← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Mỹ phụ cung trang nhìn thấy là gương mặt xa lạ, lại nhìn tu vị Lý Vân Tiêu, kinh ngạc nói:
- Vị công tử này tìm ta có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi là Ổ Sâm? Nghe bên ngoài nói Tử Vân thương hội tràn đầy nguy cơ, xem ra căn bản không có chuyện này, hội trưởng đại nhân rất nhàn nhã nha.
- Ah? Chỉ bằng Lương Khoan hồ ngôn loạn ngữ vài câu nói lung tung, công tử sẽ tin?
Ổ Sâm hiểu ý cười cười, làm thủ thế mời.
Lý Vân Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện, cầm lấy ly trà uống cạn, lập tức có một dòng nước ấm thoải mái chạy khắp kỳ kinh bát mạch, thoải mái nói không nên lời.
Uống xong, Lý Vân Tiêu đặt chén trà lên mặt bàn, mỉm cười làm thủ thế châm trà.
Ổ Sâm sững sờ, không thể ngờ đối phương không khách khí như vậy, trà này là tinh phẩm giá trị liên hình, nàng cũng cực nhỏ uống nó, lập tức càng không nỡ châm thêm cho hắn, hiếu kỳ hỏi:
- Công tử có thể nói lai lịch và mình tới đây vì cái gì hay không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thật sự là keo kiệt, mới uống một ngụm mà thôi.
Ổ Sâm tức không có chỗ đánh, giận dữ nói:
- Ngươi cũng biết đây là trà gì?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, im lặng không nói, mà là nhắm mắt lại, nhẹ ngửi ngửi mùi thơm ngát trong phòng, cũng vô cùng hưởng thụ.
Ổ Sâm im lặng, hương thơm trong lò ba chân vô cùng trân quý, nhưng cũng không thể giội tắt a, thả chén trà nhỏ xuống, lạnh như băng nói:
- Công tử nếu không nói thì ta sẽ tiễn khách.
Lý Vân Tiêu lúc này mới mở mắt ra, cười nói:
- Tỳ nữ bên ngoài chịu nhục, nhận hết khi dễ, bên trong hội trưởng dâng hương thử trà, kê cao gối mà ngủ đánh đàn, hội trưởng đại nhân như vậy, quá lạnh nhân tâm a.
Một tia sầu lo không dễ phát giác xuất hiện trong mắt Ổ Sâm rồi biến mất, lạnh lùng cười nói:
- Đây là chuyện của Tử Vân thương hội ta, cần gì công tử quan tâm? Nếu như ngươi cho rằng có thể giúp một chút là có thể ở trước mặt ta làm càn, vậy sai mười phần rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Tốt, Ổ Sâm hội trưởng, đừng giả bộ. Quý thương hội nguy trong sớm tối, vẫn nên nghĩ biện pháp ứng phó đi, ở chỗ này giả ra không có việc gì sẽ chỉ làm Nam Hỏa minh, thậm chí Lôi Phong thương hội chế nhạo mà thôi.
Ổ Sâm biến sắc, mặt như băng sương, lạnh lùng nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, Lương Khoan chính là một quần là áo lượt, nói chuyện ngươi cũng cho là đúng?
Lý Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, mà là trực tiếp rót trà cho mình, dưới ánh mắt khó nhìn của Ổ Sâm uống một hơi cạn sạch, sau đó thỏa mãn cười nói:
- Trước kia không cho là thật, nhưng mà...
Ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn qua bình phòng bạch ngọc, dường như muốn xuyên thấu nhìn cảnh sắc phía sau, lạnh lùng cười nói:
- Nhưng mà Cẩn Huyên hội trưởng tự mình tiến tới thành Nam Hỏa tọa trấn, ta không thể không tin! Đúng không, Cẩn Huyên hội trưởng đại nhân!
Loong coong!
Tiếng đàn dừng lại, gian phòng yên tĩnh!
Lý Vân Tiêu nói một câu với người phía sau bình phong, hào khí cả gian phòng trở nên khắc nghiệt.
Ánh mắt Ổ Sâm càng lộ ra vẻ sợ hãi, khí thế trên người tràn ra, tập trung Lý Vân Tiêu triệt để, chỉ cần hắn hơi có động tác sẽ là thủ đoạn công kích như lôi đình.
Loại hào khí ngưng trọng này, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, lại rót cho mình lần nữa.
Tiếng đàn sau tấm bình phong lại vang lên, nhưng mà chẳng khác gì gió đang gào thét, sóng gió ngập trời, tiếng đàn rền vang ẩn chứa khắc nghiệt, hiển nhiên tâm người đánh đàn đã loạn.
- Ngươi làm thế nào biết là ta?
Rốt cục một giọng nói tao nhã dễ nghe truyền tới, tiếng đàn trở nên hòa hoãn lại, giống như gió xuân thổi qua đồng cỏ xanh lá, như gió thu đánh thức rừng cây.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bên cầm án của Cẩn Huyên cô nương có lẽ thả linh vân bảo ngọc a, có thể tiêu trừ tất cả nguyên lực chấn động, như vậy người khác tìm tòi cũng chỉ nhìn ra là nữ tử bình thường.
Cẩn Huyên nói:
- Đã như vầy, vậy ngươi vì sao còn có thể biết là ta?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiếp theo là sơ hở rất lớn. Những tỳ nữ bên ngoài có nguyên lực chấn động trên người, huống chi là nữ tử đánh đàn ở bên cạnh Ổ Sâm hội trưởng đang thử trà, huống hồ trong đó ẩn chứa ý cảnh cao ngút, há có thể là nữ tử bình thường diễn tấu.
Cẩn Huyên trầm mặc một hồi, nói:
- Dù vậy, vậy cũng không thể phán đoán chính là ta a?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, cầm trà thơm lên, lại uống, khen:
- Một trong ba đại thánh trà được cả đại lục Thiên Vũ vinh danh, hội tụ lực lượng nhật nguyệt tinh thần mà sinh, Nguyệt Tinh Không Cổ Trà tồn tại không biết bao nhiêu năm a! Loại lá trà này cho dù là bảy đại siêu cấp thế lực cũng chưa chắc có. Một phân hội trưởng của Tử Vân thương hội lại có tư cách nhấm nháp, ngươi không thấy lúc ta uống trà thì Ổ Sâm đại nhân khẩn trương thế nào sao, ha ha, mỗi một ngụm đáng giá vạn kim đấy.
Sắc mặt Ổ Sâm run rẩy, sau đó im lặng.
Lý Vân Tiêu tiếp tục cười nói, chỉ vào lò hương ba chân kia, khen:
- Ta không có đoán sai thì đây không phải long tiên bình thường, mà là cửu giai cực phẩm thiên tài địa bảo, long tiên do thượng cổ chân long chân chính lưu lại a!
Hắn nhìn qua bình phong bạch ngọc, nói:
- Cẩn Huyên cô nương, bằng vào ba điểm này còn không thể đoán được ngươi tới đây sao?
Không chờ Cẩn Huyên trả lời, Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng nói:
- Cũng chính bởi vì Tinh Không Cổ Trà và long tiên này, để cho ta xác định Lương Khoan nói Tử Vân thương hội thật sự có nguy cơ trùng trùng là đúng, ngay cả Cẩn Huyên cô nương cũng không có nắm chắc vượt qua, lúc này mới mang trân tàng chí bảo ra hưởng dụng, để tránh đến lúc đó tiện nghi người khác, ta nói có đúng hay không?
Cẩn Huyên trầm mặc thật lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hao quang lóe lên trong tay Lý Vân Tiêu, một khối lệnh bài không chút thu hút nằm trên bàn trà.
Đồng tử Ổ Sâm đột nhiên co lại, khiếp sợ cầm lên, cẩn thận lật xem phía dưới, vững tin không giả thì thất thanh nói:
- Hội trưởng đại nhân, là Thiên Nguyên Lệnh của Thiên Nguyên thương hội!
Bóng dáng xinh đẹp sau bình phong lắc lư, bóng dáng sau đó kéo dài, Cẩn Huyên từ phía sau đi tới, một thân áo dài màu xanh, hai mảnh lụa màu bạc buộc eo lung linh, trên tóc mai còn khảm một đóa trân châu kim ngọc hoa, da thịt trắng tuyết mang theo hồng nhuận phơn phớt, vô cùng kinh diễm, rất động lòng người.
Lý Vân Tiêu cũng ngạc nhiên vì mỹ mạo của nàng, mỹ nữ nổi danh nhất thương minh chính là Đinh Linh Nhi cùng Thủy Lạc Yên, là nữ thần vô số tuần tài ước mơ tha thiết. Mà Cẩn Huyên tuy danh khí không lộ, nhưng mà tư sắc và khí chất tuyệt đối không thua hai người này.
Cẩn Huyên tiếp nhận Thiên Nguyên Lệnh trong tay Ổ Sâm, lúc này mới trầm ngâm nói:
- Thật là thực. Đây là Thiên Nguyên Lệnh cấp bậc cao nhất, cả Thiên Nguyên thương hội cũng không biết vượt qua mười miếng, có thể thấy được công tử nhất định là bằng hữu của Thiên Nguyên thương hội, cũng chính là bằng hữu của Tử Vân thương hội chúng ta.
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |