← Ch.2670 | Ch.2672 → |
Bên ngoài Thiên Nhất Các, Lý Vân Tiêu và Tô Liên Y đè nặng Lão Lại im im lặng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát, Thiên Giác liền dẫn Đinh Linh Nhi đến đây đổi lấy.
Trên mặt Đinh Linh Nhi còn tràn đầy vẻ mờ mịt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thấy Lý Vân Tiêu trong lòng mới an định lại.
– Vân Tiêu đại ca, Lại lão, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đinh Linh Nhi thoáng cái trở lại bên người Lý Vân Tiêu, nhìn bộ dáng căm thù cúa hai bên, nội tâm một hồi khẩn trương.
Lý Vân Tiêu thở dài, yêu thương vuốt ve trán của nàng, nói:
– Vận mệnh cho tới bây giờ nửa điểm không do người, Linh nhi ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.
Trái tim Đinh Linh Nhi thoáng run rẩy mãnh liệt, nói:
– Có phải là Vân Tiêu đại ca xảy ra mâu thuẫn vớic ha ta không? Không việc gì đâu, có ta ở đây điều giải, vấn đề gì cũng có thể giải quyết thôi.
Lý Vân Tiêu trong lòng hơi đau nhức, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Đinh Linh Nhi xoay người lại bắt lấy Lão Lại, vội la lên:
– Lại lão, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Lão Lại cũng thở thật dài, hai tay ôm quyền nói:
– Tiểu thư, về sau phải bảo trọng đấy.
Hắn quay người liền cùng Thiên Giác dắt tay nhau mà đi, lưu lại Đinh Linh Nhi ngốc trệ trong gió, nội tâm một mảnh mất trật tự.
– Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Tô Liên Y cũng thở dài, tiến lên nắm tay của nàng, nói:
– Đinh Sơn cũng không phải là cha ruột ngươi, mà đệ đệ của ngươi Đinh Bằng cũng đã bị Đinh Sơn giết chết rồi.
Toàn thân Đinh Linh Nhi run lên, đầu óc "Ông" thoáng một phát thiếu chút nữa ngất xỉu, cơ hồ đứng không vững:
– Cái..., cái gì, ngươi mới vừa nói cái gì?
Lý Vân Tiêu có chút trách cứ trừng Tô Liên Y, mặt mũi cũng tràn đầy ảm đạm, chuyện như vậy xảy ra ở trên người ai, sợ rằng nhất thời đều khó mà tiếp nhận.
Hắn yêu thương ôm lấy Đinh Linh Nhi vào ngực, nói khẽ:
– Tô Liên Y nói đều sự thật.
Lồng ngực bị nước mắt thấm ướt, trong ngực truyền đến tiếng khóc lớn bi thảm của Đinh Linh Nhi, đã khóc không thành tiếng, thân hình mảnh mai không ngừng run rẩy.
Lý Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích đứng đấy, cũng không an ủi gì, chỉ không ngừng khẽ vuốt mái tóc của nàng, khiến cho nàng cảm nhận được sự hiện hữu của mình. Vì vậy lúc này dù có nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thời gian trôi qua mới có thể dần dần rửa sạch bi thống thôi.
Dần dần ánh trăng treo đầu tường, tiếng khóc của Đinh Linh Nhi đã sớm khàn giọng, bé đến không thể nghe, sau đó rốt cục bất tỉnh ngủ thiếp đi.
Tô Liên Y nói khẽ:
– Vân Tiêu đại nhân, Linh nhi tiểu thư cứ giao cho ta tới chiếu cố đi. Vạn Nhất Thiên phái người đưa tin tới, bảo ngươi sớm đi qua đấy.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng khoát tay, ôm lấy Đinh Linh Nhi nói:
– Không sao, có ta chiếu cố nàng là được, ngươi đi xuống đi.
Tô Liên Y thở dài, cũng không tiện quấy rầy thêm, quay người liền rời đi.
Nơi mi tâm Lý Vân Tiêu chớp động hào quang, ôm Đinh Linh Nhi trực tiếp bước vào trong Giới Thần Bi, thoáng cái đi tới chỗ tu luyện của Thủy Tiên, nói:
– Thủy Tiên, Linh nhi liền tạm thời giao cho ngươi rồi. Ta đã lưu trên người nàng một đạo ấn quyết, có thể giảm bớt nổi thống khổ của nàng, có lẽ sẽ ngủ tương đối dài đấy.
Trước kia Lý Vân Tiêu đã câu thông với Thủy Tiên, toàn bộ Giới Thần Bi cũng chỉ có nàng là nữ tử, do nàng tới chiếu cố Đinh Linh Nhi là thích hợp nhất
Thủy Tiên đã sớm ngấn lệ, nấc nhẹ nói:
– Linh nhi tỷ tỷ thật đáng thương.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mỗi người kỳ ngộ bất đồng, đều có vận mệnh của mình, tất cả điều này đều là kiếp nạn đã được chú định sẵn, phải do chính nàng kiên cường đi thừa nhận mứi được.
