← Ch.0113 | Ch.0115 → |
Cái này cũng là khởi nguyên của Trấn quốc Thần vệ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hiện tại chính là thời điểm kỳ nghỉ, hơn nữa học viện đã bắt đầu tổ chức báo danh nhiệm vụ rèn luyện kỳ nghỉ. Nguyệt vương tử hẳn phải biết, nhiệm vụ rèn luyện từ trước tới nay của Già Lam học viện kỳ, trình độ nguy hiểm không kém đi Côn Kim Thành. Nếu nhiệm vụ lần này trực tiếp đổi thành trợ giúp Côn Kim Thành, khen thưởng gấp bội...
– Ý kiến hay!
Tần Nguyệt mừng lớn nói:
– Vân thiếu quả nhiên túc trí đa mưu! Nếu phát động học viên của học viện, vậy chúng ta liền có thêm lượng lớn Võ sư, Võ sĩ, Vũ đồ! Quân đội như vậy đủ để quét ngang hết thảy!
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Thiên Thủy quốc kéo dài bao năm qua, hết thảy cường giả hầu như đều xuất thân từ Già Lam học viện, Nguyệt vương tử có thể tự mình đứng ra điều động học viên, đem mấy giới võ giả này toàn bộ kéo tới, đây chính là trụ cột tương lai của quốc gia. Không chỉ như vậy, còn có lão sư học viện dẫn đội, lão sư của Già Lam học viện, tu vi thấp nhất cũng là Đại Vũ sư. Hơn nữa nếu muốn đè ép Hàn Băng chân khí trong cơ thể Tiêu Khinh Vương cùng Trần Đại Sinh, nhất định phải có Lạc Vân Thường đi theo. Lạc Vân Thường là Vũ Quân cường giả hàng thật giá thật.
Mấy người nghe được đều rất là khiếp sợ, một chiêu này của Lý Vân Tiêu thực quá cao, không chỉ kéo tới một chi đội ngũ mạnh mẽ, hơn nữa trực tiếp để toàn bộ võ giả tương lai của quốc gia vào dưới trướng Tần Nguyệt. Nhân tài tương lai, này đều là căn bản của quốc gia a!
Bạch Mâu cũng là ánh mắt lấp lóe khen:
– Có Lạc Vân Thường làm thống lĩnh học sinh quân, đội ngũ như vậy, thực lực so với một đội Trấn quốc Thần vệ còn cường đại hơn!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, khẽ cười nói:
– Tiêu Khinh Vương thương thế trầm trọng, hiện tại đối với khống chế Trấn quốc Thần vệ có thể nói là như gần như xa. Cao Phong chống đỡ đại vương tử, Bạch thống lĩnh chống đỡ Nguyệt vương tử. Còn có ba đội nhân mã khác cũng là từng người ly tâm. Nhưng chỉ cần Tiêu Khinh Vương trở về, năm đội Trấn quốc Thần vệ, ai dám không nghe? Tần Nguyệt vương tử, Thiên Thủy quốc chỉ có ba vị Vũ Vương cường giả, đều đứng bên ngươi, ngươi có thể thất bại sao?
– Ba vị Vũ Vương?
Con mắt Tần Nguyệt trợn thật lớn, ngạc nhiên nói:
– Còn có một vị là ai?"
Con ngươi Bạch Mâu đột nhiên mở lớn, ngơ ngác nhìn về phía Lý Thuần Dương, thất thanh nói:
– Chẳng lẽ Tĩnh quốc công...
– Ha ha...
Lý Thuần Dương cười to lên.
– Chính là lão phu, đã bước vào Ngũ Hành cảnh giới.
Hắn đầy mặt tán thưởng nhìn Lý Vân Tiêu, trong lòng an tâm. Tôn tử của hắn phân tích những chuyện này, không có chỗ nào mà không phải là cao chiêu, như vậy xem ra, Tần Nguyệt là bách chiến tất thắng.
Người ở đây đều kinh hãi thất thanh, Tần Nguyệt vội vàng khom lưng hạ bái, mừng lớn nói:
– Chúc mừng Tĩnh quốc công!
Người còn lại cũng không dám bất cẩn, ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, đều dồn dập đứng dậy bái kiến.
Ngũ Hành cảnh Vũ Vương cường giả, chính là sức chiến đấu chí cường của một quốc gia, cao cư ở trên vạn người, coi như là thấy quốc vương bệ hạ, cũng có thể không cần bái kiến. Trái lại quốc vương đối với mỗi một vị Vũ Vương cường giả, đều là cung cung kính kính, tôn kính rất nhiều.
– Ha ha, chư vị không cần đa lễ!
Lý Thuần Dương thấy cháu mình hữu dũng hữu mưu như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng. Hắn cũng không che giấu nữa, khí thế trên người trong nháy mắt tản ra, một loại khí tức tông sư đặt ở trong lòng mọi người, ngoại trừ Lý Vân Tiêu ra, tất cả đều là tâm thần rung động, mồ hôi lạnh tràn trề.
