam học viện cũng dồn dập tuỳ tùng đại nhân đến đây dự tiệc, mỗi một lần cung đình tiệc rượu, đều là thời cơ tốt cho những người này giao lưu cảm tình, rút ngắn ân tình.

– Vân thiếu?

Trần Chân cùng Hàn Bách đồng thời đến đây, gia tộc của bọn họ cũng là trọng thần quân đội. Bởi vì vẫn bất mãn thái độ của quốc vương đối với Lý gia, vì lẽ đó loại tiệc rượu cung đình này là cực nhỏ tham dự, chỉ phái một vài đệ tử đến đây ứng phó.

– Vân thiếu, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu rồi?

Trần Chân tới chính là một quyền, mạnh mẽ nện ở trên bả vai Lý Vân Tiêu.

Hắn nhất thời biến sắc, kinh hãi nhìn nắm đấm sưng đỏ của mình, thất thanh nói:

– Vân thiếu, thân thể này của ngươi là xảy ra chuyện gì? Làm sao ngạnh như khối thép, tay ta cũng sưng lên!

Lý Vân Tiêu cười nhạt, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên Trùng Nguyên Đan phân biệt đưa cho hai người nói:

– Hai viên Trùng Nguyên Đan này, các ngươi ăn vào có thể trực tiếp đột phá đến Võ sĩ.

Trần Chân không tin kêu lên:

– Làm sao có khả năng, ta mới vừa mở ra bốn đạo Mạch Luân mà thôi.

Hàn Bách cầm lấy Trùng Nguyên Đan liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói:

– Đây thực sự là Trùng Nguyên Đan? Vân thiếu ngươi đừng gạt chúng ta. Trùng Nguyên Đan ta cũng xem qua, nhiều là màu xám trắng, có chút phẩm chất tuyệt hảo là nhũ bạch. Nào có trong suốt như pha lê.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không ăn trả ta, đây chính là Trương Thanh Phàm đại sư luyện chế.

– Cái gì?

Hai người nhất thời giật nảy cả mình, vội vàng như bảo bối xem đi xem lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy ra hộp ngọc bỏ vào.

Hàn Bách đột nhiên thần bí nói:

– Vân thiếu, lần này đột nhiên Trương đại sư cùng Hứa đại sư tuyên bố bế quan, có phải là cùng ngươi có quan hệ?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Ồ? Bọn họ bế quan? Vì sao nói như vậy?

Trần Chân một trận té xỉu.

– Trời ạ, tin tức lớn như vậy ngươi lại không biết! Khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu rồi hả? Hai người bế quan thời gian vừa lúc công chúa khỏi bệnh, hơn nữa Trương đại sư lại cho ngươi Trùng Nguyên Đan, bằng vào chúng ta suy đoán, sẽ cùng ngươi có chút quan hệ.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn bế quan cũng hợp tình hợp lý. Ngày đó hắn đem các loại vấn đề khó mà hai người nhiều năm qua ứ đọng ở trong lòng, toàn bộ giải đáp từng cái. Hai người cũng cần thời gian dài đi tìm hiểu.

– Vân thiếu, chúng ta vào đi thôi. Người thật giống như đến gần đủ rồi.

Hàn Bách thúc giục.

– Ta đang chờ người.

– Chờ người? Ai vậy?

– Hừm, đến rồi.

Thật vất vả nhìn thấy bóng người tỷ đệ Mộng Vũ, mấy người đều sững sờ, Trần Chân nhìn chằm chằm Mộng Vũ trang phục rực rỡ hẳn lên, cau mày nói:

– Vị mỹ nữ này, thật giống như nhìn rất quen mắt?

Trang phục của Mộng Vũ cho mấy người cảm giác sáng ngời, trong ngày thường nàng ăn mặc mộc mạc, cả ngày vội vàng làm công kiếm tiền, làm sao có thời giờ cùng tiền đi mua trang phục. Ngày hôm nay như là một đóa Hoa Thủy Tiên thanh tân thoát tục, khiến người ta mê mẩn.

– A, là ngươi!

Hàn Bách nhận ra được, giật mình nói. hắn nhất thời tỉnh ngộ lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu cười hắc hắc nói:

– Thật giỏi a, chẳng trách mấy ngày nay đều không thấy bóng ngươi, chẳng trách hai vị đại sư bế quan cũng không biết. Vân thiếu, thân thể của ngươi vẫn tốt chứ?

