Vay nóng Tinvay

Truyện:Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 0586

Vạn Cổ Chí Tôn
Trọn bộ 3766 chương
Chương 0586: Đại hội dong binh (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3766)

Siêu sale Shopee


Đinh Linh Nhi một hồi ngạc nhiên, vậy khí này cũng quá tốt đi, tùy tiện trong kho cũng có thể nhảy ra huyền khí siêu phẩm...

Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:

- Lần này phiền toái! Thì ra chuyện trọng đại như thế, nếu ta bị cuốn vào đó thì rất có thể phải phấn thân toái cốt.

Hắn vỗ trán một cái, buồn rầu nói:

- Thật sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sớm biết như thế, ta dù thế nào cũng không vạch trần thân phận Hồng Y Y. Hiện giờ thân phận Hồng Y Y bị bại lộ bởi ta, nếu không hợp tác với bọn họ thì sợ rằng Thiên Nhất Các sẽ không bỏ qua cho ta đâu!

Hắn mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng nói:

- Chọc giận ta, Thiên Nhất Các và Tứ Cực Môn ta cũng đều diệt hết.

Đinh Linh Nhi lại càng hoảng sợ, nghe mà trong lòng phát lạnh. Tính cách của Cổ Phi Dương nàng cũng nghe qua, năm đó Hồng Nguyệt Thành một trong bảy thế lực lớn đã bị hắn trắng trợn giết chóc một trận, cao thủ tử thương vô số. Khiến thực lực cả Hồng Nguyệt Thành trực tiếp rớt xuống kế cuối trong bảy thế lực lớn.

Mà mấy nhà khác, như Bắc Minh Huyền Tông, Thần Tiêu Cung... hắn đều từng đơn thương độc mã xông qua, quả thật là mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu.

- Đừng đùa nữa! Dùng thực lực ngươi hiện giờ, đừng nói Thiên Nhất Các và Tứ Cực Môn, cho dù phân bộ của bọn hắn ở Khinh Ca Lâm Địa ngươi cũng không diệt nổi! Vẫn nên suy nghĩ làm sao ứng phó chuyện này đi.

Đinh Linh Nhi quệt mồm, giận dữ nói.

Trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động tinh mang, đột nhiên cười nói:

- Ta đã nghĩ kỹ, cứ theo ý Thiên Nhất Các, đối phó Tứ Cực Môn đi!

Đinh Linh Nhi sợ hãi nói:

- Ngươi... , ngươi như vậy sẽ rước đại họa vào người đấy!

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ đạm nhiên, không chút cho là đúng, nói:

- Giết chết Đường Nguyên, bọn hắn vốn đã không bỏ qua cho ta. Huống hồ, ta cũng rất có hứng thú xem thử Nặc Á chi chu kia đến cùng thế nào?

Đinh Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, gian nan nói:

- Vân thiếu, ngươi có biết mình đang làm gì không? Dùng thực lực của ngươi trước kia khẳng định không thành vấn đề, nhưng hiện giờ... , Nặc Á chi chu vừa xuất hiện... , không riêng gì Thương Minh, sợ rằng toàn bộ thiên hạ đều sẽ chấn động! Đến lúc đó lấy tu vị như ngươi, bị cuốn vào chỉ là pháo hôi thôi.

Lý Vân Tiêu khẽ nói:

- Coi như là pháo hôi, cũng phải nổ chết mấy người!

Ánh mắt của hắn lóe lên tinh mang, nói

- Nặc Á chi chu chính là huyền khí siêu phẩm, cách luyện chế vẫn là điểm cực hạn mà tất cả Thuật Luyện Sư điên cuồng theo đuổi, Ta nhất định phải đoạt nó tới tay, sau đó tháo ra, hiểu rõ ràng cách luyện chế của nó mới được.

Đinh Linh Nhi há to mồm, triệt để ngốc trệ.

Người ta muốn cướp đoạt Nặc Á chi chu, cũng vì tăng lên lực lượng, xưng bá một phương. Mà hắn dĩ nhiên muốn cướp để tháo ra, nghiên cứu cách luyện chế...

Ngày hôm sau, toàn bộ thành tây bắt đầu trở nên yên lặng.

Hoàn toàn đã không còn rầm rĩ náo loạn như ngày thường, trên đường cũng lộ ra có chút lạnh lẽo, có loại cảm giác mưa gió sắp đến phong mãn lâu.

Địa điểm tổ chức đại hội ở trên một quảng trường lộ thiên tại thành tây, bởi vì nhân số rất đông nên, dong binh đoàn Thái Điểu sáng sớm đã đến giữ gìn trật tự. Trong sân rộng lập một cái bàn lớn, có không ít chỗ ngồi. Thỉnh thoảng có người của dong binh đoàn tiến vào, nhưng cũng không dám ngồi xuông bên cạnh bàn tròn, mà là ngồi trên ghế nhỏ ở chung quanh.

Khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ là ở bốn phía quảng trường vậy mà có không ít người quỳ lấy, đúng là bọn người dong binh đoàn Bạo Vũ lấy Triệu Vũ cầm đầu, nguyên một đám phủ phục quỳ trên mặt đất, sinh tử không rõ. Triệu Vũ cũng tóc tai bù xù, thần sắc hoảng hốt, một thân áo trắng cực kỳ bẩn, còn tản mát ra mùi tanh tưởi.

Đường đường một gã Vũ Hoàng lục tinh, đặt ở nơi nào cũng là cao thủ, vậy mà phải chịu khuất nhục như vậy, khiến nhân tâm phát lạnh. Nhưng lại có tác dụng chấn nhiếp rất mạnh.

Đại hội anh hùng lần này tuyệt sẽ không đơn giản, đợi lát nữa người dong binh đoàn Bạo Vũ đến sợ rằng sẽ có một hồi ác chiến.

Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn!

Đám đoàn trưởng các dong binh đoàn trong lòng đều nhanh chóng suy tư, suy nghĩ đường lui sắp tới.

Hồng Y Y trong ánh mắt thèm thuồng của mọi người, ưỡn bộ ngực cao ngất đi tới, trực tiếp đi đến trước bàn tròn, thoải mái ngồi xuống. Thỉnh thoảng còn mắt đi mày lại với các vị đoàn trưởng, lấy tay chống cằm, ánh mắt xinh đẹp cứ quét qua quét lại, toàn bộ hội trường tràn đầy một mảnh xuân sắc.

- Ồ, đây không phải Triệu Vũ huynh sao?

Một gã nam tử áo xám dưới vòng vây của mọi người đi tới, trông thấy người quỳ trước hội trường, chấn động tiến lên muốn nâng Triệu Vũ dậy, trên mặt lại không giảm dáng cười, nói:

- Triệu Vũ huynh thật sự quá nghiêm trọng rồi, ta và ngươi tương giao nhiều năm, tuy rằng cảm tình rất sâu, nhưng cũng không cần dùng đại lễ như vậy để nghênh đón đâu!

- Ô Vân huynh!

Chu Tường từ rất xa hô một tiếng, tiến lên kéo lấy Ô Vân, cười nói:

- riệu Vũ huynh bây giờ là mỹ nam tiếp khách của dong binh đoàn Thái Điểu chúng ta, đại đội trưởng nói, quỳ nghênh đón là một loại lễ nghi, tôn trọng đối với khách nhân, đây là nên làm.

- Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế ah!

Ô Vân cười to vài tiếng, lại có vẻ thập phần khô khốc. Trong mắt càng lộ vẻ kiêng kị, là loại miệng nam mô bụng bồ dao găm điển hình.

Hắn là người phụ trách dong binh đoàn Khô Lâu ở thành tây, vốn cho rằng sẽ làm lớn một hồi, nhưng sáng sớm nhận được mệnh lệnh bên trên, phải án binh bất động, tùy ý để dong binh đoàn Thái Điểu náo, vô luận chuyện gì cũng bỏ mặc.

Mệnh lệnh này khiến hắn buồn bực rất lâu, ý đồ của dong binh đoàn Thái Điểu hiển nhiên là muốn lần nữa phân chia cách cục thành tây, nếu lúc này không đứng ra thì chỗ tốt đạt được sẽ rất có hạn, Nhưng mệnh lệnh thượng cấp lại không dám phạm, chỉ có thể phiền muộn tới tham gia hội nghị.

Hắn tự nhiên cũng thoải mái ngồi xuống trước bàn tròn

Hồng Y Y rất nhanh dựa qua, hai người đùa giỡn với nhau không coi ai ra gì. Ô Vân nghĩ thầm dù sao chuyện gì cũng không cần làm, vui vẻ chút trở về cũng không tệ.

Hai người khiến không khí hội trường vốn căng thẳng lại tăng thêm một ít xuân ý.

Người thứ ba ngồi vào bàn tròn là một lão giả lưng còng xuống, giống như tùy thời đều có thể bị thổi bay vậy, dường như chỉ một lát sau là đã bước vào quan tài. Hắn dưới sự dìu dắt của một gã thuộc hạ cũng ngồi vào vị trí bàn tròn.

Bàn tròn này cũng không lập ra tiêu chí, cũng không có hạn định tư cách, cứ như vậy đặt ở chỗ kia.

Nhưng người không có thực lực và lực lượng nhất định, căn bản không dám ngồi vào, trên mặt ghế ở bốn phía đã có rất nhiều người, trung ương vẫn chỉ có ba người.

- Khục khục, Kiều Lạc sao cũng tới? Đây không phải đại hội dong binh sao? Lão gian thương như ngươi tham gia làm gì?

Kiều Lạc thân thể khô gầy quay mặt lại, khàn giọng nói:

- Đúng vậy a, người dong binh đoàn Thái Điểu vây trước cửa Vạn Bảo Lâu một ngày, nói ta không đến thì người của bọn hắn sẽ không đi, sinh ý làm sao làm đây?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3766)