Trong đó Bạch Mâu cùng Kế Mông tu vi cao nhất, hai người cảm thụ cũng sâu sắc nhất. Lý Thuần Dương này, là Vũ Vương không thể nghi ngờ!
Tần Nguyệt cảm giác chính là trên trời đột nhiên rớt xuống đĩa bánh, suýt chút nữa bị đập hôn mê, cười to lên. Hắn đi lên trước nắm lấy tay Lý Vân Tiêu, thân thiết nói:
– Vân thiếu quả nhiên là quý nhân trong số mệnh của Tần Nguyệt ta, Tần Nguyệt ta ngày khác nếu có thể đăng cơ, tất là Vân thiếu ban tặng. Hôm nay ta nguyện cùng Vân thiếu kết làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Không biết Vân thiếu ý như thế nào?
Trong mắt Lý Thuần Dương sáng ngời, biết Tần Nguyệt làm như thế cũng là bởi vì mình lên cấp Vũ Vương, nếu Vân Tiêu có thể cùng hắn kết làm huynh đệ, sau này Lý gia huy hoàng tự nhiên không thể bàn cãi.
Bạch Mâu cũng khẽ gật đầu, đối với cách làm của Tần Nguyệt rất là tán thành. Bởi vì Lý Vân Tiêu xác thực là nhân tài đáng giá lôi kéo.
Lý Vân Tiêu sững sờ, lập tức rụt tay trở về, lúng túng nói:
– Này, cái này, vẫn là chờ sau này hãy nói đi...
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, tưởng rằng mình nghe lầm, mỗi một người đều trừng mắt, vểnh tai lên nghe.
Tần Nguyệt cũng dại ra, mình thân là vương tử điện hạ, tương lai vua của một nước, muốn cùng một thiếu niên mười mấy tuổi kết bái, đây chính là thiên đại vinh quang, trong thiên hạ ngàn tỉ thần dân nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, đối phương dĩ nhiên chối từ? Hắn hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị cái này, ngây ngốc sững sờ.
Cái trán Cổ Vinh bốc lên mồ hôi lạnh, nội tâm càng là sùng bái tột đỉnh, hò hét nói: Không hổ là Vân thiếu a, thần tượng của ta!
Kế Mông sửng sốt một chút, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khâm phục.
Lý Thuần Dương sau một lát thất thần, vẻ mừng rỡ trong mắt càng sâu. Vào lúc này hắn rốt cuộc biết, một Thiên Thủy quốc nho nhỏ, làm sao có khả năng lưu được tôn tử của hắn?
Hắn thầm nghĩ: Tiểu tử này trước đây vẫn ẩn núp sâu như thế, sợ là sớm đã có tâm tư bay ra Thiên Thủy quốc, cho nên đối với thế sự đều không để tâm. Hiện tại tình thế bức bách, lúc này mới hiển lộ ra. Hừ, nếu không phải đụng loại đại sự thay đổi triều đại này, sợ là tiểu tử kia sẽ vẫn giả ngu đi xuống!
Bạch Mâu cũng nuốt nước miếng một cái, vội vàng giải vây cho Tần Nguyệt nói:
– Vân thiếu quả nhiên lấy quốc gia đại sự làm trọng, bây giờ chính là thời điểm nội ưu ngoại hoạn, cân nhắc không phải là vinh nhục một người. Chẳng trách Nguyệt vương tử điện hạ chiêu hiền đãi sĩ, sinh ra ái tài chi tâm, chuyện kết bái kim lang, không bằng chờ đại sự hoàn thành, sau khi vương tử lên ngôi lại kết bái.
Sắc mặt Tần Nguyệt âm trầm bất định nói:
– Bạch thống lĩnh nói phải, Vân thiếu là thiên tài ngàn năm có một, bản vương thực sự là yêu quý sốt ruột. Vậy thì chờ ngày bản vương đăng cơ, lại chiêu cáo thiên hạ!
Tất cả mọi người hơi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng giải quyết, mọi người cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, như vậy Tần Nguyệt cũng sẽ không cảm thấy có mất mặt cỡ nào.
Lý Vân Tiêu lại đột nhiên cau mày nói:
– Ngày đăng cơ? Hay là thôi đi!
Hắn thở dài nói:
– Ta người này cô đơn quen rồi, không quen cùng người xưng huynh gọi đệ, cũng không nghĩ tới kết bái với ai. Sau đó đừng tiếp tục nói việc này nữa.
Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh giống như quỷ dị.
Sau khi Lý Vân Tiêu nói xong, tất cả mọi người đều há hốc miệng, con mắt trợn lên như chuông đồng, triệt để dại ra.
← Ch. 0113 | Ch. 0115 → |