← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Đùng!
Không biết khi nào, Lý Vân Tiêu đã đi đến trước mặt hắn, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai của hắn, nhẹ giọng nói:
– Mở hai mắt ra, nhìn ta.
Lời nói của hắn tựa hồ có một loại ma lực, Cổ Vinh không tự chủ liền ngẩng đầu lên, mở hai mắt kinh hoảng, đón ánh mắt của Lý Vân Tiêu.
Trong hai con ngươi của Lý Vân Tiêu bắt đầu yêu dị, biến thành hồng nguyệt uốn cong, sau lưng là màu đen vô cùng vô tận, Cổ Vinh cảm giác mình phảng phất bị hút vào trong thế giới này. Đột nhiên toàn bộ hồng nguyệt cùng màu đen ầm ầm tán loạn, trong thiên địa mây tán thấy thanh thiên, hiện ra một mảnh thanh minh, ở trên trời cao, mơ hồ xuất hiện điểm điểm ánh vàng, những điểm sáng vàng kia đột nhiên ngưng tụ lại, hiện ra một hàng chữ lớn, kim quang chói mắt mà xuống.
– Đại Diễn Thần Quyết!
Trong nháy mắt bốn kim quang đại tự hiện hình, Cổ Vinh cảm giác hai mắt của mình bị ngàn vạn kim châm đâm vào trong đó, càng có một luồng sức mạnh khiến linh hồn hắn run rẩy trực tiếp nhảy vào ý thức hải, nhanh chóng tỏa ra.
Phốc!
Hắn kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy đau đầu sắp nứt, lần thứ hai phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trong đầu chấn động nổ vang, thống khổ ngã trên mặt đất, mất đi tri giác.
Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu khôi phục bình thường, hắn kiểm tra cho Cổ Vinh một chút, từ trong lòng lấy ra một viên kim châm, trực tiếp xen vào trong óc của hắn.
– A!
Cổ Vinh kêu thảm một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên.
Lý Vân Tiêu một cước đá vào trên người hắn mắng:
– Điểm ấy thống khổ liền ngất đi, yếu đuối như đàn bà, sau này làm sao theo ta lăn lộn!
Cổ Vinh oan ức ôm đầu, khóc kể lể:
– Vân thiếu, ta... ta thật thảm a! Vừa nãy thật vất vả lần thứ hai xung kích cấp hai, chỉ lát nữa là thành công. Chuyện này... bằng hữu của ngươi, thật đúng là khắc tinh của ta a. Ô ô ô!
Lý Vân Tiêu hừ nói:
– Cấp hai? Ngươi không phải đã cấp hai rồi sao?
– Hả?
Cổ Vinh sững sờ, lập tức phát hiện trong ý thức hải của mình một mảnh thanh minh, tâm ý nhẹ nhàng khoan khoái chưa bao giờ có ở trong linh hồn chảy xuôi, hắn trong nháy mắt nhảy lên, thất thanh nói:
– A? Ha, ha, ha ha! Cấp hai, cấp hai, đúng là cấp hai a, ha ha! Ta thật sự thăng lên cấp hai, a, trời ạ, này không phải nằm mơ chứ? Vân thiếu, ngươi đánh ta một hồi, mạnh mẽ đánh ta một hồi, nhìn có phải là nằm mơ hay không!
Ầm!
Lý Vân Tiêu một quyền trực tiếp nện ở trên ngực hắn, cả người hắn trong nháy mắt bị đánh vào sàn nhà, mặt đất do Kim Cương thạch xây thành trực tiếp bị rạn nứt. Con ngươi của Cổ Vinh lồi đi ra, hé miệng, lần thứ hai phun ra một ngụm máu lớn.
Ngực hắn đau nhức, toàn bộ xương vỡ vụn, một bên thống khổ nối liền xương cho mình, một bên giẫy giụa bò lên, vẻ mặt đưa đám nói:
– Vân thiếu, ta nói đánh ta một hồi, cũng không cần thật sự tàn nhẫn như thế đi.
Hắn đột nhiên im bặt, giật mình nói:
– Vân thiếu, ngươi, ngươi... lực lượng này?
Lý Vân Tiêu hơi than thở:
– Dùng nhiều Thiên Điểu Đan như vậy, cũng mới đột phá đến lục tinh Võ sĩ. Xem ra dược lực này đối với thân thể của ta mà nói, đã không tính là gì, rất khó tiếp tục kích phát tiềm năng. Có điều cũng coi như có lợi, ta cũng đột phá đến Thuật Luyện Sư cấp hai.
Cường độ cơ thể hắn ở dưới Bá Thiên luyện thể quyết rèn đúc, đã xa xa không phải Võ sĩ có thể so sánh, Thiên Điểu Đan đối với thân thể cùng kinh mạch kích thích càng ngày càng yếu.