Trần Chân cũng nhận ra Mộng Vũ, giật mình nói:

– Một nữ nhân ngực vừa nhỏ lại bằng như vậy, trang điểm một hồi dĩ nhiên xinh đẹp thế kia? Oa, ánh mắt của Vân thiếu ngươi thật độc a! Này cũng có thể làm cho ngươi phát hiện ra mỹ nữ!

Trên mặt Mộng Vũ một mảnh ửng đỏ, hơn nữa dị thường căng thẳng. Đến nơi như hoàng cung này, căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhìn ở ngoài cung các loại xe ngựa như mộng ảo, nàng có loại cảm giác như mộng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta đến giới thiệu một chút, vị này chính là bằng hữu của ta Mộng Vũ. Vị này chính là đệ đệ nàng, cũng là đồ đệ ta mới thu Mộng Bạch.

– Đồ... đồ đệ?

Hàn Bách cả kinh nói:

– Vân thiếu vì tán gái, là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a!

Mộng Bạch nổi giận đùng đùng nói:

– Nguyên lai ngươi thu ta làm đồ đệ, là vì cua tỷ tỷ ta?

– Mộng Bạch!

Mộng Vũ bị mọi người trêu chọc một phen, mặt mũi đã thẹn thùng đỏ chót, lại bị Mộng Bạch nói chuyện, nhất thời bực tức giậm chân.

Năm người cười cười nói nói tiến vào hoàng cung, phòng yến hội tọa lạc ở trong vườn thượng uyển xinh đẹp. Tuy rằng vừa lập xuân, Bách Hoa chưa mở, nhưng vẫn như cũ có mùi thơm nức mũi, trong viện nước chảy cầu nhỏ, khinh âm lượn lờ, một mảnh nhân gian tiên cảnh, xem mà tỷ đệ Mộng Vũ hoa cả mắt.

Bên trong phòng yến hội từ lâu xếp đầy các loại tửu án, dựa theo chức quan to nhỏ tách ra hai bên sắp xếp, dài tới hơn trăm mét. Rộn rộn ràng ràng không ít người đã tới ngồi lên, từng cái từng cái mặt mày hớn hở bàn luận trên trời dưới biển.

Trong phòng chủ yến tổng cộng có hai hàng, chỉ bày ra tám cái ghế, sau mỗi cái còn có rất nhiều chỗ cho tùy tùng ngồi. Có thể tiến vào phòng chủ yến, không có chỗ nào mà không phải là tồn tại quyền lợi hạch tâm nhất vương quốc.

Tuy rằng Trương Thanh Phàm đưa thiệp mời cho Lý Vân Tiêu, nhưng không có ghi rõ số ghế. Mà chỗ ngồi trong phòng chủ yến của Lý gia, đã bị một người trẻ tuổi tuấn lãng hoa phục, chuyện trò vui vẻ ngồi lên. Lý Vân Tiêu đường thúc Lý Bạch Phong dĩ nhiên ngồi ở phía sau hắn.

Lúc năm người Lý Vân Tiêu tiến vào, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Không chỉ bởi vì bọn họ đều là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, mà là Lý Vân Tiêu ở thủ đô nghe đồn rác rưởi, khoảng thời gian này dĩ nhiên tên tuổi nổi lên. Không chỉ một chiêu phế bỏ Lam Huyền được khen là thiên tài, hơn nữa sử dụng phương pháp kim châm trích huyệt chữa khỏi bệnh cho công chúa.

Hôm nay tất nhiên cũng sẽ là một trong những nhân vật chính.

Lý Vân Tiêu cảm thụ các loại ánh mắt của mọi người, hờ hững đi ở trung ương yến hội. Trong lòng hắn đột nhiên động một cái, ở chủ tịch chủ yến, ánh mắt lạnh như băng của Lý Dật phóng tới.

– Hừ...

Hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra một tia biểu hiện miệt thị, không coi ai ra gì ngồi ở vị trí nguyên bản của Trần gia, Mộng Vũ cùng Mộng Bạch thì phân ngồi ở hai bên của hắn. Trần Chân cùng Hàn Bách chen ở cùng nhau, ngồi ở dưới hắn.

Hai nhà Trần, Hàn vốn là thế gia phụ thuộc vào Lý gia, tước vị cũng không thấp. Vì lẽ đó tại yến thính cũng xếp hạng vị trí khá cao.

Ánh mắt Lý Dật trong nháy mắt lạnh xuống, trong con ngươi sát ý điểm điểm. Phía sau Lý Bạch Phong là một mặt lo âu.

Ngoại trừ ánh mắt căm thù của Lý Dật ra, ở vị trí đối diện Lý gia, một lão giả râu dài cũng là hai mắt hàn tinh điểm điểm, lạnh lùng nhìn hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3766)