Thủy Tiên nhẹ nhàng đắp chăn cho Đinh Linh Nhi nói:
– Ta sẽ chiếu cố tốt Linh nhi tỷ tỷ, Vân Tiêu ca ca xin cứ yên tâm.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nhìn Đinh Linh Nhi nước mắt giàn dụa, khuôn mặt hao gầy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, lóe lên iền biến mất ở trong Giới Thần Bi.
Hắn một mình nhìn qua trời cao trầm ngâm một lát, liền hóa ra một đạo lôi quang hướng Vạn Bảo Lâu mà đi.
Đột nhiên bầu trời bị uy áp tầng tầng lớp lớp, như sụp đổ vậy, xoáy lên vô số phong bạo, thôn phệ lấy đạo lôi quang kia vào trng
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đột biến, một đạo kiếm khí bắn ra nơi đầu ngón tay, trực tiếp bổ ra gió nổi mây phun, lực lượng kinh khủng kia bị một phân thành hai. Hắn thả người nhảy lên liền xuất hiện ở cách đó hơn trăm trượng
Vòi rồng chi lực kinh khủng kia còn lan tràn trên không trung, mắt không thể thấy.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, dưới Diệu Pháp Linh Mục của hắn, lập tức nhìn thấy chỗ địch nhân, Lãnh Kiếm Băng Sương thoáng cái đâm tới.
Kiếm khí như cầu vồng, trảm liệt thiên không
"Xùy~~! "
Tất cả phong bạo dưới một kiếm này đều bị chôn vùi, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ trong hư không thoáng hiện mà ra, biến ảo lấy thân pháp muốn chạy trốn đi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, nói:
– Thì ra là đồ ngu xuẩn ngươi, lưu lại cho bản thiếu gia.
Thân thể của hắn lóe lên, liền Chỉ Xích Thiên Nhai, xuất hiện ở trước người người kia, chặn đường lại.
Người nọ hoảng hốt, vội thân thể, ngượng ngùng cười nói:
– Quả nhiên là Cổ Phi Dương, lợi hại, lợi hại.
Người kia đúng là Bàn đầu đà.
Lý Vân Tiêu chỉ trường kiếm vào hắn, sát khí nổi lên, lạnh giọng nói:
– Còn có lợi hại hơn đấy, dùng đầu ngươi đến thử xem đi.
Bàn đầu đà cảm nhận được kiếm phong kia, sợ tới mức vội vàng nhanh lùi lại, run rẩy nói:
– Cổ Phi Dương, ngươi đừng xằng bậy ah, ta chỉ là muốn đùa với ngươi một chút thôi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Đùa giỡn rất dễ gây chết người đấy.
Bàn đầu đà vội hỏi:
– Ta đã biết, về sau cũng không dám nữa đâu.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:
– Xem ra ngươi không ngu a? Còn biết sợ chết?
– Hì hì.
Bàn đầu đà thoáng cái cười rộ lên, bộ dáng kia cả người lẫn vật vô hại, vẻ mặt như ánh mặt trời.
Không gian bên cạnh hắn có chút xoay chuyển, Sấu đầu đà cũng lộ ra ngoài, nói:
– Cổ Phi Dương, thật có lỗi a. Là ta không có coi chừng hắn, để hắn chạy ra, giờ ta sẽ dẫn hắn về ngay.
Hai người thoáng cái hóa thành độn quang mới đi, lại một đạo hàn ý xuyên vào cốt tủy tập kích đến, khiến toàn thân run lên, lần nữa hóa ra chân thân.
Kiếm khí bay múa đầytrời, một mảnh kiếm chi hải dương nhộn nhạo trên trời cao.
– Xin lỗi liến có thể đi sao? Vậy bản thiếu gia ở trước chặt bỏ đầu chó các ngươi lại đi xin lỗi nha.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói.
Bàn Sấu đầu đà nhìn hắn rút kiếm đến, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:
– Đừng xằng bậy, đừng xằng bậy ah!
Sấu đầu đà vội la lên:
– Bất quá chỉ đùa một chút thôi, ngươi không biết vui đùa là gì sao? Lòng dạ thật nhỏ a!
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng vậy, bản thiếu gia là người bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Ai dám động đến một sợi tóc của ta, ta liền chém đầu hắn.
Hàn quang trên kiếm lạnh thấu xương, chiếu rọi mà đến, lắc lư giữa hai chân hai người, hai người sợ tới mức g run rẩy, trực tiếp bụm lấy cái chân thứ ba, mồ hôi lạnh ròng ròng.
← Ch. 2670 | Ch. 2672 → |