Hắn lấy ra huy chương Thuật Luyện Sư, thưởng thức nói:
– Cuối cùng cũng coi như xứng đáng với tấm huy chương này.
Cổ Vinh dại ra một hồi, kêu trời trách đất nói:
– Trời ạ, này còn có Thiên Lý sao? Vân thiếu, lần thứ nhất ta nhìn thấy ngươi, ngươi thật giống như ngay cả Võ sĩ cũng không phải a? Thuật Luyện Sư cũng không phải? Một người giống như phế vật, lúc này mới bao lâu? Dĩ nhiên trực tiếp đến lục tinh Võ sĩ, cấp hai Thuật Luyện Sư. Ta... trái tim ta không chịu được!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Vậy ta thay trái tim cho ngươi.
Cổ Vinh sợ đến run một cái, vội vàng tránh ra. Hiện tại ngực hắn còn đau nhức, hơn nữa máu me khắp người, dị thường chật vật.
– Vân thiếu, Vân thiếu, ngươi nghe thấy không? Gia gia ngươi có việc gấp, Lương Văn Vũ đại sư để cho ta tới gọi ngươi xuất quan.
Âm thanh của Lục Dao lại vang lên.
Lý Vân Tiêu đi tới trước bàn, liếc mắt nhìn vài loại đan dược đặt ở trên bàn, toàn bộ cất đi. Lúc này mới đánh ra vài đạo linh quyết, nhất thời đem cửa luyện chế thất từ từ mở ra.
Trong nháy mắt cửa mở ra, liền nhìn thấy thân ảnh yểu điệu của Lục Dao nhanh chóng lùi về sau, sợ hãi rúc vào một chỗ, tự hồ sợ người bên trong đột nhiên ra tay.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta là người không có phong độ như thế sao? Lại thế nào, cũng không thể đối với mỹ nữ động thủ a.
Lục Dao mặt đỏ lên, vội vàng nói:
– Vân thiếu, không tốt. Nghe nói phụ thân ngươi Lý Trường Phong bị đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt ở Côn Kim Thành, đoạn tuyệt tin tức. Tĩnh quốc công giận dữ, đang muốn suất lĩnh đại quân đi cứu viện, vì lẽ đó cho chúng ta biết để ngươi xuất quan, trở lại chủ trì sự vụ Lý gia!
– Đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành?
Con ngươi Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, sắc mặt dần lạnh xuống, lạnh giọng nói:
– Mới bế quan mười mấy ngày, liền huyên náo long trời lở đất cho ta. Xem ra có mấy người ngứa da, chán sống, vậy ta không ngại để cho các ngươi đều thoải mái một hồi.
Hắn cũng không quay đầu lại liền hướng bên ngoài Thuật Luyện Sư Công Hội bước đi, Cổ Vinh cũng không kịp thay quần áo vội vàng đi theo.
Trong lòng Lục Dao hơi lạnh lẽo, mặc dù vừa nãy Lý Vân Tiêu nói tới bình thản không có gì lạ, nhưng để nội tâm của nàng cảm thấy lạnh cả người. Nàng khẽ lắc đầu một cái, những việc này không phải là mình có thể quản, vẫn là làm tốt phận sự của người phục vụ đi. Chỉ có điều, hy vọng Vân thiếu không nên gặp chuyện xấu mới tốt.
Nàng lắc lắc đầu liền tiến vào trong phòng luyện chế, dự định quét tước sửa sang một chút.
Mới vừa vào định nhãn nhìn lại, nhất thời hai mắt mở to, trời ạ! Bên trong đã thành hình dáng gì? Hoàn toàn rách rách rưới rưới, không chỉ có trận pháp hủy hoại, ngay cả vách tường cùng sàn nhà, tất cả đều nứt ra vô số vết rạn, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống.
Này, đây chính là gian luyện chế thất tốt nhất Thuật Luyện Sư Công Hội a!
– Lương đại sư, Lương đại sư!
Nàng lấy lại bình tĩnh, vội vàng hướng về nơi ở của Lương Văn Vũ chạy đi...
Kế Mông ở trước cửa Thuật Luyện Sư Công Hội đã ngồi ba ngày, ngồi xếp bằng tĩnh tu, người đến người đi ở xung quanh hắn cũng không thèm để ý chút nào. Ngồi xuống chính là ba ngày, tình cờ có người quen biết đi ngang qua, cũng kinh ngạc không thôi. Lục Dao lòng tốt đưa nước và thức ăn cho hắn, cũng bị cự tuyệt.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở đó, đối với hết thảy sự vụ chẳng quan tâm, cho rằng là phòng luyện công, an tâm tiềm tu.
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |